Chương 6: Trưởng thành
Thời gian thoáng cái đã trôi qua tám năm. Nguyệt Cát, Tiểu Mai và Lạc Ngọc đã trưởng thành, mỗi người đều đã là một tiểu mỹ nhân, mỗi người đều mang một sắc đẹp riêng không lẫn vào đâu được mà trong tám năm này cả ba đều không ngừng đọc sách nâng cao kiến thức của bản thân mình làm cho Y Phương phu nhân vô cùng hài lòng, vô cùng vui vẻ khi đã dạy dỗ ra ba người con gái vô cùng ưu tú có thể nói là 'tài sắc vẹn toàn'
Tiểu Mai năm 15 tuổi được bà Y Phương nhận làm con nuôi đứng ra chủ trì làm lễ cập kê nhưng chuyện này chỉ người trong phủ biết người ngoài không hề biết được, Tiểu Mai 18 tuổi cũng coi như là đã hoàn toàn trổ mã xinh đẹp động lòng người tuy thông minh cơ trí nhưng bao năm qua trước mặt người trong phủ cũng như bên ngoài đều không làm ra vẻ tiểu thư vẫn khiêm nhường như là người hầu bên cạnh bà Y Phương. Năm nay Lạc Ngọc vừa tròn 14 tuổi tuy chưa hoàn toàn phát triển nhưng nhìn cũng biết tương lai sẽ là một mỹ nhân sắc nước hương trời, Lạc Ngọc bao năm qua đều là ôn nhu, hiền lành, hiểu được lòng người cũng rất biết cách cư xử khiến cho ai ai cũng yêu thích ngay cả Lạc Thần cũng đối xử với nàng bằng cách khác. Nhỏ hơn Lạc Ngọc một tuổi, năm nay Nguyệt Cát và huynh đệ Lạc Siêu đã 13 tuổi rồi. Nguyệt Cát đáng yêu hoạt bát lại thông minh nghịch ngợm, sau năm cô năm tuổi, trước mặt người ngoài luôn giả vờ là một người ngốc bởi nếu không như vậy thì nàng sớm đã bị người ta hại chết. Lạc Siêu thì càng lớn càng chẳng ra gì kiêu ngạo hóng hách nổi tiếng khắp thành, ỷ mình là con thừa tướng cháu ngoại tướng quân nên càng ngạo mạn hơn, học hành thì lại chẳng ra sao khiến cho ai ai cũng cười chê. Lạc Hoa càng lớn miệng lưỡi càng độc địa, dung mạo thì bình thường không đẹp không xấu, những thứ như cầm, kì, thi, họa, múa hát gì đó sao bằng được ba người Nguyệt Cát nhưng lúc nào cũng tự mãn xem mình là tài giỏi, xinh đẹp nhất
Một chiều thu tháng mười, tiết trời mát mẻ, ba người con gái khí chất hơn người ngồi nói chuyện với nhau trong mái đình nhưng có thể thấy một người con gái mặt mài đang nhăn nhó như sắp khóc mà lí do là vì
- " Tại sao mẫu thân lại không cho muội học võ công chứ huhuhu, nữ nhi mà cũng nên biết chút võ công phòng thân chứ ? "_ Người nói là Nguyệt Cát, bao năm nay nàng học hành chăm chỉ cho nên bây giời đã rất thành thạo ngôn ngữ nơi đây, có thể xuất khẩu thành thơ luôn ấy chứ
- " Nhưng muội cũng biết nữ nhi không nên học võ công chỉ nên thêu thùa may vá chăm sóc chồng con chứ ? "_ Lạc Ngọc lên tiếng giải thích
- " Nhưng tỷ đồng ý với ý kiến của Nguyệt Cát, nói thẳng ra bây giờ chúng ta đã học xong cái gì đó gọi là tiêu chuẩn của nữ nhi rồi, bây giờ cũng nên học những thứ mình yêu thích chứ, đúng không ? "_ Tiểu Mai lên tiếng, đưa mắt nhìn Lạc Ngọc, rồi lại cười nhẹ với Nguyệt Cát. Thật ra cả Nguyệt Cát và Lạc Ngọc từ khi đến đây đã quyết định sẽ phải học cho bằng được võ công, thế giới này thật quá bất công, sao nữ nhi suốt ngày chỉ được học những thứ như cầm, kì, thi, họa gì gì đó mà không được học võ công nếu nhỡ gặp nguy hiểm gì rồi sao chẳng lẽ bó tay chịu chết ư ? Hơn nữa võ công lại rất thú vị nha, xem phim thấy người ta bay qua bay lại rất lợi hại cho nên bất cứ giá nào cũng phải học được dù một chút thôi cũng được
- " Thật không nói nổi hai người rõ ràng là biết mẫu thân không cho nhưng cứ nhất định phải học, muội cũng bị hai người nói đến nhức cả đầu, muội sẽ giúp hai người nói với mẫu thân nhưng không chắc sẽ được "_ Lạc Ngọc nhìn hai người khẽ lắc đầu nhưng trên khóe môi lại là nụ cười
- " Thật sao ? Cám ơn tỷ/muội, tỷ/muội thật là tốt "_ Hai người Tiểu Mai và Lạc Ngọc cùng đồng thanh nói sau đó chạy đến ôm chặt Lạc Ngọc
- " Khụ thôi được rồi hai người làm muội sắp ngạt chết rồi, khụ mau buông ra đi mà khụ khụ khụ "_ Lạc Ngọc vừa nói vừa ho, Tiểu Mai và Lạc Ngọc buông cô ra sau đó ba người nhìn nhau cười mà trong lòng mỗi người là một cỗ ấm áp