• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết qua bao lâu, Dương Hạo mới chậm rãi mở mắt, bốn phía đều tối om. Dương Hạo đứng một hồi lâu, mới phát giác hắn rơi xuống một cái giếng khô. Cách đỉnh đầu hắn đại khái khoảng năm thước có một cái động khẩu có thể chui lọt người, còn chỗ mà hắn bây giờ đang đứng hẳn là một mật thất dưới đất.

Dương Hạo cảm thấy toàn thân đều đau đớn, nhưng như có kỳ tích toàn thân hắn không có chỗ nào bị thương cả, hắn ngồi xuống tĩnh tâm mới nhớ lại, hắn vốn là tới nơi Ngã Ti ước hẹn kết quả lại cùng hai quý tộc đệ tử đánh nhau, cuối cùng còn đem nguyên lực sử dụng trên thân thể, dẫn phát một vụ nổ mạnh rồi bị văng xuống chỗ này.

Ngã Ti bọn họ cũng không có đi tìm Dương Hạo có lẽ đã sớm trở về, dù sao táng mạng của một bình dân đối với quý tộc bọn họ mà nói cũng không đáng để bận tâm.

Dương Hạo dứt khoát ngừng suy nghĩ. Dù sao hắn đang bị giam ở chỗ này, đợi đến lúc có thể đi ra ngoài rồi mới tính tiếp chuyện cũ đó.

Mượn ánh sáng phía trên đầu, Dương Hạo nhận ra nơi hắn rơi xuống tựa như là một phần mộ, nơi này chắc chắn không phải bị hắn đụng phải tạo thành vì có nơi còn dấu vết của sự đào móc.

Dương Hạo chau mắt nhìn tự hỏi :" Đạo mộ ?" ( Trộm mộ )

Đạo mộ ở thời đại này là một nghề nghiệp rất nghiêm chỉnh, cả đế quốc khắp nơi đều có hàng ngàn vạn phi thuyền của người đạo mộ chuyên bay đến các tinh cầu cổ xưa, đào móc đủ loại phế khí bán lấy tiền, nghe nói, một thanh thiết kiếm của thượng cổ thì kỳ cũng có thể đổi lấy một chiếc phi thuyền tối tân.

Thế nhưng Dương Hạo tuyệt đối không ngờ hắn tự nhiên lại ở nơi này cùng người đạo mộ không kỳ mà ngộ ( không hẹn mà gặp ). Chỉ là tên đạo mộ này sao lại đến ngọn núi phía sau học viện này, mặc dù khắp nơi đều lưu truyền nơi đây có bảo tàng, nhưng cho tới bây giờ cũng không có ai tìm thấy, chẳng lẽ hôm nay thật sự bị hắn khám phá ra ?

Không đợi Dương Hạo suy đoán lâu, chợt một thanh âm rất nhỏ từ một góc của mật thất truyền ra.

" Uy, rốt cuộc có phải chỗ này hay không a, sao đào lâu vậy ? "

" Đúng mà, ta có thông tin, chắc chắn là nơi này, khẳng định luôn."

" Thế nhưng một tiên nhân cũng sẽ ở loại địa phương này tu luyện sao ?"

" Tiên nhân thì sao, ai biết sở thích của hắn thế nào, nơi nào đều cũng có thể ở, hơn nữa ở đây mặc dù vừa ẩm lại vừa tối nhưng kiến tạo rất phức tạp, mấy huyệt động đều dụng loan khúc khanh đạo liên tiếp ( quanh co như mê cung ), loại hình này tại kiến trúc học rất có địa vị, chúng ta nói chuyện ở đây thì dù ở huyệt động xa nhất đều cũng có thể nghe thấy."

Có lẽ thanh âm của hai tên đạo mộ là từ rất xa truyền đến. Bọn họ nói chuyện chẳng hề kiêng kỵ nhưng lại khiến Dương Hạo bắt đầu cảnh giác, bọn họ nói chuyện mà còn có thể truyền tới nơi này, vậy nếu hắn phát ra một chút thanh âm, cũng nhất định sẽ bị mấy tên kia phát hiện ra.

Đạo mộ bây giờ đều không còn là những tiểu mao tặc nữa, họ bình thường đều trang bị máy móc đào xới tiên tiến, tùy thân còn mang theo vũ khí, vạn nhất bị bọn họ phát hiện ra sao tránh khỏi cảnh giết người diệt khẩu.

Dương Hạo vội vàng đứng lên, chuẩn bị tìm lối thoát ra. Hắn lục lọi một trận rồi nhận ra mật thất dưới đất này được đào sâu tới tận nửa quả núi, nếu không có thông đạo do mấy tên đạo mộ đào thì thật sự không có khả năng có người tiến đến được.

Mật thất dưới đất chia làm rất nhiều huyệt động, Dương Hạo đã không có khả năng bò lên trên lối xuất nhập cách đầu 5 thước cho nên hắn lắng nghe tiếng nước mơ hồ mà chậm rãi đi về phía trước, thầm hy vọng có thể tại ven hồ tìm được một chỗ đi ra hay không ?

Sau khi đi qua năm sáu cái huyệt động thì thanh âm do chiếc máy đào móc của hai tên đạo mộ càng ngày càng rõ, có lẽ, Dương Hạo càng ngày càng gần bọn họ.

Trù trừ một hồi, Dương Hạo quyết định không mạo hiểm đi tiếp về phía trước nữa mà lui về tìm biện pháp khác, trong một sát na lúc Dương Hạo chuẩn bị xoay người đột nhiên có một cảm giác kỳ quái dâng lên trong hắn.

Đó là năng lực mà nhạy cảm thuật ban cho Dương Hạo. Trong học viện, đệ tử đều muốn học ngũ đại thuật gồm nguyên lực, nhạy cảm, phi hành, kiếm thuật, ngự vật những thuật này cũng có thể đối ứng với các dạng nghề nghiệp để phục vụ đế quốc trong tương lai. Dương Hạo chỉ có nhạy cảm thuật là học tốt nhất, nhạy cảm thuật chính là có thể khiến khi người ta tìm một vật gì đó đột nhiên sinh ra một loại cảm giác, nó có chút giống giác quan thứ sáu, khiến cho mọi người có thể nhanh chóng tìm được vật muốn tìm, thậm chí lợi hại còn có thể chỉ huy phi thuyền trong đám vẫn thạch tìm ra một con đường sống.

Dương Hạo cảm giác được tại hướng trái ngược với hai tên đạo mộ trong một huyệt động còn chưa có người tiến vào tựa hồ sẽ có chuyện gì đó phát sinh. Nhạy cảm thuật chỉ có thể tạo cho người ta một loại cảm giác, mà không thể trực tiếp biết sẽ có cái gì, cho nên có đôi khi mọi người nhờ vào nhạy cảm thuật có thể đào trúng được bảo tàng, mà cũng có lúc lại chỉ có thể nhặt được đồ vô giá trị.

Nhưng Dương Hạo mãnh liệt hy vọng, đó sẽ là con đường để hắn có thể sống sót và thoát ra. Đi theo cảm giác của chính mình, Dương Hạo rốt cục tiến vào một huyệt động nhỏ bé, nơi này tối om còn toàn không có ánh sáng, lại vô cùng ẩm ướt, Dương Hạo cảm giác đường ra tựa hồ ở phía sau bức tường đất trước mặt, nhưng dù hắn đẩy vài cái mà bức tường đất cứng rắn một chút cũng không lay động.

" Ở đây chẳng có gì cả, chúng ta chuyển sang phía đối diện xem sao đi !" Thanh âm của hai tên đạo mộ lại truyền đến, rồi tiếng cỗ máy đào móc chợt đình chỉ bắt đầu chuyển hướng.

Dương Hạo nghe thấy bọn họ muốn chuyển đến đây, gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, trong lúc khẩn trương đột nhiên nghĩ đến, vừa rồi hắn tự đem nguyên lực đưa vào cơ thể rồi có thể bộc phát ra sức mạnh cường đại vậy nếu bây giờ tập trung vào tay khẳng định có thể đào móc được như máy.

Nghĩ đến liền thử luôn, toàn bộ tinh thần của hắn bắt đầu chăm chú đem phần nguyên lực ít đến đáng thương của mình truyền lên đôi tay, lần này so với lần đầu tiên nhanh hơn rất nhiều, tựa hồ là huyết mạch toàn thân đều quán thông, dần dần hai tay tản mát ra trận quang mang.

Dương Hạo nhân cơ hội này, dùng sức đẩy vào bức tường đất. Hoa lạp một tiếng, bức tường vừa rồi còn cứng như đá tảng chợt giống như bìa đậu hủ, đổ gục xuống nhưng cũng tạo thành một tiếng động lớn.

Hai tên đạo mộ hiển nhiên có thể nghe thấy :" Tiếng gì vậy ?"

" Hình như có người!!"

" Lên ! Mau tới xem, tìm được mau giết chết hắn." Bên kia truyền đến thanh âm hối hả của máy móc.

Thế nhưng Dương Hạo còn đang sầu mi khổ kiểm trong huyệt động hắc ám, chẳng làm thế nào được, bởi vì sau khi đẩy đổ bức tường đất kia, căn bản không có đường ra như hắn tưởng tượng mà ở phía sau lại xuất hiện thêm một vách tường càng thêm vững chắc, thậm chí còn là một vách đá.

Có điều, vừa rồi khi bức tường đất bị đẩy đổ chợt có hai vật rơi xuống tay Dương Hạo, mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng lấy tay sờ soạng nhất thời còn có thể đoán ra, đó là một quyển sách cùng một viên viên dược còn phi thường khổng lồ.

Viên dược còn này to bằng nửa nắm tay, lại có mùi thơm ngát, cũng không biết là có tác dụng gì.

Hai tên đạo mộ càng chạy càng gần, Dương Hạo bây giờ rõ ràng không đường để chạy. Hắn từng tính nói với bọn họ rằng mình chỉ là trong lúc vô tình té xuống mà thôi, thế nhưng trong tay cầm hai vật này, rất khó khiến chúng tin.

Dương Hạo dứt khoát đem quyển sách kia giấu trong người, nhưng viên dược còn kia quá lớn, ngay cả giấu cũng không có chỗ dấu, thế mới buồn hắn chứ.

Cho nên nói, thật sự là có cơ duyên xảo hợp trong đời. Hai tên đạo mộ lại cất tiếng :" Sao lại chậm như vậy, mà ngươi còn kéo theo người máy làm chi, cẩn thận khi đào được vật ta không cho ngươi ăn đó."

" Thôi mà, nó lớn như vậy ăn một miếng cũng đâu có sao."

Dương Hạo giật mình, thầm đoán vật hắn đang cầm chính là bảo bối mà hai tên đạo mộ đi tìm, nghe bọn hắn nói thì dược còn này có lẽ ăn được. Quyết tâm rồi Dương Hạo cũng không thèm suy nghĩ nhiều, dứt khoát đem viên dược còn bỏ vào trong miệng, nhanh chóng nuốt xuống.

Cũng không biết là ai làm ra viên dược còn lớn như vậy, Dương Hạo nhăn mày liều mạng nuốt nước miếng đem hết chỗ thuốc trong đó nuốt xuống bụng, trải qua thiên tân vạn khổ cuối cùng mới có thể nuốt hết xuống.

Cơ hồ đúng lúc đó, hai tên đạo mộ mặc trang phục phi hành xuất hiện tại cửa, bọn họ mang theo cả đèn chuyên dụng nên khiến cả huyệt động chợt sáng trưng. Dương Hạo cùng bọn họ vừa thấy nhau, cả ba người đều kinh hãi.

Nguyên nhân khiến Dương Hạo giật mình là trên tay một trong hai người còn có một miếng lương khô lớn.

" Các ngươi vừa rồi nói muốn ăn, chính là lương khô sao ?" Dương Hạo chợt hiểu ra.

Chỉ thấy tên đạo mộ ngây ngốc gật đầu hỏi :" Ngươi là ai ?"

" Ta là gia gia của ngươi !!!" Dương Hạo phẫn nộ rống to lên. Hắn quả thực là ngã đến u mê đầu óc, tự nhiên lại nghe bọn họ nói nhảm, đem cái thứ dược còn đáng chết, cũng không biết có thể ăn được hay không nuốt vào, sau này, cũng không biết có tạo thành bệnh căn gì không nữa. Vừa lên tiếng phát ngôn chợt trong bụng Dương Hạo hình như khẽ đau .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK