Tần Lôi thấy rõ người nọ, thở phào rồi nói:
- Quán Đào tiên sinh còn chưa tận hứng?
Quán Đào gật đầu nói:
- Đang muốn đi quấy rầy Điện hạ
Dứt lời, y cũng ngồi trên càng xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Nhìn y lúc này thì như chưa hề thốt ra cái câu nói kia.
Người ngoài chỉ nghĩ Thu Phong Khách muốn đến ăn chực ở phủ tiểu Thái tử, nên nhìn Tần Lôi với ánh mắt ái ngại.
Nửa canh giờ sau, trong phủ Thái tử.
Trên bàn bày mấy món điểm tâm như đậu lướt, thịt bò kho tương, lạc luộc. Tần Lôi rót rượu cho Quán Đào tiên sinh, sau đó ngồi ngay ngắn yên lặng nhìn. Lúc này hắn đã rửa sạch phấn trên mặt, thay y phục hàng ngày, nên phong thái trang nhãkhông còn sự ngây ngô nữa.
Quán Đào tiên sinh cũng mỉm cười nhìn Tần Lôi, hai mắt trong sáng chẳng còn có một chút men say.
Hai người ngồi đối diện một lúc, nét mặt càng lúc càng quái dị, cuối cùng đều bật cười ha hả, cười đến núi nghiêng đất ngả, tưởng như không thở nổi.
Trong tiếng cười, Thiết Ưng không nhịn được hỏi:
- Vì sao Điện hạ cười?
Tần Lôi dừng lại một chút, rồi đáp:
- Ta cười vì ta thấy buồn cười.
Thiết Ưng lại quay sang hỏi Quán Đào:
- Vì sao tiên sinh cười?
Quán Đào ngừng cười, thở dốc nói:
- Ta cười vì buồn cười!
Hay tay y chống hông, hơi nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt Tần Lôi, gằn từng chữ:
- Điện hạ sẽ gặp tai họa. Giả ngu giả si cũng không cứu được ngài đâu!
Tần Lôi bĩu môi, nhấc chén rượu, nhếch cái miệng nhỏ cười lạnh:
- Chẳng lẽ tiên sinh thấy Thượng Quan lão nhi này đã sinh sát ý, nên chọn một ngày lành rời khỏi Kinh thành.
Thiết Ưng kỳ lạ hỏi:
- Vậy là ngày nào?
Quán Đào cũng rất tò mò.
- Ngày giỗ.
Tần Lôi gắp một miếng đấu, cho vào mồm thưởng thức.
Quán Đào cụt hứng ngồi thẳng người, cười thảm nói:
- Đúng vậy, ngày học sinh rời Kinh cũng chính là ngày chết.
Không khí trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng Tần Lôi nhai chóp chép.
Trong lòng Quán Đào tràn ngập cảm xúc. Lúc còn trẻ, y học thành tài xuống núi, tới Đông Tề muốn gây dựng một sự nghiệp oanh oanh liệt liệt: khuông phù phách nghiệp (phù vua thống trị), lưu danh sử sách, không được thì cũng phải có quan cao tước hiển , phong thê ấm tử. Y nghĩ rằng với bản lĩnh của mình làm được điều sau cũng không khó, ai ngờ, khi tới Kinh thành lại tới nông nỗi này…
Nước Tề vẫn tôn sùng văn hóa Ngụy Tấn, bỏ đi khoa cử từ thời Tùy Đường đến nay, dùng chế độ cửu phẩm công chính để tuyển quan lại. Cho nên đại tộc hào môn lũng đoạn triều chính, thao túng hầu hết các vị trí quan trọng trong triều, chỉ để lại một ít chức vụ lặt vặt, ít cơ hội thăng tiến cho thứ tộc. Quán Đào là người sơn dã, thứ tộc cũng không phải, lại trói gà không chặt, chẳng thể dấn thân theo binh nghiệp để lập quân công mà thăng tiến. Vì vậy, mặc dù đã đi khắp nơi nhưng tài vẫn không được dùng. Cuối cùng vì để kiếm kế sinh nhai, y đành khuất thân làm một môn khách ở Tướng phủ. Thấm thoát nhoáng cái đã mười năm, y chỉ biết suốt ngày u oán, hưởng thụ đồ ăn, Chẳng biết y đã ngồi bao lâu, cuối cùng mang cái danh tiếng lụi bại Thu Phong Khách.
Nếu y vẫn cứ tiếp tục như vậy thì cũng không phải lo lắng, dù sao quý tộc Tề quốc đều coi việc nuôi thực khách là chuyện vinh quang. Nhưng tính tình của Quán Đào có vài phần chân chất, y cảm thấy rất có lỗi với chủ nhân, nên bỏ thời gian năm năm vắt chút sức lực, thăm viếng quê nhà, tìm đọc sách, viết thành “Tề quốc cải lương Trâu nghị”, trình với Tể tướng vì vậy cũng tự rước lấy họa.
(Trâu là tên một nước)
Thượng Quan Thừa tướng đọc “Trâu nghị” thấy đối với sự hủ lậu hiện nay của Tề quốc, nếu có thể thực hiện triệt để thì có thể thay đổi cành mới gốc cũ của Tề quốc, một lần nữa lại có hy vọng trở thành quốc gia thống nhất Thần Châu. Lão hồ ly cũng biết rõ, nếu cải cách theo “Trâu nghị” sẽ động chạm đến nhiều nhóm lợi ích, sẽ bị công kích phản đối. Với uy danh trăm năm của dòng họ Thượng Quan, quyền khuynh triều chính thì không sợ. Tuy nhiên nếu tự mình nắm ấn soái, tất nhiên sẽ không thể bảo vệ tốt cho lợi ích của gia tộc thậm chí cũng sẽ có sự ảnh hưởng đến nhà mình.
Cho nên lão cần có một vật thế thân để chống đỡ sự công kích, để bản thân mình có đường rút. Vào thời khắc quan trọng, Thượng Quan Thừa tướng còn có thể trở thành anh hùng dẹp yên sóng gió. Lão cho rằng Quán Đào - người đưa ra kế hoạch chính là sự lựa chọn tốt nhất, nên mới dùng địa vị cao mê hoặc Quán Đào làm quan. Trong lòng Thừa tướng, một người vài chục năm không lên làm quan, nhất định rất khao khát, cho dù biết rõ trong miếng mứt này có độc dược cũng sẽ há miệng nuốt.
Nhưng Quán Đào không phải người bình thường, y tức giận với sự vô tình của Thừa tướng. Là một mưu sĩ tư duy kín đáo, từ lâu y đã phân tích được, khi cải cách “Trâu nghị” chắc chắn sẽ có sự công kích nhưng vẫn trong phạm vi Thừa tướng có thể khống chế. Nào ngờ lão hồ ly muốn ăn thịt mà không muốn dính máu, một chút phiêu lưu cũng không muốn nhận, còn định trút hết lên đầu mình.
Đối với Thừa tướng, chút chuyện vặt này chỉ là vài gợn sóng, nhưng nó đủ để khiến cho y chết. Làm quan thì tốt, nhưng cũng phải có mạng mới làm được chứ, y còn chưa cưới vợ đâu.
Hôm nay, cuối cùng Thừa tướng cũng đã lộ rõ bộ mặt. Lão cũng sẽ không để một kẻ nắm rõ nội chính ngoại tình của Tề quốc như lòng bàn tay lại lọt khỏi tay mình. Đừng nói tới chuyện để cho người đề ra phương pháp cải cách đó thoát khỏi sự khống chế.
Đương nhiên Quán Đào không thể ngồi chờ chết. Y biết động tĩnh gần đây trong Kinh, vốn định qua thái tử, gặp gỡ Thiết lão bản có thủ đoạn thông thiên đừng đằng sau lưng, xem thử xem mình có được đường sống nào không. Ai ngờ đánh bậy đánh bạ mới biết chủ tớ hai người đang giả trư ăn thịt cọp.
Một lúc lâu sau, Quán Đào mới nói tiếp:
- Buồn cười! Thượng Quan Vân Hạc không chỉ có hẹp hòi, mà còn mờ mắt, coi chân long là cá chạch. Điện hạ dùng cách này, khiến cho Thái hậu, Quốc sư nước Tề đều nói đỡ cho ngài, ngay cả Thượng Quan Thừa tướng còn tưởng ngài chỉ là đứa bé ngây thơ. Buồn cười thật buồn cười! Chắc chắn sau này, người diệt Tề chính là Điện hạ.
Tần Lôi lắc đầu nói:
- Vậy cũng phải còn mạng sống được đến lúc đó mới nói. Vừa rồi tiên sinh chẳng nói tiểu tử chạy trời không khỏi nắng sao?
Thiết Ưng trừng mắt với Quán Đào, xen mồm vào:
- Chúng ta đã qua mặt được lão thất phu đó. Điện hạ nói bọn họ sẽ khua chiêng giống giống đưa chúng ta quay về.
Quán Đào cũng gắp một miếng đấu rồi trêu chọc:
- Có đưa ngươi tới suối vàng.
Tần Lôi đứng dậy cúi người nói hết sức cung kính :
- Xin tiên sinh chỉ dạy.
Quán Đào đứng dậy đáp lễ, cũng nghiêm túc nói:
- Nếu không có Triệu Vô Cữu, việc của Điện hạ coi như thành công. Nhưng ý của Bách Thắng Công không như Thượng Quan Thừa tướng. Lão có khuynh hướng dùng chiến tranh để thức tỉnh người Tề đang say sưa. Hơn nữa, Bách Thắng Quân đang mạnh, rất khó bại trận. Nên nếu lúc này quý quốc khai chiến, coi như vừa đúng ý nguyện của Bách Thắng Công. Ngài nghĩ lão sẽ để Điện hạ bình yên về nước sao?
Tần Lôi lại hỏi:
- Triệu Vô Cữu phản đối việc để ta về nước?
Thiết Ưng cũng rất lo lắng nhìn Quán Đào.
Quán Đào lắc đầu ói:
- Không. Nếu trên triều bất đồng với Thượng Quan Thừa tướng thì chỉ dùng nước bọt. Mà quân nhân cãi nhau hầu như là thua. Bọn họ sẽ chọn một cách trực tiếp, phù hợp với thân phận quân nhân hơn…
Lúc này, gió nổi lên, Tần Lôi nhìn ra ngoài cửa, mây đen đang kéo tới.