• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão Săn Quỷ Sư, không, phải nói là đã từng truyền kỳ Săn Quỷ Sư... Nhiếp Tu.

Khi hắn từ trong miệng Y Lẫm nghe được bản danh mà mình đã bỏ qua nhiều năm, hai con ngươi đục ngầu đột nhiên bắn ra hai đạo tinh mang.

Như điện như sương.

Hung dữ lại băng giá.

"Làm sao ngươi biết?"

Vài giây sau, Nhiếp Tu không đợi Y Lẫm trả lời, tiếp tục nói một mình: "Mười năm... Bên ngoài, chẳng lẽ còn có người nhớ kỹ ta, Nhiếp Tu?"

Y Lẫm cười mà không nói một lời.

Cũng không trả lời.

Ngươi đoán, ngươi đoán, ngươi đoán?

Hắn cũng không thể nói cho Nhiếp Tu, khi hắn lĩnh ngộ "Sát Nhân Kỹ", ý chí nào đó rất thân thiện đem bí mật nhỏ của Nhiếp Tu bại lộ ra?

Y Lẫm càng là không nói, Nhiếp Tu càng suy nghĩ.

Nhiếp Tu sắc mặt xanh xám, nhìn Phan Chính Nghĩa đang cười tủm tỉm ngăn tại trước người.

Trong tay Nhiếp Tu cầm một thanh đao gãy dùng để điêu xương.

Mà trong tay Phan Chính Nghĩa, đồng dạng là một thanh đao gãy.

Y Lẫm bên tai vẫn thỉnh thoảng truyền đến khe khẽ xì xào.

Trong biển hoa bỉ ngạn, loại cảm giác không hiểu thấu làm cho toàn thân Y Lẫm không thoải mái.

Giống như là muốn đem hắn kéo vào bên trong vô tận điên cuồng.

Ngay cả không khí xung quanh, đều thấm lấy từng tia lạnh lẽo.

Âm trầm.

Toà Quỷ Vụ Sơn này, có chút cổ quái.

Có lẽ đúng như trong truyền thuyết về hoa bỉ ngạn, nơi này là một cái âm dương giao giới.

Người sống ở chỗ này... Không nên ở lâu.

"Nhiếp Hồng Tụ là gì của ngươi?"

Y Lẫm ngẩng đầu, đột ngột hỏi một câu.

Nhiếp Tu trầm mặc không nói.

Nhắm mắt lại.

Một lát sau, Nhiếp Tu toàn thân chấn động.

Một cỗ khí thế kinh khủng, quét sạch biển hoa.

Cánh hoa bỉ ngạn đầy trời bị thổi lên thành từng đạo xoắn ốc.

Cuối cùng ngưng tụ sau lưng Nhiếp Tu, tạo thành một cái khô lâu dữ tợn!

Xung quanh mắt phải của Nhiếp Tu có gân xanh ẩn ẩn hiện lên.

Khi hắn mở mắt ra một lần nữa khi, con mắt phải kia, đã biến thành huyết hồng sắc.

Giống như là... Quỷ!

Cùng lúc đó, đao gãy trong tay Nhiếp Tu, dấy lên ngọn lửa màu đen.

Ngọn lửa kia không chỉ không có tản mát ra nhiệt độ cực nóng, ngược lại làm cho nhiệt độ của đỉnh Quỷ Vụ Sơn đột nhiên giảm xuống mấy phần.

Nhiếp Tu mở miệng lần nữa, thanh âm lại trở nên phiêu hốt, mang theo vài phần khàn giọng, chợt nghe, giống như là ác quỷ từ Địa Ngục trở về, tản ra vô biên ác niệm.

"Không ai có thể chạy ra ngọn núi này... "

"Đây là nơi nhận hết nguyền rủa... "

"Tất cả mọi người, đều phải chết."

Phan Chính Nghĩa đột ngột lui về phía sau mấy bước.

"Nha?"

Phan Chính Nghĩa khẽ cười một tiếng, hai mắt tỏa sáng.

"Ha ha, chơi vui."

Tay phải của Phan Chính Nghĩa lắc một cái, đao gãy trong tay đồng dạng dấy lên ngọn lửa màu đen.

Con ngươi Nhiếp Tu có chút co rụt lại.

"Ngươi vậy mà... "

Hai mắt băng giá của Nhiếp Tu nhiều hơn mấy phần ngoài ý muốn.

Phan Chính Nghĩa không nói nhảm, thân hình khẽ động, trực tiếp cầm đao gãy kèm theo "Hiệu ứng", thẳng hướng Nhiếp Tu.

Nhiếp Tu cười lạnh, đối mặt thế công của Phan Chính Nghĩa, nghiêm nghị không sợ, trực tiếp chiến đấu.

Keng keng keng keng ——

Tốc độ hai người càng lúc càng nhanh, trong biển hoa, nhấc lên vô số cánh hoa, dần dần, nhanh đến càng ngày càng khó phân biệt động tác của hai người.

Ở trong mắt Y Lẫm, phảng phất chỉ có hai đoàn lửa màu đen, vừa chạm trúng liền tách ra, lại chạm lại phân.

Đột nhiên ——

Một bóng người bay về phía Y Lẫm.

Phun máu.

Một cánh tay bay vút lên trời.

Bị chém đứt!

Khuôn mặt Y Lẫm không biểu tình, chậm rãi vươn tay.

Thân ảnh kia cách tay Y Lẫm còn có khoảng mười centimet, đột nhiên dừng lại.

Sau đó rơi xuống đất.

Là Phan Chính Nghĩa!

Tay trái của Phan Chính Nghĩa tính từ sóng vai mà xuống bị chém rơi, thậm chí trên vết thương còn có hắc sắc quỷ hỏa đang thiêu đốt, không có một giọt máu chảy ra.

Quỷ hỏa xuy xuy ăn mòn bả vai bị đứt gãy, Phan Chính Nghĩa đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, cái trán lấp kín bởi mồ hôi lạnh.

"Ừm?"

Bàn tay Y Lẫm cách không vung lên bờ vai Phan Chính Nghĩa, hắc sắc quỷ hoả đột nhiên dập tắt.

Xuy xuy ——

Sau khi ngọn lửa màu đen bị dập tắt, đoạn vai của Phan Chính Nghĩa lúc này mới có máu xuy xuy phun ra ngoài.

Nhiếp Tu dùng một đao chặt đứt cánh tay của Phan Chính Nghĩa, không có dừng lại, không nói hai lời hướng Y Lẫm từng bước tiến tới.

Thân hình khẽ động, lại sinh sinh ép ra một con đường trong biển hoa, vô số cánh hoa bị cuồng phong cuốn tới sau lưng Nhiếp Tu!

Y Lẫm tiện tay ném đi một trương "Quỷ dầu" thẻ cho Phan Chính Nghĩa.

Tạm thời không rảnh bận tâm quá nhiều.

Bởi vì... Nhiếp Tu đã khí thế hùng hổ giết tới.

Tốc độ cực nhanh.

"Từ bây giờ, thế giới sẽ... "

"Hừ!"

Nhiếp Tu hừ lạnh một tiếng, tay phải quét qua, nơi đao gãy lướt qua, phong áp lăng lệ thổi lên một mảng lớn cánh hoa, đem bản thân che dấu.

Con ngươi Y Lẫm hơi co lại.

Không nghĩ tới, Nhiếp Tu vậy mà nhìn ra nhược điểm của [ Tai Ách Quấn Thân ].

Một, phải có quá trình ngâm xướng.

Hai, nhất định phải tại trong tầm mắt.

"Lão nhân này, mặc dù đã già, kinh nghiệm chiến đấu ngược lại rất phong phú."

Trong mắt Y Lẫm lóe lên một tia ngoài ý muốn, nhưng không có quá mức kinh ngạc cùng thất bại.

Tai Ách Quấn Thân cũng không phải là vô giải kỹ năng, nó sẽ vô dụng khi bị người nhìn ra sơ hở.

Thân là Sứ Đồ, kỹ năng phong phú phức tạp, không có khả năng dùng một cái sáo lộ đi khắp thiên hạ.

Ánh mắt của Nhiếp Tu thật băng lãnh.

Đỏ rực mắt phải như là ác quỷ, lóe ra huyết sắc quang mang.

Đầy trời cánh hoa không chỉ che đậy tầm mắt Y Lẫm, cũng tương tự che đậy tầm mắt của Nhiếp Tu.

Nhưng...

Không quan hệ.

Nhiếp Tu đã nhớ kỹ vị trí của Y Lẫm.

"Tiểu tử, ngươi còn quá non."

Nhiếp Tu có chút tiếc nuối, tiểu tử này có thể ngắn ngủi một chút liền học xong "Hô Hấp Pháp", chính là một thiên tài.

Nhưng... Vô luận như thế nào, cũng không thể để tiểu tử này đem "Đồ vật" kia móc ra.

Nếu không, bố trí của hắn trong mười năm này, mười năm này tâm huyết, đều đem thành nước sông đổ biển.

"Chết!"

Đáng tiếc.

Trong lòng Nhiếp Tu yên lặng thở dài.

Thân hình Nhiếp Tu khẽ động, quỷ khí như gió, đao gãy trong tay, ngọn lửa màu đen tăng vọt, một đao bổ về phía cánh hoa bỉ ngạn đầy trời.

Kia là... vị trí của Y Lẫm!

Tê ——

Ánh đao màu đen, xé rách hư không.

Những cánh hoa trước mặt hai người, đột ngột bị bổ ra một đầu khe hở.

Mỗi một cánh hoa bỉ ngạn, chỉ thoáng bị ngọn lửa màu đen dính vào, liền khô héo, tàn lụi trong nháy mắt.

"Cái gì!"

Khi Nhiếp Tu dùng một đao bổ ra mảng cánh hoa đầy trời, lúc thấy rõ hai tòa mộ bia kia, lại là quá sợ hãi.

Nơi đó ——

Không có một ai!

Chỉ có hai ngôi mộ lẻ loi trơ trọi!

Mộ phần của Nhiếp Hồng Tụ cùng bạch Tiểu Y!

"Chạy trốn?"

Con ngươi Nhiếp Tu bỗng nhiên co rụt lại, sau một khắc, hắn nhìn phía không trung.

Dưới huyết sắc trăng tròn, Y Lẫm đang phiêu phù ở giữa không trung, lưng thẳng ngạo nghễ.

Phía sau, chính là vòng huyết nguyệt kia.

Nhiếp Tu há to miệng.

Y Lẫm ở giữa không trung, mỉm cười.

Giờ phút này dáng người Y Lẫm, như là thần minh đạp nguyệt giáng lâm.

Bàn tay... Hướng phía dưới ép xuống.

...

...

Tại một nơi khác trong rừng sương mù.

Xung quanh dần dần tối lại.

Lý Trường Ca cùng Ôn Mạn Ny đã cởi xuống bội đao để ở một bên, ôm cùng một chỗ.

Bầu không khí có chút không đúng.

Tiền hí như thế nào, không người biết được.

Tóm lại tốc độ quay xe rất nhanh.

Đầy đất đều là vết bánh xe xốc xếch.

"Ca ca... "

"Ny Ny... "

"Ca ca ˜ "

"Ny Ny!"

"A!"

Sắc mặc Ôn Mạn Ny đã ửng hồng, hai chân chụm lại.

Trong mắt Lý Trường Ca cũng hiện ra một tia mê ly.

Hai người càng lúc càng gần.

Đột ngột ——

Mặt đất đột nhiên truyền đến một trận rung động!

Oanh!

Nơi xa, một tiếng vang thật lớn truyền đến!

Đến từ... Quỷ Vụ Sơn bên kia!

Đơt chấn động làm cho hai người ngồi dưới đất đều là một trận run rẩy.

Ôn Mạn Ny như là nai con bị đâm đến thất điên bát đảo, đứng dậy, cuống quít chỉnh lý quần áo.

"Ây... Hôm nay thời tiết rất tốt... "

Lý Trường Ca sờ lấy đầu, lúng túng tới một câu như vậy.

"A! Không tốt, ca ca, trời nhanh tối!"

Lý Trường Ca phảng phất lúc này mới chú ý tới, chung quanh sương mù dày đặc, chẳng biết lúc nào mọi thứ đã bị nhuộm thành huyết sắc.

Trước mắt...

Một mảnh huyết hồng.

"Mau trở lại thôn!"

Ánh mắt Lý Trường Ca ngưng tụ, chỗ sâu đáy mắt, lại hiện lên vẻ kinh hoảng.

Hắn liền tranh thủ đem bội đao trên đất nhét vào trong tay Ôn Mạn Ny.

Hai người hoảng hốt phi nước đại chạy về thôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK