Sắc trời đã dần dần tối, những ngôi sao lác đác tạo nên một vòng Hạo Nguyệt giữa trời. Ánh hào quang tựa một tấm lụa mỏng này như che đậy vùng thổ địa tràn ngập máu tanh.
Ô Sào cách đại doanh Viên quân bốn mươi dặm. Đoạn đường này bảo dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, hai ngàn quân tốt Viên Thượng vội vàng di chuyển cũng mất đại khái hơn một canh giờ.
Xa xa nhìn lại, chỉ thấy đại doanh Ô Sào phân thành ba trại, được dãy núi bao bọc, bốn phía doanh trại cây cỏ um tùm, con đường tuy nhỏ hẹp những không khó đi. Nếu nơi này không nằm trong vùng chiến loạn thì cũng có thể xem là một thắng cảnh dùng để nghỉ phép.
Giờ này khắc này, chính diện đại doanh Ô Sào xuất hiện một nhánh binh mã chậm rãi tiến đến. Chi đội ngũ này di chuyển cực kỳ cẩn trọng, sĩ tốt hai bên vừa đi vừa cảnh giác dò xét bốn phía, kiểm tra xem có vết tích khả nghi nào không.
Ở giữa nhánh binh mã này là một người thân mang giáp bạc bóng loáng, ngồi trên lương câu hảo mã, khuôn mặt trẻ tuổi tuấn lãng lập lòe một ít vẻ khẩn trương. Không cần nhiều lời cũng biết đây chính là Viên thị đệ tam công tử Viên Thượng.
Bên cạnh hắn là phó tướng Quách Viện tay cầm đại đao, cưỡi chiến mã đen huyền, ngoại hình hung ác. Hắn vừa chỉ huy quân sĩ lui tới điều tra, vừa hướng Viên Thượng nói rằng: “Tam công tử, phía trước chính là Ô Sào rồi!”
Viên Thượng gật đầu hỏi: “Ồ…Phụ cận có địa phương nào khả nghi, có dấu hiểu biểu hiện động tĩnh Tào quân không?”
Quách Viện lắc đầu, khuôn mặt lộ vẻ thận trong: “Dọc đường mạt tướng lệnh quân tốt cẩn trọng hành quân, nghiêm khắc điều tra, vẫn chưa thấy có dấu vết Tào quân qua lại nơi đây.”
“Không xuất hiện sao?” Viên Thượng ngẩng đầu nhìn sắc trời, tự nhủ: “Nguyệt hắc sát nhân dạ, phong cao phóng hỏa thiên, tối nay trăng sáng như vậy không tiện cho hành động mờ ám. Nếu ta là Tào Tháo cùng sẽ không chọn đêm trăng sáng như thế này… Tối nay Tào quân chắc sẽ không xuất hiện.”
Quách Viện không rõ lắm lời nói của Viên Thượng. Y thân là một mãng phu được Viên Thượng nâng đỡ, xưa nay chỉ biết cẩn tuân mệnh lệnh Tam công tử, những thứ khác đều mặc kệ.
“Tam công tử, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Viên Thượng suy nghĩ một chút, nói: “Trước sau đã tới cũng không thể cứ thế quay về. Quách Viện, ngươi đi thông báo doanh trại mở cửa, ta muốn gặp Thuần Vu Quỳnh một lần. Cho hắn một chút nhắc nhở mấy ngày này cần phòng bị cẩn thận hơn.”
“Vâng!”
Quân mã di chuyển một hồi đến địa phương cách Ô Sào tầm trăm bước, Quách Viện bỗng giơ tay, cao giọng quát to: “Toàn quân dừng lại!”
Theo mệnh lệnh Quách Viện, hai ngàn quân tốt lần lượt dừng bước, đứng thành trận hình phòng thủ trước doanh trại Ô Sào.
Quách Viện cưỡi ngựa chạy đến đại doanh Ô Sào, cao giọng nói: “Sĩ tốt thủ trại nghe đây, ta là phó tướng thủ hạ Viên Tam công tử Quách Viện. Nay Tam công tử đích thân suất quân đến, mau chóng thông báo Thuần Vu tướng quân nhanh ra nghênh tiếp.”
Quân tốt trên tháp canh đốt cây đuốc lên, cao giọng hô: “Có lệnh bài cũng tương kỳ làm chứng?”
Quách Viện giơ cao lệnh bài trong tay : “Nhìn cho rõ ràng, đừng có nhìn nhầm. Tương kỳ thì ở chỗ sau lưng ta trăm bước.”
Quân tốt tháp canh giơ cao cây đuốc cẩn thận kiểm chứng, sau khi xác nhận lập tức xoay người đi vào trong trại bẩm báo.
Không bao lâu sau, cửa trại Ô Sào mở ra, một đám hiệu úy, phó tướng thân mang giáp trụ đứng hai bên làm đội hội nghênh đón. Thấy Viên Thượng cưỡi ngựa đi vào đồng loạt chắp tay thi lễ, hô lớn: “Mạt tướng…bái kiến Tam công tử!”
Viên Thương vung vung tay ý bảo bọn hắn không cần đa lễ. Hắn giờ phụt này thân thể mệt mỏi, cưỡi ngựa suốt một canh giờ khiến hông và lưng hắn đau nhức kinh khủng.
Xem xét một lượt đám tướng lĩnh ra nghênh tiếp, Viên Thượng nhận thấy bọn họ đứng vô cùng lộn xộn. Nói như thế nào nhỉ, giống như một đám cừu non thiếu đi người chăn cừu nên loạn xà ngầu.
“Các ngươi người nào là Thuần Vu Quỳnh?” Viên Thượng tìm một vòng, cũng không thấy ai ra dáng là tướng lĩnh đứng đầu.
Một đám hiệu uy ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám lên tiếng.
Quách Viện bên cạnh Viên Thượng nhíu mày, lớn tiếng quát: “Tam công tử đang hỏi các ngươi đấy! Đều điếc hết à? Thuần Vu Quỳnh đang ở đâu?”
Một tên hiệu úy bất đắc dĩ thở dài, chắp tay hướng Viên Thượng: “Bẩm tam công tử, hiện giờ Thuần Vu tướng quân đang trong doanh trại nghỉ ngơi…”
Quách Viện trừng mắt, giận dữ nói: “To gan! Tam công tử tới mà hắn lại ngủ trong doanh trại? Chẳng lẽ không đem Tam công tử để vào trong mắt? Làm càn quá rồi!”
“Không phải, không phải…Thuần Vu tướng quân tuyệt đối không dám như thế….Chỉ là hắn…”
Viên Thượng khoát tay áo nói: “Quên đi, ta đang có việc gấp. Hắn không đến thì ta tự đi tìm hắn cũng không khác lắm. Hắn đang ở chỗ nào, ngươi dẫn ta đi”
Tên hiệu úy kia nghe vậy lập tức mặt mày nhăn nhó, biểu hiện như sắp khóc tới nơi. Chỉ là Viên Thượng chỉ đích danh hắn, hắn sao dám không nghe?
Dẫn Viên Thượng tới một khu lều ở trung quân Ô Sào. Vừa tới cửa doanh trướng liền nghe bên trong truyền ra một trận “Hừ hừ ha thí” khó chịu
Viên Thượng nghe thấy cả người rét run, không nhịn được rùng mình một cái, chỉ vào doanh trại ngạc nhiên nói: “Thế này là thế nào? Sao trong lều Thuần Vu tướng quân các ngươi lại phát ra tiếng kì dị như vậy?”
Tên hiệu úy mặt mày lung túng, thấp giọng nói: “Tam công tử chớ sợ. Thuân Vu tướng quân trời sinh tính tình hào hiệp, rất thích ca hát lúc say. Ngài ấy tối nay uống hơi nhiều, có chút men say nên chắc đang muốn xướng một khúc.”
“Xướng một khúc?” Viên Thượng rùng mình: “Thuần Vu tướng quân nhà các ngươi thật là người hữu tình.”
Lời nói vừa xong liền thấy từ trong doanh trướng một đại hán say khướt, quần áo xộc xệch, cả người đầy mùi rượu loạng choạng đi ra.
“Oẹ”
Tên đại hán há to mồm nôn một bãi hôi thối đầy mùi rượu, đứng thật xa cũng có thể ngửi thấy.
Viên Thượng vốn nhiễm phong hàn chưa khỏi, lại đột nhiên ngửi thấy mùi này liền cảm thấy đau đầu, loạng choạng mém ngất.
May là Quách Viện sau lưng nhanh tay nhanh mắt tiến lên đỡ hắn.
Thuần Vu Quỳnh mặt mày đỏ ửng, ánh mắt mê ly chỉ tay Viên Thượng, đần đọn nói: “Đây là cô nương nhà ai lại trắng như vậy? Không tồi không tồi, đến đây đến đây, vào lều bồi lão gia uống rượu.”
Đầu Viên Thượng nổi lên một đoàn hắc tuyến.
Tên hiệu úy bên cạnh cuống cuồng lên, vội tiến lên bên người Thuần Vu Quỳnh nói: “Thuần Vu tướng quân, ngài nhìn cho rõ. Hắn là nhi tử của Chủ công tam công tử a!”
“Tam công tử?” Thuần Vu Quỳnh hiển nhiên đã say khướt, đôi mắt tràn đầy thần sắc mê mang, gãi gãi đầu kỳ quái nói: “Tam công tử không phải nam sao? Khi nào lại trở thành một cô nương như thế này?”
Mọi người đồng loạt đổ mồ hôi.
“Thuần Vu tướng quân.” Viên Thượng hắng giọng, bất mãn nói : “Bổn công từ từ nhỏ đến lầu, từ đầu xuống chân đều là nam tử. Chưa từng bị lệch lạc thứ gì, ta hi vọng ngài lau mắt cho kỹ rồi nhìn cho rõ ràng.”
“Ồ…” Thuần Vu Quỳnh uống quá nhiều nhưng vẫn nghe lời, dùng sức nhíu chặt con mắt, thiếu chút là không thấy mắt hắn đâu.
Một lúc sau, khuôn mặt Thuần Vu Quỳnh rốt cuộc cũng bừng tỉnh, ngạc nhiên nói: “Mẹ ruột của ta ơi, đúng là Tam công tử!”
“Cuối cùng cũng nhận ra, coi như ngươi thức thời…” Viên Thượng cười xì một tiếng, nghiêm mặt nói: “Thuần Vu tướng quân, đừng trách bổn công tử trách ngươi. Đại chiến sắp tới, ngươi phụng mệnh trấn thủ trọng địa Ô Sào. Không tận chức trách trấn thủ thì thôi, ngươi lấy gương soi mà xem. Nhìn ngươi thế này thì còn bao nhiều đức hạnh, bộ dạng này của ngươi sao có thể làm tướng dưới trướng phụ thân ta…”
Lời còn chưa nói hết, Thuần Vu Quỳnh đã hưng phấn tiến lên ôm Viên Thượng một cái, đần độn cười nói: “Tam công tử, ha ha ha ha, thật là Tam công tử. Hôm nay cuối cùng cũng thấy ngươi còn sống rồi.”
Viên Thượng nghe vậy sắc mặt khó chịu: “Lời này của ngươi chẳng lẽ trước đây ta đã chết sao.”
Thuần Vu Quỳnh cười ha ha, bỗng vỗ vai Viên Thượng một cái, sắc mặt nghiêm túc, nói: “Tam công tử, ta với cha ngươi ngày xa cùng làm Tây viên bát Giáo úy, tính ra cũng là bạn cũ. Theo bối phận, ngươi phải gọi ta một tiếng thúc thúc…Đến, gọi một cái!”
“…..”
Viên Thượng quay đầu nhìn Quách Viện, vẻ mặt phi thường phẫn nộ: “Có phương pháp nào để tên khốn này nhanh tỉnh rượu?”
“Bẩm tam công tử, Thuần Vu tướng quân say rượu không nhẹ. Muốn hắn nhanh tỉnh trừ phi….cho hắn mã niệu*!”
*: nước đái ngựa.
Viên Thượng nghe vậy gật đầu nói: “Được, biện pháp này thật cmn hả giận. Truyền lệnh ta, lập tức lệnh sĩ tốt chăm ngựa đem đến cho ta hai cân mã niệu, càng nồng càng tốt…Nhớ kỹ, cần hàng mới, không cần hàng cũ!”
“Vâng!”
Giờ khắc này Thuần Vu Quỳnh còn không biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn thản nhiên ôm Viên Thượng thoải mái cười.
“Ha ha ha, tam công tử, ngươi là điệt nhi của ta! Đại điệt nhi yêu vấu, đại điệt nhi ngoan! Lại cho thúc thúc hôn một cái!”
P/S: Mấy lão nhà ta sau này nhậu nhẹt nhớ coi chừng nhé, đặc biệt là mấy lão ngoài bắc mà gần nhà có nuôi ngựa. Say quá rồi bị mấy chị dội mã niệu là khổ đấy