Tiểu Y một tay ôm lấy đầu của Nhiếp Hồng Tụ, một tay nhấc dùi cui.
Sau khi vô ý đánh bay Lý Trường Ca, nàng mới phản ứng lại.
Vừa rồi hình như một gậy đánh trúng thứ gì rồi?
Được rồi.
Tiểu Y cũng không thèm để ý, nàng hiện tại đang rất phẫn nộ.
"Là ai... Ai đã nương bị thương?"
Vừa đi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Y toát ra thần sắc lạnh lẽo.
Mà viên trên khoé miệng của cái đầu được Tiểu Y ôm trong lòng lại toát ra một nụ cười dịu dàng, khó có ai thấy được.
Chức Điền Vũ giãy giụa ngẩng đầu lên.
Toàn thân nàng đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Trước khi bị vô số tóc bạc xuyên thấu ở giữa không trung, nàng đã cố gắng điều chỉnh tư thế để tránh đi các nơi yếu hại.
Tuy nhiên, tóc bạc lít nha lít nhít phủ kín đầy trời như là mưa rào tầm tã, căn bản không có khả năng tránh né.
Trừ phi... lui về.
"Khụ khụ..."
Chức Điển Vũ nằm rạp ở trên mặt đất, nàng kịch liệt ho khan ra máu.
Máu đỏ tươi thấm vào từng khe rãnh ở trước mặt nàng.
HP... chỉ còn lại có 3%.
"Phải chết sao?"
Trong đầu Chức Điền Vũ bỗng nhiên loé ra một cái ý niệm như thế.
Nàng chưa từng nghĩ sẽ chết ở chỗ này.
Cách nàng 10 mét, tiểu nữ quỷ áo trắng đang tiến tới.
Từng bước từng bước tới gần.
Chức Điền Vũ hơi giật mình.
Nàng đột nhiên nhận ra nụ cười dịu dàng trên cái đầu của nữ quỷ áo đỏ.
Nàng không khỏi có chút ngây người.
Chẳng biết tại sao, nụ cười dịu dàng này làm cho nàng nhớ tới khuôn mặt mông lung của mẫu thân.
Chức Điền Vũ dùng khí lực cuối cùng ngẩng đầu, trong mắt cháy lên ngọn lửa không cam lòng.
"Không!"
Tứ chi Chức Điền Vũ vặn vẹo, nàng lại nắm chặt đao trong tay.
Nàng đứng lên!
Còn sót lại 3% HP...
Cho dù thoáng trầy da cũng có thể làm cho nàng chết đi.
Nhưng hết lần này đến lần khác chính là trong loại tuyệt cảnh này, Chức Điền Vũ lại có thể đứng lên.
Chức Điền Vũ chịu đựng toàn thân kịch liệt đau nhức, chậm rãi bày ra... Tư thế rút đao!
Đây là nàng... Trong cuộc đời của mình chém ra một đao cuối cùng!
Một đao này đem sinh mệnh của nàng thiêu đốt, chém ra đao mang rực rỡ và chói mắt nhất!
Tiểu Y cười lạnh.
Nàng căn bản không có đem Chức Điền Vũ để vào mắt.
Bởi vì... Bản thân nàng và nương không chết được.
Tiểu Y giơ dùi cui lên cao, hướng về phía đỉnh đầu Chức Điền Vũ.
Sắp...
...
"Từ bây giờ, thế giới sẽ biết đến nỗi đau."
Khi Chúc Điền Vũ quyết định anh dũng hi sinh, một thanh âm bình tĩnh truyền ra từ trong sương mù dày đặc.
Chức Điền Vũ: "?"
Tiểu Y: "!"
Nhiếp Hồng Tụ: "! ! !"
Trong chốc lát, lạnh ngắt như tờ.
"Nha˜ Tiểu Y gặp qua thiếu gia˜ thiếu gia tốt˜ "
Toàn thân Tiểu Y run lên, dùi cui ở trên cao vốn đang vung mạnh xuống hô một phát bị ném sang một bên.
"A? Lại là mị hoặc?"
Y Lẫm từ trong sương mù dày đặc vọt ra, trên thân có nhiều vết cắt lẫn với vết máu, trông rất chật vật.
Chức Điền Vũ bỗng phun ra một ngụm máu.
Mắt trừng... Miệng lặng im.
Nguyên bản khí thế đã được nàng tích súc đến đỉnh điểm, ầm vang tiêu tán.
Giống như là muốn dùng toàn lực thả khí, lại đột ngột bị nén trở về.
Loại cảm giác biệt khuất này để Chức Điền Vũ phải phun ra một ngụm máu.
HP bá một cái giảm xuống còn 2%...
Nhưng Chức Điền Vũ lại không có để ý vấn đề này, miệng nàng vẫn há ra, máu vẫn đang cạch cạch chảy ra từ trong miệng.
Cái này... Tính là cái quỷ gì?
Tiểu Y đang ngượng ngùng, lanh lợi nhào tới Y Lẫm.
Bỗng nhiên, cái đầu trong ngực Tiểu Y bộc phát ra một cỗ sát ý doạ người.
Quét sạch toàn trường.
Tóc bạc quỷ mị từ trong ngực Tiểu Y bay lên.
Từng đạo hàn quang lạnh lẽo nổi bật trong bóng đêm.
Tóc bạc này trông mềm mại như nước, nhưng nó lại có thể giết người.
Y Lẫm mỉm cười, hướng về thân thể của Nhiếp Hồng Tụ ở gần đó một lần nữa hô lên một câu.
"Từ bây giờ, thế giới sẽ biết đến nỗi đau."
Trong ngực Tiểu Y, hai con ngươi của Nhiếp Hồng Tụ ảm đạm.
Tóc dài đầy trời dừng lại một chút, bỗng nhiên lấy khí thế bén nhọn đánh tới Y Lẫm.
"Từ bây giờ, thế giới sẽ biết đến nỗi đau."
Là hiệu ứng làm chói mắt?
Hay là hiệu ứng nào khác?
Không quan hệ, một lần không đủ, lại đến lần nữa.
Khuôn mặt Y Lẫm không có biểu tình, lại hô lên chú ngữ.
Chức Điền Vũ: "? ? ?"
Nàng đã triệt để mộng bức.
Thân thể không đầu của Nhiếp Hồng Tụ trực tiếp xoay thành vòng tròn tại chỗ, tư thế duyên dáng như lại cổ đại phi tử đang nhẹ nhàng khiêu vũ trước mặt đế vương.
Đương nhiên, nếu lược bớt việc từ cổ trở lên không có đầu thì trông cũng có vẻ đẹp mắt.
"Hỗn loạn."
Y Lẫm cười ha ha.
Cái đầu người trong ngực Tiểu Y triệt để im lặng.
Mái tóc bạc sắp đâm tới mặt Y Lẫm trong nháy mắt mềm nhũn lại.
"Thiếu gia..."
Tiểu Y hoàn toàn bỏ qua Nhiếp Hồng Tụ, nàng nũng nịu dính trên thân Y Lẫm.
"Cút!"
Y Lẫm vẫn dùng câu kia.
"Ô ô ô, thiếu gia không cần ta nữa!"
Tiểu Y vậy mà khóc lên.
Đôi mắt Y Lẫm càng băng lãnh, nhưng hắn biết "Tai Ách Quấn Thân" có thời gian hạn chế, phi thường quý giá.
Hắn chỉ có thể càng dùng sức phát ra chỉ lệnh: "Trước lăn qua bên kia, đợi lát nữa trở lại!"
"Ừm ừ ˜ Tiểu Y tuân mệnh ˜!"
Tiểu Y khéo léo gật đầu, nàng dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào trong sương mù dày đặc.
Y Lẫm hai ba bước liền đến trước mặt Chức Điền Vũ.
Chức Điền Vũ như là choáng váng, nhìn qua Y Lẫm, vậy mà không có phản ứng.
Nàng bên trong miệng máu còn tại cạch cạch chảy ra.
Trước mắt một màn này, thực sự để nàng...
Cả kinh không ngậm miệng được.
Xe này nhanh quá nhanh, để nàng không kịp lên xe, căn bản phản ứng không kịp.
"Đi a! Thất thần làm gì! Ta kỹ năng có thời gian hạn chế!"
Y Lẫm một chút liền nhìn ra Chức Điền Vũ thương thế rất nặng, không nói hai lời, đem nữ nhân ngớ ngẩn này chặn ngang ôm lấy, cắm đầu liền đâm vào trong sương mù.
Trong sương mù dày đặc, tầm mắt chỉ có khoảng mười mét.
Nhưng đối Y Lẫm tới nói, đã đầy đủ.
Hắn tại lúc ban ngày, cũng đã dùng Huyết Mạt Lỵ, tại mỗi một cái phòng ốc bốn nơi hẻo lánh, đều làm ký hiệu.
Trong đại não của Y Lẫm, đã mô phỏng ra bản đồ rõ ràng.
Với thuộc tính tinh thần hiện tại, cái bản đồ mô phỏng này, đoán chừng so bản đồ vệ tinh còn muốn chuẩn xác.
Liền như là là mười năm trước lưu hành GPS dẫn đường đồng dạng.
"Ngươi... Ngươi... "
Y Lẫm đã chạy rất xa, Chức Điền Vũ mới phản ứng được, Y Lẫm vậy mà giữ hai mông của nàng, đưa nàng gánh tại trên vai.
Mặt hướng xuống, mông hướng trời.
Cái tư thế xấu hổ này, để Chức Điền Vũ cắn răng, nghẹn đỏ mặt, "Ngươi ngươi ngươi" nửa ngày, càng không có cách nào nói ra lời kế tiếp.
"Nếu như không muốn chết, ngậm miệng! Có tin ta hay không ném ngươi đi cho quỷ ăn?"
"... "
Chức Điền Vũ trong nháy mắt ngậm miệng lại, bởi vì mặt hướng xuống, trong miệng lại tuôn ra máu.
Thương thế của nàng, thật rất nặng, rất nặng.
Nhưng khuôn mặt này, vừa đỏ vừa trắng.
Trắng là bởi vì mất máu.
Đỏ lại là bởi vì tức giận.
Nàng hận không thể rút đao chém Y Lẫm.
Nhưng tựa hồ từ đạo nghĩa bên trên, có chút không thể nào nói nổi, dù sao Y Lẫm hiện tại là vì cứu nàng.
"Lẫm, Lẫm, Lẫm huynh đệ?"
Trong lúc Y Lẫm vùi đầu chạy, ven đường truyền tới một thanh âm hư nhược, mơ hồ không rõ truyền tới.
Y Lẫm quay đầu.
Tại cách đó không xa trên mặt đất, một cái mặt như đầu heo, khuôn mặt bầm tím quỷ thần khó phân biệt.
Nằm trên mặt đất, thoi thóp.
Y Lẫm nhìn qua, bước chân không ngừng, ngược lại tăng nhanh mấy phần.
Vừa chạy Y Lẫm vừa thuận miệng hỏi:
"Huynh đệ, ngươi họ gì?"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK