Cao Vũ sắc mặt âm trần, nhãn thần lạnh lùng, trên mặt tràn ngập sát khí bước tới gần Tần Liệt. Trên bả vai hắn máu tươi đầm đìa, trang phục nhếch nhác thê thảm, xem ra mấy ngày này ăn không ít khổ.
Võ giả Cao gia trên người đều loang lổ vết máu, xem ra đã trải qua không ít trận huyết chiến. Chín võ giả Cao gia, giờ này tính cả Cao Vũ cũng chỉ còn lại ba ngươi, thương vong vô cùng thảm trọng, thảo nào hắn vừa thấy Tần Liệt hắn đã đỏ mắt.
- Để chúng ta ở phía sau hấp dẫn hỏa lực, tranh thủ thời gian chạy trốn cho các ngươi, các ngươi tính hay lắm!
Cao Vũ cắn răng, hai lòng bàn tay ẩn hiện sương khói màu đen tràn ngập âm trầm quỷ dị, tựa như oan hồn bám lấy tay hắn vậy.
- Ngươi muốn làm gì? Các ngươi không trốn ra được là vấn đề của các ngươi, nếu như đại tiểu thư chúng ta không báo cho các ngươi biết thì hiện tại các ngươi đã chết sạch rồi.
Lăng Hâm quát lớn một tiếng rồi đứng che trước người Tần Liệt.
- Cút ra!
Cao Vũ vung hay tay lên, sương khói đen nhanh như quỷ dữ nhào hướng Lăng Hâm.
Lăng Hâm chỉ có cảnh giới luyện thể tầng sáu, căn bản không thể đối kháng với Cao Vũ luyện thể tầng tám, vừa bị sương khói bao lấy, cả người hắn lạnh ngắt y như bị u hồn xâm nhập, trong đầu hắn hiện ra vô số huyễn cảnh khủng bố, hắn kêu lên hoảng sợ không ngừng lùi về phía sau.
Tần Liệt âm thầm quan sát phát hiện hai tay Cao Vũ đeo một đôi nhẫn mặt quỷ, sương khói đen nhánh chính là đến từ nhẫn mặt quỷ.
Hiển nhiên, đôi nhẫn này là một loại linh khí hiếm thấy.
- Hừ! Cao Vũ, quyết định là của ta, ngươi muốn hả giận thì tới tìm ta đi.
Một thanh ảnh thon dài đột nhiên đứng chắn trước người Tần Liệt, không đợi Tần Liệt kịp phản ứng, Lăng Ngữ Thi đã kiên định nói.
- Ngươi? Lấy tính tình của ngươi nếu không có người dẫn đường, sẽ không đưa ra quyết định độc ác như vậy, Lăng gia cũng không dám tùy tiện hy sinh người Tinh Vân các.
Cao Vũ cười lạnh, trong mắt đầy mỉa mai nói.
Vừa nói, hai cái nhẫn trong tay hắn đã phun sương khói lượn lờ ngưng tụ thành hình mặt quỷ, bay đến Lăng Ngữ Thi. Khí tức âm hàn tràn ngập lao đến, ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng quỷ khóc, như là trong bóng đêm có u hồn di chuyển vậy.
Điều này làm Lăng Ngữ Thi kinh ngạc, nàng cũng giống Lăng Hâm, lập tức bị ảo cảnh bao vây, làm thống khổ nhíu mày, khổ sở tranh đấu với ảo cảnh.
Nhẫn mặt quỷ là Cao Vũ vô ý thu được, bên trong còn có một loại công quyết âm tà. Cao Vũ tu luyện linh quyết trong đó nên mới tiến bộ thần tốc, cũng có thể sử dụng nhẫn mặt quỷ. Đến nay, Cao Vũ và người Cao gia còn không giám định ra được phẩm chất của linh khí này.
Đối với nhẫn mặt quỷ, Cao Vũ cũng dần tìm hiểu ra, khi hắn dùng linh quyết phối hợp với nhẫn, có thể hình thành hắc vụ như u hồn, trực tiếp xâm nhập tâm trí đối phương, dù là người cảnh giới cao hơn hắn, cũng rất khó lập tức thoát được.
Lăng Ngữ Thi và hắn cảnh giới ngang nhau, nàng bị hắc vụ xâm nhập, hai mắt mê mang giãy dụa.
Cao Vũ âm lãnh hừ lạnh, vượt qua Lăng Hâm, Lăng Ngữ Thi đi tới gần Tần Liệt, cười nhạo:
- Ngươi chỉ dám trốn sau lưng nữ nhân sao?
Đám người Lăng Dĩnh, Lăng Phong thấy thế cục không ổn, cũng vội vàng tiến lên muốn trợ giúp Tần Liệt. Đáng tiếc, bọn họ cách Tần Liệt khá xa, cũng không ngờ Lăng Hâm, Lăng Ngữ Thi bại nhanh như vậy, nhất thời không kịp giúp đỡ.
U u u! Từng luồng sương khói đen nhanh lan tỏa ra, dần ngưng tụ thành u hồn mặt quỷ, bay hướng Tần Liệt.
Lưu Diên cách đó không xa, từ đầu đến cuối không lên tiếng ngăn cản, hắn cũng tức giận với hành động của Tần Liệt, nên muốn Cao Vũ giáo huấn đối phương một chút, nên chỉ híp mắt quan sát.
Sương khói nhanh chóng đi đến, Tần Liệt cũng cảm thấy toàn thân phát lạnh, như có u hồn lượn quanh, lập tức sẽ bổ nhào lên hắn vậy. Cùng lúc này, một cỗ lực lượng âm tà khẽ thẩm thấm vào đầu não hắn…
Tinh thần lực! Tần Liệt khẽ cảm giác, lập tức hiểu ra, hắn biết Lăng Hâm, Lăng Ngữ Thi đột nhiên mê mang là vì bị tia tinh thần lực kia xâm nhập. Tia tinh thần lực này vừa tiến vào, đột nhiên biến ảo, ngưng tụ thành vô số yêu ma oán linh liều mạng công kích hắn. Từng tràng cảnh khủng bố hiện ra làm tâm thần hắn rung động, giống với Lăng Hâm, Lăng Ngữ Thi, hắn cũng phải khổ sở chống đã.
A! Đột nhiên, khí tức mát lạnh từ Trấn Hồn châu tỏa ra, nhát mắt đánh thức hắn. Nháy mắt sau, hắn phát hiện tinh thần lực xâm nhập vào đầu não hắn bị khu trục, ảo cảnh cũng bị xóa sạch.
Tần Liệt tâm thần chấn động, vội vã vận chuyển thiên lôi cức, vận chuyển lực sấm sét đi khắp toàn thân.
Đùng đoàng! Thanh âm sấm nổ vang lên, những sương khói âm hàn đen nhánh kia nhanh chóng bị sấm sét đánh tan, chỉ trong nháy mắt đã tan biến sạch.
Cả Lăng Ngữ Thi, Lăng Hâm khi được hắn đến gần thì sương khói quanh người cũng nhanh chóng tan biến.
- Chuyện gì vậy?
Lăng Hâm đột nhiên tỉnh lại, mờ mịt hỏi người xung quanh.
Lăng Ngữ Thi không nói tiếng nào, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc nhìn về phía trước.
Cao Vũ sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, trong mắt hắn lấp lánh sợ hãi, nhìn thẳng Tần Liệt quát lên:
- Ngươi, ngươi có thể phá giải công kích của ta?
- Cao thiếu! Được rồi, người tu luyện lực lượng sấm sét rất hiếm thấy, lực lượng sấm sét có thể tru diệt tất cả âm tà ác linh, công quyết của ngươi chịu thiệt là đương nhiên.
Lưu Diên cuối cùng đi đến vỗ bả vai Cao Vũ làm hắn tỉnh táo lại, rồi kinh dị nhìn Tần Liệt nói.
Hắn vừa nói như vậy, Cao Vũ cũng hiểu ra, sắc mặt lại càng thêm khó coi.
Linh quyết trong nhẫn mặt quỷ cũng từng ghi rõ, nói "cửu u phù hồn lục" uy lực vô cùng, âm tà kỳ quỷ, theo cảnh giới tăng cao có thể tụ tập phù hồn oán linh, có thể xâm nhập não hải địch nhân, cùng lúc phá hủy thân thể, tinh thần địch nhân. Nhưng "cửu u phù hồn lục" cũng nói rõ, linh quyết này sợ nhất là gặp võ giả tu luyện sấm sét. Lực lượng sấm sét là khắc tinh của tà ma, gặp phải những người tu luyện công pháp này, tốt nhất không nên dùng cửu u phù hồn lục đối địch, nếu không là tự chuốc khổ.
- Chuyện trước kia tạm thời không nói, đợi khi về ta sẽ bẩm báo lên trên, đợi quyết định của phía trên.
Lưu Diên nhìn hướng Lăng Ngữ Thi, Tần Liệt nói:
- Việc đang gấp, mọi người giờ là cùng thuyền, cùng lúc đối phó với Toái Băng phủ và Phùng gia đuổi giết. Lăng Ngữ Thi, ngươi nói sao?
- Lăng gia luôn nghe Tinh Vân các điều khiển.
Lăng Ngữ Thi khẽ gật đầu rồi nhìn Cao Vũ nói:
- Hy vọng đại nhân hạn chế người Cao gia, tránh để hắn làm loạn lần nữa.
Mắt thấy Cao Vũ lại muốn phát tiết, Lưu Diên vội vỗ bả vai hắn, bảo hắn chớ nóng rồi nói:
- Ngươi đồng ý là tốt. Chúng ta chạy trốn trong rừng rậm, thật là xui xẻo, mấy lần gặp linh thú, mấy huynh đệ bị linh thú giết, thậm chí còn ít hơn số người bị giết trong tay Toái Băng phủ.
- Không chỉ chúng ta, Toái Băng phủ cũng như vậy, bọn họ đã chết bảy tám người, đều chết trong công kích linh thú. Trong khu rừng này, có rất nhiều linh thú lợi hại, nếu không cẩn thận gặp phải sẽ rất khó chạy thoát.
Nói xong, hắn dừng lại nhìn vào mọi người nói:
- Ta thật sự tò mò vì sao các ngươi chỉ tổn thất một người, chẳng lẽ các ngươi không gặp phải đàn linh thú nào sao?
Lưu Diên, Cao Vũ một đường chạy vội, chết trong tay Toái Băng phủ chỉ có hai võ giả, đại đa là chết do linh thú, cho nên so với Toái Băng phủ, linh thú trong rừng rậm còn khó chơi hơn. Hắn thấy Lăng gia tổn thương ít như vậy cũng kinh ngạc muốn làm rõ lý do.
Sau đó hắn liền phát hiện, hắn vừa nói xong, sắc mặt người Lăng gia đều cổ quái.
- Sao vậy?
Lưu Diên lại hỏi.
- Xin lỗi, là ta hồ đồ, trách lầm ngươi.
Lăng Hâm nhìn Tần Liệt, cúi thấp đầu nhận lỗi.
- Thật xin lỗi.
- Chúng ta thật ngốc a.
- Tần Liệt ngươi đừng để ở trong lòng.
Những người Lăng gia từng chế nhạo Tần Liệt đều đầy xấu hổ nhận lỗi, qua lời Lưu Diên cuối cùng bọn họ cũng hiểu có Tần Liệt dẫn đường là may mắn của bọn họ.
Buồn cười lúc đó bọn họ còn hùng hổ nói Tần Liệt làm lỡ thời gian của mọi người, mới bị người Phùng gia đuổi kịp.
Tần Liệt cũng cười không nói gì, tránh để bọn họ lúng túng thêm.
- Mọi người không sao là tốt rồi.
Lăng Ngữ Thi vội an ủi mọi người rồi trả lời Lưu Diên:
- Chúng ta không gặp đàn linh thú, một người bị chết là bị người Phùng gia giết. Nhưng là chúng ta giết người Phùng gia càng nhiều, Phùng Dật chỉ có thể dẫn hai người chạy trốn.
Nói xong, Lăng Ngữ Thi đầy kiêu ngạo liếc nhìn Tần Liệt.
- Không thể nào!
Cao Vũ tràn ngập không tin thốt lên.
- Sao có thể chứ? Rừng rậm lớn như vậy, có rất nhiều linh thú tụ tập, các ngươi vội vã chạy trốn, sao lo chu toàn được? Mà các ngươi nói các ngươi giết rất nhiều người Phùng gia, chuyện là như nào vậy?
Lưu Diên khó hiểu nói.
Vừa nói xong, hắn phát hiện tất cả ánh mắt võ giả Lăng gia đều tập trung vào Tần Liệt.
Lưu Diên sửng sốt một lúc mới gật đầu cười nói:
- Xem ra tiểu huynh đệ này còn thần kỳ hơn ta tưởng.
- Linh khí của ngươi hình như bị hỏng.
Tần Liệt chỉ hướng lá cắn hình lăng trong tay Lưu Diên.
Tấm chắn kia chia sáu góc, mỗi góc đều sắc bén như kiếm, bên trên đều có vết máu, hiển nhiên là lợi khí thiện công thiện thủ.
Chỉ là hiện tại bên trên mặt thuẫn, hoa văn khắc kỳ dị như bị đứt đoạn.
Mà bên trên tấm chắn còn có rất nhiều vết lõm vào, từ dấu tích mà xem, linh trận đồ bên trong hẳn đã bị phá hoại.
- Ừm, bị hỏng trong giao chiến, hiện tại đã không thể rót linh lực vào nữa, cũng không được tính là linh khi nữa. Ài, dùng nó lâu năm rồi đã thành thói quen, giờ đổi binh khí thì khó chịu, cho nên ta còn định dùng tiếp. Ài, tấm chắn này là phàm cấp ngũ phẩm, bị hỏng thật tiếc…
Lưu Diên đắng chát nói.
- Có thể cho ta xem không?
Tần Liệt suy nghĩ một lát rồi đột nhiên hỏi.