Mục lục
[Dịch] Linh Vực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết là vì cách hỏa tinh thạch khá gần, hay vì nguyên nhân nào khác mà lúc này trên người Lưu Diên mồ hôi đầm đìa. Hắn nhìn hướng Tần Liệt ngổi xổm cách đó không xa, lại nhìn vào tấm chắn đang bị hỏa tinh thạch thiêu cháy, đáy lòng hắn tràn ngập khẩn trương, cũng ngầm nắm chặt tay lại.

- Dù sao cũng hỏng rồi, ta không chắc có thể sống đi ra, để hắn thử đi.

Lưu Diên đành tự trấn định bản thân.

- Đại ca điên rồi! Đại ca gặp luyện khí sư trẻ như vậy chưa? Nhất là lại có thể sửa linh khí ngũ phẩm? Đệ thật không hiểu tại sao lại mạo hiểm như vậy, linh khí dùng hai ngàn điểm cống hiến đổi để cho hắn phá hỏng? Thật không hiểu nổi!

Cao Vũ nghiêm mặt lạnh lùng nhìn Tần Liệt nói.

Nghe hắn nói như vậy, Lưu Diên cũng không khỏi cười khổ cảm thấy bản thân quá liều lĩnh, cũng âm thầm hối hận trong lòng.

Mỗi luyện khí sư trưởng thành đều vô cùng gian nan, cũng chỉ có thế lực lớn mới bồi dưỡng được. Luyện khí sư luyện tập quá hao tổn linh tài, thế lực nhỏ căn bản không chịu nổi, một luyện khí sư muốn trưởng thành, cần toàn tâm đầu nhập, cần thời gian tích lũy, cần vô số linh tài dựng nên…

Lăng gia, hiển nhiên còn chưa đủ thực lực… Mà Tần Liệt cũng quá trẻ. Bất kể như nào, Tần Liệt cũng không thể là một luyện khí sư xuất sắc, cũng khó trách Cao Vũ trách hắn điên rồi.

- Các ngươi an tĩnh chút!

Lăng Ngữ Thi nhíu mày nói, hỏa diễm chiếu đỏ hồng mặt nàng, vừa nghe mọi người ồn ào bán tán, nàng lo sợ làm Tần Liệt phân tâm liền quát lên.

Mọi người cũng yên tĩnh lại, từng tròng mắt chăm chú nhìn Tần Liệt, trên mặt tràn ngập kinh dị không hiểu.

Ào!

Ngọn lửa hỏa tinh thạch mạnh mẽ cuộn trào, thiêu hồng tấm chắn, hoa văn trên tấm chắn cũng vụt sáng theo, nhìn qua vô cùng hoa lệ.

Phốc phốc!

Từng tia linh lực bạch sắc tuôn ra từ ngón trỏ Tần Liệt, dưới con mắt mọi người, ngón trỏ hắn điểm xuống mặt chắn, từng bó linh lực bạch sắc, lập tức đâm hướng mặt chắn. Trong linh lực xen lẫn một tia tinh thần lực, lát sau, hắn đã tiếp xúc với mặt chắn!

Không cần dùng ngón tay chạm vào, chỉ bằng linh lực và tinh thần lực thẩm thấu, hắn có thể nhìn rõ linh trận đồ bên trong tấm chắn. Tinh thần lực dần lan tràn, như lưới bao lấy hai linh trận đồ, khóa chặt từng nét khắc. Tức thì, linh lực nhanh chóng tụ tập lại nơi bị tắc.

Tròng mắt Tần Liệt đột nhiên nhắm lại, chú ý cao độ, tập trung tinh thần cảm giác nơi tắc linh trận đồ, hắn không nhanh không chậm tăng cường linh lực đưa vào, từng chút chảy về nơi then chốt. Hắn cũng không vội động thủ, mà toàn tâm toàn ý đầu nhập, dụng tâm cảm giác, cảm giác biến hóa tài chất từng chút một…

Hỏa tinh thạch tiếp tục thiêu đốt, tấm chắn được gác lên bốn tảng đá, mặt phía dưới đã bị thiêu cháy, mặt phòng ngự cũng dần đỏ hồng.

Ngón trỏ Tần Liệt như dao bén đặt xuống hoa văn trên tấm chắn. Hắn vẫn một mực duy trì tư thế này, mồ hôi đầm đìa tuôn như suối.

Thời gian từng chút trôi qua… Tinh thần ý thức của hắn ngưng tụ trên tấm chắn, không dám có nửa điểm buông lỏng, toàn tâm cảm nhận tài chất biến hóa!

Dưới hỏa tinh thạch không ngừng thiêu đốt, tài liệu cứng rắn cũng dần bị mềm đi, tựa như sắp bị hòa tan.

Chính là lúc này! Linh lực đè nén hồi lâu đột nhiên tuôn trào ra như hồng thủy, cuồn cuộn xông hướng nét vẽ linh trận. Dưới tinh thần lực của hắn dẫn đường, linh lực nhanh chóng đi theo con đường đã được định sẵn, chia đường xung kích các nơi, phá vỡ điểm tắc trên linh trận đồ.

Phốc! Tụ linh trận bị tắc bỗng chốc thông suốt.

Linh lực không bị ngưng trệ nữa, cuồn cuộn vận chuyển trong trận đồ, vận chuyển đến tăng phúc trận đồ. Thông qua tăng phúc trận đồ, linh lực bị chia làm sáu, phân biệt chuyển hướng đến sáu góc tấm chắn!

Phốc phốc phốc phốc phốc phốc! Sáu đao gió trắng đột nhiên liên tiếp xuất hiện từ sáu cạnh tấm chắn làm thành viên Lăng gia gần đó bị dọa nhảy dựng, dồn dập kêu lên.

Lưu Diên đang không ngừng lau mồ hôi trên mặt, vừa thấy đao gió quen thuộc kia, lập tức thần tình kích động, quát lên:

- Thành công rồi! Tần Liệt thành công rồi!

Tộc nhân Lăng gia nghe vậy đều kinh hãi vạn phần tràn ngập không dám tin nhìn Tần Liệt, tâm tình bị chấn động cực đại.

- Trời ạ, hắn… thành công.

Hai mắt Lăng Ngữ Thi tỏa sáng, khóe môi khẽ nở nụ cười mỉm, cũng không biết nên nói gì nữa.

- Có thể dập lửa ở hỏa tinh thạch đi.

Tần Liệt mệt mỏi ngồi gục xuống như bùn nhão, cố gắng ngẩng đầu lên nhắc nhở:

- Chỉ cần đợi tấm chắn hạ nhiệt độ lại bình thường là có thể sử dụng. Ta quá mệt, cần nghỉ ngơi lát.

Hắn trước giờ không ngờ sửa chữa linh khí lại tốn nhiều linh lực và tinh lực tâm thần như vậy, so với tu luyện thiên lôi cức còn khổ hơn, chỉ trong chốc lát như vậy, hắn suýt thì mệt chết!

Hắn chẳng những tiêu hao rất nhiều linh lực, cả tinh thần lực cũng mất mát rất nhiều, lại thêm tập trung cao độ, thần kinh căng cứng, cảm giác tinh thần như tùy lúc có thể sụp đổ… Cảm giác luyện khí thật sự mệt mỏi hơn nhiều tu luyện công quyết!

- Chuyện khác tạm đừng nói, bình linh đan này ngươi thu lấy, mau dùng linh đan khôi phục đi.

Lưu Diên tiến lên đưa cho hắn một bình linh đan rồi nói:

- Chuyện trước kia, ta đã hoàn toàn quên mất. Ta thiếu nợ ngươi một món nợ nhân tình, chỉ cần lần này còn sống, sau này nếu như Lăng gia gặp khó khăn gì, cứ tới tìm ta, ta có thể giúp thì nhất định không từ chối!

- Cảm ơn Lưu đại ca!

Tần Liệt còn chưa kịp lên tiếng, thì Lăng Ngữ Thi vui vẻ nhận lời thay hắn.

Nàng biết Lưu Diên có địa vị nhất định ở Tinh Vân các, những lời này của hắn đại biểu sẽ không truy cứu trách nhiệm của bọn họ nữa, mà sau này Lăng gia nếu gặp khó khăn có thể tìm hắn nhờ giúp đỡ, thêm một phần lực giúp họ chống lại Đỗ Hải Thiên.

- Ngươi không nên cảm ơn ta, ngươi nên cảm ơn Tần Liệt mới phải. À, mà ngươi cũng không cần cảm ơn hắn, hai người các ngươi là người một nhà mà!

Lưu Diên vui vẻ cười nói.

Hắn mới trêu chọc mà đã làm Lăng Ngữ Thi sắc mặt ửng đỏ, hé miệng khẽ cười, mắt đẹp trừng lớn Tần Liệt.

Tần Liệt đón lấy bình linh đan, cũng không chút khách khí nuốt ngay ba viên, cùng lúc nhắm mắt điều tức khôi phục, phảng phất không nghe thấy bọn họ nói chuyện.

- Còn đứng ở đây làm gì? Thời gian của các ngươi rất nhiều sao? Mau đi khôi phục đi!

Lăng Ngữ Thi khóe miệng ngậm cười, trừng mắt quát mắng tộc nhân Lăng gia.

Đám tộc nhân Lăng gia tụ tập lại xem Tần Liệt sửa chữa linh khí liền vội vàng rời đi, quay lại chỗ cũ.

Cao Vũ ngồi cùng hai tộc nhân Cao gia sau khi thấy Tần Liệt sửa chữa được linh khí thì đều biến sắc, nhưng thủy chung duy trì trầm mặc. Khi nghe Lưu Diên nói với Lăng Ngữ Thi, hắn liền biết Lưu Diên sẽ không truy cứu trách nhiệm của Lăng gia nữa. Hắn không khỏi ngầm tức giận, trên gương mặt càng thêm lạnh lùng, cũng không để ý đến Lưu Diên.

- Chính là chỗ này! Bọn họ từng dừng lại ở đây.

Võ giả am hiểu truy tung của Toái Băng phủ dẫn mọi người đến lùm cây Tần Liệt từng dừng chân, cười híp mắt nói:

- Đám người Lăng gia cũng ở đó, từ dấu tích mà xem, rất có thể bọn họ đã tụ họp lại.

- Như thế rất tốt, cũng bớt phiền toái cho chúng ta.

Trưởng lão Nhan Đức Vũ của Toái Băng phủ cười kiệt kiệt, an ủi Phùng Dật ở bên cạnh:

- Ngươi yên tâm, những người này ai cũng không chạy thoát được.

Những võ giả Toái Băng phủ bên cạnh nghe vậy đều lộ ra biểu tình sung sướng khi người khác gặp nạn, nhãn thần nhìn hướng ba người Phùng gia tràn ngập quái dị.

Phùng Dật hiện tại vô cùng trầm mặc, nụ cười xán lạn trên mặt sớm đã biến mất, trong mắt chỉ còn oán hận và sát ý nồng đậm:

- Ta sẽ giết sạch bọn họ trả thù cho tộc nhân.

- Hai tiểu nha đầu Lăng gia ta làm chủ, giao cho ngươi ba ngày, ba ngày sau mang đến cho ta xem thi thể của họ là được.

Nhan Đức Vũ cười nói.

Phùng Dật gật gật đầu, một lời không nói, ngấm ngầm phát thề: "Tần Liệt, Lăng Ngữ Thi! Hai người các ngươi chờ cho ta!"

- Tối nay hẳn đuổi theo không kịp, nếu không có gì bất ngờ, ngày mai sẽ đuổi kịp. Lần trước nếu không phải gặp đàn linh thú thì đám Lưu Diên đã chết sạch rồi, lần này bọn chúng không may mắn được nữa đâu.

Vị cao thủ giỏi truy tung nói.

- Ừm, không thể lãng phí thời gian nữa. Mau xử lý bọn chúng rồi quay về Thiên Lang sơn khai thác viêm dương ngọc, nếu kéo dài sẽ làm Tinh Vân các cảnh giác, muốn khai thác viêm dương ngọc cũng khó.

Nhan Đức Vũ gật đầu nói.

Tần Liệt dần tỉnh lại, mở mắt ra, hắn phát hiện ngoại trừ hắn, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị xuất phát, tất cả đều nhìn hắn chờ hắn dẫn đường.

Cả Cao Vũ cũng không phải ngoại lệ, như là không kiên nhẫn được nữa, thấy hắn tỉnh lại liền vội nói:

- Trời sắp sáng rồi đấy!

- Ngươi vội thì có thể đi trước. Chỉ sợ xông nhầm vào đàn linh thú, không cẩn thận ô hô ai tai, cũng không cần Toái Băng phủ phải động thủ.

Lăng Hâm lên tiếng khích bác.

Cao Vũ cắn chặt răng lạnh lùng không nói.

- Đi thôi.

Tần Liệt gật gật đầu, một lần nữa dẫn đường.

Hắn vừa vận chuyển linh lực, tròng mắt đột nhiên sáng ngời. Hắn nhạy bén phát hiện linh lực trong đan điền tinh thần hơn trước một chút. Điều này khiến hắn thầm giật mình, lại cảm giác tinh thần lực, liền nhanh chóng phát hiện ngay cả tinh thần lực cũng có tăng tiến nhỏ, điều này làm hắn vui mừng hết sức.

"Khi sửa chữa linh khí phải chú ý cao độ, tinh khí thần đều ở trạng thái tốt nhất. Quả nhiên, hao phí linh lực, tinh thần lực sửa chữa linh trận đồ cũng là một loại rèn luyện! Thông qua sửa chữa linh khí, không ngờ có thể làm linh lực, tinh thần lực tăng tiến. Xem ra, đây cũng là một phương pháp tu luyện."

Tần Liệt âm thầm suy nghĩ, chầm chậm vận chuyển lực lượng, phát hiện khi linh lực đi qua các huyệt đạo đều có cảm giác trướng đau.

"Linh lực tiến vào huyệt đạo, có thể giúp bạo phát lực lượng từ huyệt đạo, đây chính là luyện thể tầng tám! Cảm giác trướng đau này là sắp đột phá tầng tám!"

Tần Liệt chăm chú cảm nhận một lát rồi khẽ nở nụ cười vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK