“Tào Tháo!”
Tuy rằng trong lòng đã sớm có chuẩn bị nhưng Viên Thượng vẫn lập tức bị rung động mất bình tĩnh.
Nhân vật số một những năm cuối Đông Hán.
Nam nhân có chút già nua, tướng mạo bình thường dưới núi kia lại chính là Tào Tháo?
Vị một đời kiêu hùng này bề ngoài quả thật khó coi. Không phải khoác lác chứ nếu Viên Thượng đứng cạnh Tào Tháo so sánh thì Viên Thượng đẹp trai hơn hẳn người kia trăm lần.
Đáng tiếc là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Nếu như bản thân hắn không có trọng sinh thì không quá mấy năm vị kiêu hùng đứng dưới núi kia sẽ đánh bại Viên Thiệu, bình định tứ châu, thâm nhập đất Bắc, trực chỉ Liêu Đông, nhất thống phương bắc Hoa Hạ thành tựu một phen bá nghiệp, đặt cơ sở vững chắc cho Tào Ngụy, sau khi chết được truy phong Ngụy Vũ Đế, vang danh thiên cổ.
Không ai ngờ được, vị bất thế kiêu hùng Tào Tháo kia lại đang ở dưới núi ngồi trên yên ngựa, cười về phía mình, mở miệng xưng hô “ Tiểu tướng quân”.
Thế sự quả thật khó đoán a…
Rất hiển nhiên bị tên tuổi Tào Tháo chấn động không phải chỉ mình Viên Thượng. Sauk hi nghe tên Tào Tháo, toàn bộ sĩ tốt Viên quân mai phục hai bên núi đều sắc mặt trắng bệch, bất an nhìn nhau, âm thanh phất cờ hò reo so với hồi nãy nhỏ đi nhiều, khí thế không lớn như lúc trước.
Viên Thượng lúc này hiểu ra là Tào Tháo đang hạ sĩ khí bên mình!
Gian hùng quả không hổ là gian hùng, người ta sẽ không rãnh rỗi ngồi tán dóc a nhà. Vui mừng hớn hở vì được hắn hỏi danh tính? Ngươi cho rằng ngươi có tư cách để Tào Tháo hạ mình?
Nguyên nhân Tào Tháo hỏi danh tính Viên Thượng đơn giản chính là để trong lúc nói cười báo ra danh tính của bản thân, hù dọa sĩ tốt Viên quân, khiến sĩ khí Viên quân uể oải, sau đó Tào quân của hắn có thể tốc chiến tốc thắng thu thập Viên quân.
Thực sự là một lão cáo già giảo hoạt.
Sau khi báo tên họ, Tào Tháo nhếch miệng cười cười, tiếp tục nói: “Tiểu tướng quân, lão phu đã báo tên họ của mình. Sao tiểu tướng quân còn chưa trả lời? Chỉ một cái tên thôi tiểu hữu cần gì phải keo kiệt?”
Viên Thượng tùy ý cười nhẹ một tiếng, mở miệng vạch trần âm mưu của Tào Tháo: “Tào Tư không chẳng qua là muốn mượn thanh thế để kinh sợ quân ta. Mục đích của người đã đạt được vậy việc gì còn muốn làm việc dư thừa hỏi tên họ tại hạ. Tên ta Tào Tư không chưa chắc đã để trong lòng, vậy việc gì ta phải tự rước lấy nhục… Hôm nay ta không nói cho ngươi đấy, lão già ngươi có thể bắt ta sao?”
Tào Tháo bình tĩnh không có biểu trạng gì, nhưng Hứa Chử bên cạnh lại vô cùng tức giận, mở miệng gầm lên: “Tiểu súc sinh, Tư không nói chuyện với ngươi ngươi nên giữ mồm giữ miệng một chút!”
Tào Tháo giơ tay ngăn cản Hứa Chử, gật đầu tán thưởng, vuốt vuốt râu dài, chậm rãi nói: “Ngươi trẻ tuổi không bốc đồng nóng nảy. Biết được ý đồ của ta vẫn nội liễm phong mang, còn có thể khích tướng trở lại…Rất là hiếm thấy….nếu không phải hôm nay có việc gấp ta cũng không ngại cùng ngươi nói chuyện một chút. Nhưng đang tiếc việc hôm nay liên quan tới toàn cục, ta phải nhanh chóng lấy mạng của ngươi.”
Viên Thượng nghe vậy sắc mặt không hề thay đổi, nhưng trong lòng thoáng buồn bực.
Tào Tháo tay cầm roi ngựa, chỉ về phía Viên Thượng, đột nhiên chuyển đề tài: “Kế sách nghi binh của ngươi có thể lừa gạt được Trương Liêu Hứa Chử nhưng trước mặt Tào mỗ lại hoàn toàn vô dụng… Tuy nhiên trước khi Tào mỗ tấn công vẫn muốn hỏi ngươi một vấn đề: Ô Sào là kho lương thực quan trọng mà ngươi lại nhẫn tâm phóng một mồi lựa, xin hỏi là vì sao? Không biết tiểu tướng quân có chịu chỉ giáo Tào mỗ?”
Viên Thượng khinh thường nói: “Lương thảo quân ta nhiều ăn không hết, ta sợ quân ta ăn no nên đem đi đốt. Có vấn đề gì không?”
Chúng tướng Tào quân lấy Hứa Chử làm đầu nghe vậy mà tức giận tới mức nghiến răng ken két. Tiểu tử này đến cùng là ai? Nói chuyện quả thật là không biết điều. Trong Viên quân từ khi nào xuất hiện một cái tai họa như thế này, thật khiến người khác muốn hành hạ hắn.
Tào Tháo cười lạnh, nói: “Ngươi không chịu nói vậy thì để ta nói thay ngươi vậy. Ngươi thiêu lương thảo mặt ngoài là để bố trí nghi trận, mê hoặc quân ta, mục đích thật sự là để đại doanh Viên quân nhìn thấy khói đen bốc lên có thể nhanh chóng xuất binh tới cứu. Chỉ là kế sách giương đông kích tây làm sao có thể qua được con mắt Tào mỗ !”
Viên Thượng nghe vậy giật mình.
Tào Tháo này thật là một đối thủ khó xơi.Trước mặt hai quân mà hắn đem kế sách mình bố trí nói ra, mục địch là lần nữa chèn ép sĩ khí quân ta.
Viên Thượng con ngươi đảo quanh, sau đó ôm quyền hướng về phía Tào Tháo, cười xấu xa nói: “Tào Tư không anh minh, quả nhiên là mắt sáng như đuốc. Tại hạ vô cùng bội phục. Các hạ quả thật là già mà vẫn còn khỏe, càng già càng dẻo dai, già mà chưa chết.…”
Tào Tháo nghe vậy sắc mặt trở nên âm trầm khiến người ta sợ hãi.
Nguyên nhân là vì cái từ cuối cùng trong lời nói của Viên Thượng.
Già mà chưa chết…. Vì sao già mà chưa chết? Già mà chưa chết là vì tặc, tiểu súc sinh này đang nói xéo mình là quốc tặc đây mà….
Roi ngựa trong tay đưa lên, Tào Tháo chậm rãi hướng các tướng lĩnh phía sau nói ra hai chữ.
“Giết địch”
“Giết a-!”
Dưới mệnh lệnh Tào Tháo, quân sĩ Tào quân chia làm hai đội, một trái một phải, trọng giáp đi trước bộ tốt đi sau. Đội hình nghiêm chỉnh mà không làm mất khí thế tiến lên trên núi.
Đến rồi!
Viên Thượng thầm nói trong lòng.
Đã đến rồi thì nên ở lại, dù gì đã sớm tính toán tới một màn này. Hắn giờ chỉ có thể dốc toàn lực mà làm, ai sẽ là người cuối cùng không thể biết trước được.
Viên Thượng hướng về binh sĩ phía sau cao giọng nói: “Quân ta ở trên cao có rất nhiều ưu thế! Các huynh đệ không cần sợ, đánh đuổi những tên tặc khấu muốn cướp lương thực của chúng ta!”
Viên Thượng vừa nói xong, Quách Viện phía sau tay cầm đại kỳ vung lên, cao giọng quát: “Cung tiễn, bắn!”
“Bá bá bá -!”
Một trận mưa tên nhanh chóng bao phủ cả sườn núi, bắn vào hàng đầu tiên của đội ngũ Tào quân.
Nhưng mà tố chất của Tào quân cực cao. Sĩ tốt hàng trước ngã xuống không ảnh hưởng đến chiến ý hậu quân. Chỉ trong nháy mắt sĩ tốt phía sau không để ý chút nào dẫm đạp lên thi thể tiền quân mà lao nhanh lên phía trước.
Tào quân tốc độ công kích cực nhanh, Viên quân trên sườn núi chỉ mới bắn hai lượt mưa tên đã thấy Tào quân vọt tới trước mặt. Trong khoảnh khắc sĩ tốt hai bên sáp lại đánh giáp lá cà, chém giết thành một đoàn.
Viên Thượng đứng ở phía trên có Quách Viện bảo hộ bên cạnh nhìn hai quân chiến đấu kịch liệt, trong lòng không khỏi có chút nặng nề.
Sức chiến đấu quả thật chênh lệch quá lớn.
Viên quân dù dựa thế núi mà phòng ngự nhưng vẫn bị Tào quân ép lui.
Nếu tiếp tục như vậy chỉ sợ không qua bao lâu Viên quân trên sườn núi sẽ bị Tào quân tận diệt.
Xem xét tình hình hiện này, muốn cùng Tào quân đánh ngang tay còn cần Thuần Vu Quỳnh suất lĩnh kỵ binh chính diện trùng kích, hai bên giáp công mới được.
Viên Thượng đang suy nghĩ, thình lình chính diện Ô Sào vang lên tiếng vang. Ô Sào đại doành mới nãy không một bóng người giờ đây lại bỗng nhiên có rất nhiều kỵ binh lao ra. Bóng dáng ngươi dẫn đầu tựa như Man Ngựu, tay quơ đại đao, giương nanh múa vuốt xông thẳng về phía Tào Tháo.
Đó là Thuần Vu Quỳnh dẫn theo các tướng lĩnh Khôi Nguyên Tiến, Triệu Duệ, Hàn Cử Tử, Lữ Uy Hoàng giết ra.
Tào Tháo thấy thế nhất thời hơi kinh ngạc, nói: “Ồ? Không ngờ bên trong Ô Sào còn có phục binh, muốn thừa cơ giáp công quân ta? Ha ha ha, không ngờ rằng Tào mỗ vẫn là xem thường tiểu hữu trên núi kia rồi.”
Vừa nói, Tào Tháo nhàn nhạt liếc nhìn Viên Thượng trên núi, rồi mở miệng hướng chúng tướng hạ lệnh: “Trương Liêu, Từ Hoảng, Vu Cấm.”
“Có!” Ba người đồng thanh trả lời.
“Lệnh ba ngươi suất lĩnh Hổ Báo Kỵ đột phá kỵ binh bên trong Ô Sào. Sau đó chạy thẳng vào bên trong doanh trại đốt lương, tốc chiến tốc thắng, không lưu ngươi sống.”
“Tuân mệnh!”
Trấn định nhìn Hứa Chử phía sau, Tào Tháo khóe miệng lộ vẻ mỉm cười: “Trọng Khang.”
Hứa Chử vội vàng thúc ngựa tiến lên: “Chủ công! Hứa Chử ở đây!”
Tào Tháo tay chỉ về Viên Thượng trên núi, mỉm cười nói: “Trọng Khang, ta có chút hứng thú với tên bạch giáp tiểu tướng trên núi kia. Trọng Khang có thể thay ta giải ưu?”
Hứa Chủ nghe vậy, bộ mặt đầy râu ria như hổ như hùm mở miệng cười đầy vẻ hung á: “Chủ công yên tâm! Mạt tướng tự mình lên núi, thay ngài bắt tên tiểu súc sinh kia về đây giao cho Chủ công xử lý!”