Chương 12
Sáng hôm sau Lạc Ngọc dậy rất sớm, hôm nay cô phải trở về Hàng Châu nên phải về nhà sớm nhưng nam nhân kia vẫn còn đang ngủ. Lạc Ngọc bỗng phát hiện ra sao người này cũng có thể đẹp như vậy chứ ? Mặc dù đang ngủ nhưng trên người vẫn là khí phách hơn người, khuôn mặt tuấn tú, từ hôm qua đến giờ mới có cơ hội nhìn kĩ hắn quả thật là tuấn tú hơn người. Bỗng cảm thấy mình làm việc quá thất lễ, khuôn mặt bỗng đỏ lên sau đó quay sang kiểm tra đồ hôm qua mình đã mua, cũng may vẫn còn, ngân lượng vẫn còn. khẽ thở phào nhẹ nhõm. Lúc này người nam nhân cũng đã dậy lên tiếng nói
- " Cô nương, dậy rồi sao ? Đã dậy lâu chưa, cô đang gấp trở về nhà lắm sao ? "
- " Ưm tôi cũng mới dậy thôi, vậy bây giờ chúng ta có thể xuống núi chưa ? Tôi thật sự có việc rất quan trọng phải làm "_ Lạc Ngọc nhẹ nhàng trả lời từng câu hỏi
Nam nhân kia gật đầu sau đó đứng lên dắt ngựa đi ra ngoài, Lạc Ngọc cũng theo sau mang theo đồ mà hôm qua cô đã mua, hai người vừa đi vừa trò chuyện nên cũng rất nhanh đã xuống tới chân núi rồi tới chợ, trước khi từ biệt Lạc Ngọc hỏi người nam nhân kia
- " Huynh có thể cho tiểu nữ biết tôn tính đại danh nếu sau này có cơ hội tiểu nữ sẽ báo đáp công ơn cứu mạng ngày hôm qua "
- " Cô nương không cần khách sáo cứu người là chuyện nên làm ta cũng không trông mong báo đáp hơn nữa chúng ta chỉ ngẫu nhiên tương ngộ chắc gì đã có sau này "
Nói xong nam nhân kia lên ngựa tiêu sái rời đi, Lạc Ngọc có chút tiếc nuối nhưng dù sao cô cũng chẳng nói cho người ta biết tên cô lấy tư cách gì mà biết tên người ta. Vừa vào chợ Lạc Ngọc đã gặp ngay người trong phủ chắc là đang tìm cô, biết mọi người rất lo lắng nên dặn họ đi nói với những người khác không cần đi tìm cô nữa, sau đó cô cùng với những người còn lại về phủ, vừa về đến của phủ đã thấy Nguyệt Cát và Tiểu Mai chạy đến ôm mình vừa khóc vừa nói
- " Rốt cuộc tỷ/muội đã đi đâu từ hôm qua đến giờ vậy có biết mọi người rất lo lắng không ? "
Y Phương cũng đến bên cạnh tuy không nói gì nhưng nhìn đôi mắt đầy quầng thâm, gương mặt như già như chục tuổi chắc là do hậu quả của thức trắng cả đêm cô cũng biết mẫu thân đã rất lo lắng cho cô, lại thấy ngay cả gương mặt Lạc Thần cũng hiện rõ vẻ mệt mỏi bỗng cô cảm thấy mình rất muốn khóc nhưng cuối cùng cũng kìm lại được, cười nhẹ nói
- " Mọi người không cần quá lo lắng, Lạc Ngọc không sao cũng không bị thương gì cả, bây giờ Lạc Ngọc muốn vào phòng tắm rửa một chút "
Nghe Lạc Ngọc nói như vậy mọi người cũng đã thả lỏng bản thân, Tiểu Mai cũng lau đi nước mắt vui vẻ nói
- " Vậy muội đi tắm rửa nhanh đi, tỷ sẽ dọn bữa sáng cho muội và mọi người "
- " Con có thật không sao không ? Có cần gọi đại phu không ? "_ Nghe Lạc Thần nói vậy Nguyệt Cát, Lạc Ngọc, Tiểu Mai ngay cả Y Phương cũng cảm thấy rất vui duy chỉ có mẹ con Mạc Thanh đang tức đến nỗi mặt trắng bệch không nói nên lời
- " Con không sao thật mà phụ thân, người không cần quá lo lắng đâu ạ "
- " Con đã nói không sao rồi thì thôi vậy để nó vào phòng tắm rửa đi, chúng ta vào sảnh đợi nó đi sẵn tiện cho người dọn bữa sáng "_ Y Phương cũng phụ họa
Lạc Thần gật đầu bước vào sảnh, mọi người cũng tản ra việc ai nấy làm. Mang theo tâm trạng vui vẻ khi thấy mẹ con Mạc Thanh tức giận, Lạc Ngọc vào phòng tắm rửa thay y phục rất nhanh đã ra tới sảnh chính, vừa vặn người hầu cũng đã dọn xong bữa sáng nên cô cũng ngồi vào bàn dùng bữa, trong khi ăn mọi người rất ít nói chuyện, Lạc Ngọc lại hỏi Lạc Thần
- " Phụ thân, con có thể về Hàng Châu thăm ông bà ngoại được không ạ ? "_ Họ muốn làm cô chậm trễ chuyến đi thì cô càng phải đi sớm, để cho họ tức chết
- " Con vừa mới gặp chuyện, dời lại vài ngày đi "_ Lạc Thần đáp
- " Đúng đó Lạc Ngọc, con phải nghỉ ngơi để khoẻ hẳn hả xuất phát cũng không muộn "_ Mạc Thanh giả bộ quan tâm nói
- " Đúng đó tỷ tỷ, đi đường sẽ rất mệt, tỷ nên nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đã"_ Hai huynh muội Lạc Siêu cũng phụ họa
- " Không cần, Lạc Ngọc vốn không bị thương cũng không cần nghỉ ngơi. Phụ thân người cho phép Lạc Ngọc đi ạ ? "
- " Ưm phụ thân con cũng muốn, con cũng muốn "_ Nguyệt Cát nói, cô cũng có chuyện rất quan trọng cần làm nha
- " Được rồi, vậy khi nào mọi người đi "_ Lạc Thần quay sang hỏi Y Phương
- " Lão gia nếu không có gì nữa thì trưa nay sẽ khởi hành "
- " Ưm vậy thì đi đường cẩn thận "
Nói xong chuyện, bữa sáng cũng đã dùng xong. Lạc Thần thì phải vào cung, mẹ con Mạc Thanh trở về phòng, Y Phương cùng các con cũng quay về phòng sắp xếp hành lí. Đến trưa, họ chuẩn bị xuất phát có vài người bạn và người hầu ra tiễn sẵn tiện giúp họ để hành lí lên xe, mẹ con Mạc Thanh viện cớ không khỏe nên không ra tiễn, Lạc Thần thì vẫn đang trong triều cho nên họ đi lúc nào ông cũng chẳng hay. Xe ngựa đi dần xa phủ, đến nơi mà họ rất nhớ thương.