Dưới đầm lầy trăm mét.
Bùn lầy và nước bùn hỗn tạp trong đầm lầy, bùn lầy có tính dính rất mạnh.
Người hay thú một khi rơi vào đầm lầy sẽ từ từ lún sâu xuống cuối cùng bị đầm lầy nuốt trọn trở thành một khối thi thể dưới đầm lầy dần dần hư thối không ai quan tâm.
Chỗ đáng sợ của đầm lầy Tử Tịch là đầm lầy có khắp mọi nơi hình thành trăm hơn một ngàn đầm lầy không biết cắn nuốt bao nhiêu Võ Giả và yêu thú, khiến cho yêu thú cùng Võ Giả dong binh lui tới đây táng thân trong đó.
Trảo Kỳ là ngoại lệ.
Thân là con lai của Nê trạch giao và nhân loại nên trời sinh hắn có thể ở thường xuyên qua lại đầm lầy, còn có thể vận dụng bùn lầy.
Ở trong Tử Tịch đầm lầy mặc dù Trảo Kỳ gặp phải Võ Giả thực lực mạnh hơn hắn cũng có thể ung dung trốn sâu trong đầm lầy tránh né kiếp nạn.
Cho tới nay Trảo Kỳ ở trong Tử Tịch đầm lầy như cá gặp nước chưa bao giờ để bất cứ kẻ nào để vào mắt.
Nhưng lúc này Trảo Kỳ ở dưới đầm lầy lại có vẻ mặt hoảng sợ còn có chút chật vật.
Từng luồng khí tức sắc bén mang theo mùi máu tươi cay mũi giống như một con Huyết long chui thẳng vào dưới đầm lầy vài trăm mét.
Huyết long có lực xuyên thấu rất mạnh còn có lực lượng khủng bố kinh người hình như chỉ tập trung vào hắn ở dưới đầm lầy trăm mét ép hắn chật vật vô cùng.
Trảo Kỳ sinh hoạt ở đầm lầy Tử Tịch nhiều năm như vậy, biết rõ dưới đầm lầy càng sâu thi khí ăn mòn càng mạnh.
Đầm lầy Tử Tịch tồn tại mấy vạn năm, bên trong đầm lầy không biết đã mai táng bao nhiêu vong hồn chết ở trong đầm lầy, vong hồn không được giải thoát vẫn quanh quẩn dưới đầm lầy.
Bởi vậy ở sâu trong đầm lầy luôn có vong linh thi khí rất dày đặc, càng xuống dưới thì vong linh thi khí này càng dày đặc này có thể ngăn cách thần thức tìm kiếm có thể ngăn chặn các loại lực lượng kỳ dị xâm nhập.
Ngay cả Trảo Kỳ nếu không có được năng lực khống chế bùn lầy cũng không dám lặn xuống dưới đầm lầy sâu như vậy.
Hôm nay luồng khí tức sắc bén mùi máu tươi khuấy động xâm nhập xuống dưới đầm lầy vài trăm mét.
Ở trong vong linh thi khí nồng đậm còn có thể thuần thục vẫn ương ngạnh đuổi giết hắn, thật sự là đã dọa sợ Trảo Kỳ.
Lần đầu tiên hắn ngửi được hương vị của tử vong.
Trong lòng Trảo Kỳ sợ hãi đành bỏ qua Thạch Nham nhanh chóng tiếp tục chìm xuống dưới đầm lầy.
Ba.
Thạch Nham đột nhiên vọt ra khỏi động bùn.
Bùn lầy như núi cao đột nhiên ép xuống đỉnh đầu hắn, mà toàn bộ thân hình Thạch Nham ở trong nước bùn không thể hô hấp không dám nhìn dùng hết toàn lực bơi lên trên đầm lầy.
Đầm lầy có đặc tính là càng dùng sức giãy dụa thì tốc độ lún xuống đầm lầy sẽ càng nhanh mặc dù là xuống dưới đầm lầy trăm mét thì đặc tính này vẫn còn.
Thân thể giãy dụa thì Thạch Nham lại cảm thấy mình ở trong một vòng xoáy bùn lầy chẳng những không thể lao ra ngược lại chìm xuống rất nhanh.
Trong lòng thấy lạnh lẽo hắn bỗng nhiên dừng động tác tay chân, ngừng thở ở sâu trong vũng bùn ngừng lại, trong đầu lóe lên từng suy nghĩ gấp rút tìm kiếm biện pháp xông ra ngoài đầm lầy.
Bởi vì ở dưới đầm lầy không thể hô hấp không thể thấy gì, trong đầm lầy còn có vong linh thi khí kỳ dị giống như đang ăn mòn thân thể hắn.
Nếu ở trong trạng thái này thì sợ là không bao lâu hắn sẽ không hít thở được mà chết.
Từng ý niệm lóe lên đột nhiên hắn nhận thấy ở sâu trong vũng bùn gần đó có thiên địa âm khí truyền ra.
Âm khí vừa xuất hiện Thạch Nham nhanh chòng cảm ứng được ngay lực lượng tiêu cực mà hắn phóng ra trước đó.
Một luồng linh quang hiện lên, Thạch Nham vội vàng thúc dục ba loại lực lượng âm lực, Tinh Nguyên và lực lượng tiêu cực trong cơ thể và trong đầm lầy tạo ra một Từ Cức Vực Trường.
Từ Cức Vực Trường chính là một từ trường kỳ dị vô ảnh vô hình có thể hình thành ở bên ngoài không khí cũng có thể hình thành ở bên trong đầm lầy đầy bùn lầy.
Một khi Vực Trường hình thành, Thạch Nham lập tức thúc dục tinh thần khống chế Vực Trường vây quanh mình.
Tinh thần chìm vào Vực Trường Thạch Nham thật cẩn thận khống chế Vực Trường khiến cho Vực Trường bắt đầu xoay chuyển chậm rãi.
Loại lực lượng pha lẫn hình thành một luồng lực xoắn làm cho rất nhiều bùn lầy tràn vào Vực Trường bị lực xoắn của từ trường kéo ra chậm rãi di chuyển lên trên đầm lầy.
Quả nhiên hữu hiệu.
Thạch Nham vui mừng quá đỗi lập tức tập trung khống chế Từ Cức Vực Trường, thân thể cũng theo Từ Cức Vực Trường từng chút kéo lên bên trên đầm lầy.
"Phốc."
Một phút sau.
Một chỗ bùn lầy trong đầm lầy đột nhiên bắn ra một thân ảnh chậm rãi bay trên không.
Dưới ánh trăng lành lạnh chậm rãi bay lên một mét mới đột nhiên rơi xuống.
"Thạch Nham."
Hạ Tâm Nghiên kinh hô một tiếng hai tay bỗng kết ra Liên hoa bảo ấn, một đóa hoa sen màu thủy lam rất lớn bỗng từ trong lòng bàn tay của nàng bay ra dừng ở dưới chân Thạch Nham.
Thạch Nham đặt mông ngồi ở trên hoa sen mát lạnh được hoa sen kia mang đi chậm rãi bay ra đầm lầy hạ xuống bên cạnh Hạ Tâm Nghiên.
"Ba!"
Hạ Tâm Nghiên thở phào một hơi hai tay chắp trước ngực quỳ bái.
Một đóa hoa sen tiếp Thạch Nham trên đầm lầy biến thành nhiều điểm lưu quang giống như đom đóm chui vào trong lòng bàn tay của nàng biến mất từng chút.
"Cô bị thương sao?" Thạch Nham nhìn nàng nhíu mày nói.
Ánh mắt Hạ Tâm Nghiên mỏi mệt ngoài cái khăn che mặt cũng lộ ra vành tai tái nhợt không chút máu nên cũng có thể tưởng tượng sắc mặt nàng thế nào.
"Đây là di chứng của việc vận dụng Luân Hồi Võ Hồn nhưng may mà ta đã dùng Bổ Thiên Đan của Dương gia các ngươi nên ngày mai là có thể khôi phục." Vẻ mặt Hạ Tâm Nghiên hờ hững vén tóc đen bên tai thản nhiên nói.
"Dương gia của chúng ta?" Thạch Nham ngạc nhiên trầm giọng nói: "Cô đang nói cái gì vậy?
"Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm."
Từ trên trời đằng xa truyền đến một tiếng nổ thật lớn vô cùng khủng bố như sơn băng địa liệt.
Thạch Nham ngẩng đầu nhìn lên trời.
Chỉ thấy ở dưới tầng mây dày đặc có nam nhân hùng vĩ trên mặt đầy vết sẹo ngạo nghễ lơ lững trong không trung.
Ở bên cạnh hắn hiện ra ba dòng Huyết hà, mỗi một dòng Huyết hà dài mấy ngàn mét rộng vài trăm mét ở trong hư không nhanh chóng di động khiến cho tâm linh người ta rung động mạnh.
Một dòng Huyết hà tràn đầy máu tươi mùi máu hung thần.
Nam tử có vẻ mặt dữ tợn đứng thẳng ở chỗ hai dòng Huyết hà giao nhau, hai tay giống như tùy ý khống chế Huyết hà vặn vẹo giao chiến với một người.
Huyết Hà dài mấy ngàn mét dài rộng vài trăm mét ở trong tay hắn giống như một xiềng xích bằng máu thật lớn vô cùng sắc bén dồn ép người trên trời chật vật vô cùng.
Ngoài Bắc Minh Thương, còn có Trâu Tử Hạc và Ám chủ của Ám Minh ở bên trong Huyết hà đều thi triển ra lực lượng Thiên Vị của chính mình liên tục chống đỡ sự xâm nhập của Huyết hà.
Nam tử kia khống chế một dòng Huyết hà khủng bố thế mà lại còn có dư lực đánh ra từng luồng huyết quang như Huyết long đi vào dưới đầm lầy bức bách Trảo Kỳ ở bên trong chạy trốn chật vật không thể không chạy xuống đáy đầm lầy ngàn mét để tránh né.
Nam nhân khuôn mặt đầy sẹo nhất tâm tứ dụng phân biệt giao thủ với Bắc Minh Thương, Trâu Tử Hạc, Ám chủ và Trảo Kỳ bốn vị Thiên Vị cường giả mà trước sau vẫn chiếm thượng phong bức bách bốn người đều hiện ra vẻ mặt chật vật.
Phía sau nam nhân kia có đám biên bức như con chó to toàn thân dài bảy tám mét ánh mắt tàn bạo khát máu.
Trên biên bức có một đám Võ Giả lạnh lùng nghiêm nghị tàn nhẫn yên lặng nhìn chằm vào động tĩnh trên trời hình như chuẩn bị nhúng tay bất cứ lúc nào.
"Người kia là ai?" Thạch Nham vẻ mặt hoảng sợ, sau khi tiến vào Thần Ân đại lục này đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Võ Giả đáng sợ như thế.
"Tiêu Hàn Y một trong tam đại Tu La vương của Dương gia các ngươi tu vi cảnh giới Thiên Vị nhị trùng thiên. Tu luyện chính là Huyết Sát Đạo trong Tu La Ngũ Đạo." Hạ Tâm Nghiên biểu tình phức tạp.
"Dương gia của chúng ta?" Thạch Nham lắc lắc đầu, "Ta không hiểu cô đang nói cái gì."
"Rất nhanh ngươi sẽ hiểu rõ." Hạ Tâm Nghiên thản nhiên nói một câu đột nhiên ngửa mặt lên trời nói nhỏ: "Tiêu đại nhân, Thạch Nham đã ra khỏi đầm lầy hắn không sao."
"Các ngươi đi xuống bảo hộ Nham thiếu gia." Tiêu Hàn Y người ở trên trời liếc mắt nhìn Thạch Nham thật sâu, đột nhiên trong đồng tử hiện lên một tia kinh hỉ sau đó mới phân phó cho Tu La Huyết vệ phía sau.
Thạch Nham chỉ bị hắn từ đằng xa nhìn thoáng qua nhưng từ đáy lòng lại xuất hiện sự sợ hãi run rẫy.
Ánh mắt người nọ giống như thần binh lợi khí có thể đâm thẳng vào tâm linh, giống như núi non trùng điệp từ trên trời đè xuống khiến cho người ta cảm thấy một sức mạnh chấn nhiếp khủng bố khiến cho người ta từ đáy lòng xuất hiện cảm giác không thể chống lại hắn.
Vù vù vù.
Từng con Thanh huyết ma bức từ trên trời đều hạ xuống dừng lại bên cạnh Thạch Nham, năm mươi tên Tu La Huyết vệ cưỡi Thanh huyết ma bức vây quanh Thạch Nham vào chính giữa.
"Nham thiếu gia." Năm mươi Võ Giả tràn ngập hung sát chi khí trên Thanh huyết ma bức cùng tiếng hét to từ trong miệng truyền ra, năm mươi Võ Giả cảnh giới Địa Vị, Niết Bàn đều nghiêm túc nhìn hắn.
Vẻ mặt Thạch Nham hoảng sợ kinh ngạc nhìn những người này không biết mình khi nào thì biến thành thiếu gia của bọn họ.
"Hạ tiểu thư, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Thạch Nham sửng sốt một lát không hiểu cái gì nói.
"Trong chốc lát Tu La vương sẽ tự mình giải thích với ngươi, ta sẽ không nói nhiều." Hạ Tâm Nghiên lông mi nhíu lại thản nhiên nói: "Thạch Nham trước đó những chuyện giữa ta và ngươi hãy xóa bỏ hết. Ta nghĩ tương lai của ngươi Dương gia sẽ an lập ta sẽ không vượt quá chức phận."
Ý nàng nói là việc khiến Thạch Nham vào Hạ gia sau đó đưa Thạch Nham đánh vào Tam Thần Giáo.
Nghi hoặc trong lòng Thạch Nham càng nhiều không biết Hạ Tâm Nghiên vì sao đột nhiên nể mặt nói chuyện tốt như vậy.
Hạ Tâm Nghiên không có ý giải thích, Thạch Nham theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía nam tử đáng sợ khuôn mặt đầy sẹo trên bầu trời.
Bắc Minh Thương trên trời biến thành một băng điêu, toàn thân bao phủ Cực Hàn Băng Diễm nhưng vội vã bay về phía Nam.
Bắc Minh Thương muốn chạy trốn.
Bắc Minh Thương vừa chạy, áp lực bên Minh chủ và Ám chủ lập tức lớn hơn, hai người cũng không muốn ở lại, đồng loại bay về phía Nam không dám tiếp tục đấu với nam nhân kia.
Lúc Minh chủ, Ám chủ cảm giác được áp lực thật lớn, muốn trốn đi nhưng cũng không dám tách khỏi Bắc Minh Thương, sợ lẻ loi sẽ bị người nọ giết chết.
"Khặc khặc, dù chỉ một tên cũng đừng nghĩ chạy được." Vẻ mặt Tiêu Hàn Y dữ tợn như lệ quỷ khống chế Huyết Hà khủng bố một mình đuổi theo.
"Ta muốn đi xem." Thạch Nham đột nhiên nói.
"Mời Nham thiếu gia đi lên, ta mang ngài đi." Một tên Võ Giả cảnh giới Niết Bàn trên Thanh huyết ma bức khom người mời nói.
Thạch Nham cũng không khách khí nhích người nhảy lên Thanh huyết ma bức đưa tay bắt lấy cái lỗ tai dài nhọn của Thanh huyết ma bức.
"Đuổi kịp Tiêu đại nhân." Người này khẽ quát một tiếng Thanh huyết ma bức mang hắn và Thạch Nham đột nhiên bay lên trời không có quan tâm Hạ Tâm Nghiên bên dướ bay thẳng tới hướng Tiêu Hàn Y.
"Ồ." Xích Tiêu kinh hô một tiếng ngửa đầu nhìn bầu trời quát, "Bắc Minh Thương."
Gia chủ Bắc Minh gia của Thiên Vẫn thành lúc này khóe miệng tràn ra máu tươi ở trên đỉnh đầu mọi người cực kỳ chật vật ánh mắt lại vẻ hoảng hốt.
Ở phía sau hắn là Minh chủ và Ám chủ của Ám Minh cũng đều có vẻ mặt chật vật đang chạy trốn hình như bị quái vật khủng bố gì ở phía sau đuổi giết.
Hai người Mục Ngữ Điệp, Địch Nhã Lan lòng đầy hoảng sợ đều mặt ngạc nhiên nhìn bầu trời.
Không bao lâu hai nữ nhân thấy được Tiêu Hàn Y khống chế một Huyết Hà giống như Ma thần đánh giết tới.
Vẻ mặt Hai nữ nhân ngây dại, trong lòng như là bị quật ngã, ngũ vị gì cũng đều cảm thụ được.
"Aaa." Địch Nhã Lan đột nhiên kinh hãi quát một tiếng.
Nàng nhìn thấy Thạch Nham ngồi trên một Thanh huyết ma bức.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK