Mục lục
[Dịch] Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm (Xuyên Việt Vị Lai Chi Nam Nhân Bất Hảo Đương) - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Phi Nguyệt

“Dài dòng!” Lăng Lan đóng hệ thống cảnh báo để chuyên tâm điều khiển cơ giáp. Mười ngón tay của cô như múa trên bàn điều khiển, nhanh đến nỗi chỉ còn nhìn thấy bóng mờ, tầng tầng bóng mờ xẹt qua xẹt lại giống như những bông hoa thủy tiên màu trắng trôi nổi trong không trung, đẹp huyền ảo.

Bên ngoài, cơ thể của cơ giáp hình thỏ hơi hạ thấp, tay cầm thanh đao trầm xuống, chỉ một động tác biến hóa nhỏ này làm con mãng xà tức giận nhún đầu xuống bảy tấc rồi bật lên, dùng những cái răng nanh sắc lạnh còn lại công kích đối thủ. Cùng lúc đó, cơ giáp hình thỏ trong tư thế sẵn sàng cũng bắt đầu phản công.

Chỉ thấy một con thỏ màu trắng đột ngột bắn lên từ dưới mặt đất, bay lên cao, ánh nắng qua ngọn cây chiếu xuống thân cơ giáp màu trắng làm cho toàn thân cơ giáp tỏa sáng lấp lánh, ánh sáng chói mắt khiến Sửa Chữa Cơ Giáp đang quan sát trận đấu cũng bị hoa mắt.

“Tê!” Con mãng xà to lớn rít lên một tiếng thê lương, lúc đó Sửa Chữa Cơ Giáp mới khôi phục được thị lực, đập vào mắt anh là hình ảnh chiếc đầu rắn lớn đang rít gào nảy lên trong không trung rồi rơi xuống đất, một cột máu khổng lồ bắn ra từ cổ rắn làm chu vi mười mét quanh đó trở thành một bãi máu, cuối cùng thân rắn to lớn cũng ầm ầm ngã xuống.

Lăng Lan điều khiển cơ giáp hình thỏ đáp xuống mặt đất cách thi thể của con rắn khoảng hơn mười mét, toàn thân không dính chút máu nào. Đột nhiên cơ giáp hình thỏ quay ngoắt đầu bắn ánh mắt lạnh băng về phía bụi cỏ gần đó, động tác đột ngột này làm chỗ bụi cỏ hơi lay động, nhưng sau đó thì hoàn toàn yên tĩnh.

Lăng Lan hài lòng thu hồi tầm mắt, chỉ cần không cản trở cô làm nhiệm vụ, cô cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt đám thú này, dù gì cô cũng không có ý định thu thập da lông của chúng để đổi điểm tích phân. Lăng Lan điều khiển cơ giáp hình thỏ bật nhảy lên cao hướng về phía Sửa Chữa Cơ Giáp, cô đưa thanh đao ra trước mặt đối phương: “Cảm ơn, vũ khí rất lợi hại, giờ trả lại cho cậu!”

Vũ khí tuy tốt nhưng Lăng Lan không có ý nghĩ chiếm của người khác làm của riêng, cô chỉ cần đủ điểm tích phân thay đổi một cơ giáp cao cấp hơn, với những vũ khí sẵn có cũng đủ dùng rồi.

Sửa Chữa Cơ Giáp sửng sốt, anh ta không ngờ Lăng Thiên Nhất Tuyến không hề động tâm trước thứ vũ khí lợi hại này. Từ giọng nói của đối phương, Sửa Chữa Cơ Giáp có thể xác định không phải Lăng Lan đang làm bộ làm tịch mà thực sự muốn trả lại cho anh ta, Sửa Chữa Cơ Giáp cảm thấy rối rắm. Trong thế giới cơ giáp, để bản thân ngày càng trở nên mạnh mẽ mà các cao thủ cơ giáp sẵn sàng tranh đấu vì một kiện vũ khí mạnh, thậm chí không từ thủ đoạn để cướp đoạt.

Hành động của Lăng Lan càng làm cho Sửa Chữa Cơ Giáp muốn đưa thanh đao cho cô. Sửa Chữa Cơ Giáp nói: “Không cần trả lại, món vũ khí này tôi tặng cho ngài.”

“Tặng tôi? Hình như phần thưởng của nhiệm vụ không có cái này.” Tuy đây là một món vũ khí tốt nhưng Lăng Lan không muốn vô duyên vô cớ thiếu Sửa Chữa Cơ Giáp một ân huệ.

Sửa Chữa Cơ Giáp cười nói: “Đây là phần thưởng thêm vào, cũng là tâm ý của tôi.” Phần thưởng của nhiệm vụ này vốn cũng không đủ để thuê một sư sĩ đặc cấp như Lăng Lan.

“Nếu đã thỏa thuận ngay từ đầu, cậu cũng không cần đưa thêm cho tôi bất cứ cái gì.” Lăng Lan cau mày, tựa hồ hiểu sự lo lắng của Sửa Chữa Cơ Giáp, cô tiếp tục nói. “Yên tâm, tôi sẽ đưa cậu tới thành Tín Dương an toàn, hoàn thành thỏa thuận của chúng ta mà không thêm vào bất cứ yêu cầu nào khác.”

Lời nói của Lăng Lan khiến Sửa Chữa Cơ Giáp đỏ mặt, anh ta xua tay: “Không phải như thế, tôi không hề nghi ngờ ngài làm trái với thỏa thuận, chỉ là món vũ khí này… rất đặc biệt đối với tôi, bởi vì nó là món đồ do tôi tạo ra.” Thanh âm của Sửa Chữa Cơ Giáp trở nên rất nhẹ. “Mặc dù có rất nhiều người muốn mua nó nhưng tôi vẫn luôn không bán, vì tôi mong muốn một ngày nào đó nó có thể được đặt vào tay của một người hiểu rõ sức mạnh của nó, đem nó đi chiến đấu, hoàn thành ước vọng mà tôi đã gởi gắm vào thanh vũ khí này.”

Sửa Chữa Cơ Giáp ngẩng đầu, kiên định nói: “Tên gọi của thanh đao này là Bất Hối, sở dĩ có tên như vậy vì tôi mong muốn người cầm nó chiến đấu sẽ sử dụng hết khả năng của nó, tôi có cảm giác ngài là người có thể thực hiện ước mơ đó của tôi, cho nên tôi muốn tặng món vũ khí này cho ngài.”

Lời nói của Sửa Chữa Cơ Giáp khiến Lăng Lan phải nghiêm túc kiểm tra lại thông tin của món vũ khí, quả nhiên trong bảng thông tin viết:

Tên vũ khí: Bất Hối (vũ khí lắp vào sau lưng cơ giáp)

Đặc điểm: Cứng rắn, sắc bén.

Trọng lượng: 206kg

Người chế tạo: Sửa Chữa Cơ Giáp

Phẩm chất: Ưu việt.

Tiểu Tứ ở trong óc Lăng Lan bổ sung thêm thông tin, thanh đao này có phẩm chất ưu việt, vừa cứng rắn vừa sắc bén, hội tụ đầy đủ yếu tố của một vũ khí cơ giáp tốt, rất hiếm thấy, hơn nữa bản thân trọng lượng của nó cũng là một yếu tố trợ giúp trong lúc chiến đấu, ở thời khắc mấu chốt có thể sử dụng nó như một thứ vũ khí hạng nặng. Không có nhược điểm xấu, chỉ cần không bị hư hại quá độ thì có thể sử dụng lâu dài, thậm chí có thể dùng nó cho đến cấp Vương bài sư sĩ. Trong thế giới cơ giáp, có được món vũ khí quen thuộc sẽ bộc lộ được hết chiến lực của cơ giáp, vì thế loại vũ khí sử dụng lâu dài này rất được cơ giáp sĩ săn đón. Có thể nói, nếu đem món vũ khí này đem đi bán đấu giá công khai sẽ hấp dẫn được cả những sư sĩ cấp Vương bài.

Lăng Lan gật gù, thật giống như cô trước đây, vì luyện tập vũ khí hình củ cà rốt trong một thời gian dài mà sau khi đổi sang loại cơ giáp khác cũng ít dùng vũ khí nóng, chủ yếu cô vẫn dùng các loại vũ khí lạnh mặc dù biết sử dụng vũ khí lạnh cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút có thể mang đến tai ương ngập đầu.

Lúc đầu Lăng Lan cũng không có ý định thu thanh vũ khí này nhưng bây giờ cô thật sự động tâm với nó. Đối với một cơ giáp sĩ thì việc tìm được một thứ vũ khí thuận tay rất quan trọng. Vốn Lăng Lan cũng lo lắng về vấn đề này khi phải thay đổi cơ giáp nhưng giờ không cần lo lắng nữa, vì đã có thanh vũ khí mạnh xuất hiện trong tay cô đây rồi.

Lăng Lan không suy nghĩ lâu, cô dứt khoát khua thanh đao nhập vào rãnh để vũ khí phía sau lưng, sau đó nói: “Cảm ơn cậu, món vũ khí tốt này đúng là thứ tôi đang cần, từ chối thì bất kính. Có điều, những phần thưởng khác trong nhiệm vụ không cần đưa cho tôi nữa.” Lăng Lan nói đến đây đột nhiên nhớ tới 200 điểm tích phân trong nhiệm vụ, phải có nó mới đủ 1100 điểm, vì vậy lại ngượng ngùng bổ sung. “Cái kia, điểm tích phân vẫn phải trả. Để bù đắp tổn thất của cậu, tôi sẽ nhận thêm một lần ủy thác nữa, đương nhiên phải trong phạm vi tôi làm được.”

Lăng Lan quyết định ra thêm điều kiện này vì cô muốn mọi chuyện phải rõ ràng, miễn sau này hai bên vì tranh chấp mà cảm thấy không thoải mái, lãng phí tình nghĩa của việc tặng đao ngày hôm nay.

Sửa Chữa Cơ Giáp vốn cũng không muốn nhận thêm cái gì từ Lăng Lan, anh ta đơn thuần chỉ muốn đem món vũ khí tốt nhất do mình tạo ra đưa cho người xứng đáng sử dụng nó, nên khi nghe Lăng Lan nói vậy, anh ta không để trong lòng mà chỉ vui vẻ gật đầu đồng ý. Sửa Chữa Cơ Giáp không biết, cũng bởi lời hứa này của Lăng Lan khiến tương lai của anh ta bắt đầu trở nên không bình thường…

Lăng Lan nhanh chóng đi tới địa điểm được Tiểu Tứ chỉ định và lấy ra một cục đá cực kỳ bình thường, Sửa Chữa Cơ Giáp thấy thế bèn hỏi: “Đây là cái gì? Lẽ nào là đồ vật nhiệm vụ của ngài?” Nhìn qua nó không khác gì những cục đá ven đường, nhưng Lăng Lan cực kỳ nghiêm túc cầm nó lên.

Lăng Lan trả lời. “Đúng vậy, đây là tinh hạch chuyển đổi động lực.”

Sửa Chữa Cơ Giáp nghe được bỗng la toáng lên: “Cái gì, đây chính là tinh hạch chuyển đổi động lực trong truyền thuyết?”

“Truyền thuyết?” Lăng Lan mờ mịt nhìn Sửa Chữa Cơ Giáp, không hiểu vì sao đối phương lại sợ hãi như vậy.

Sửa Chữa Cơ Giáp giải thích: “Ngài Lăng Thiên Nhất Tuyến ơi, đây chính là đầu mối nhiệm vụ chính duy nhất của trấn Tam Dương đấy ạ, tuy có rất nhiều người nhận nhiệm vụ này nhưng chưa từng có ai tìm được ra nó, rất nhiều người còn cho rằng tinh hạch chuyển đổi động lực này hoàn toàn không có thật, cho nên nhiệm vụ này đã trở thành nhiệm vụ không thể hoàn thành.”

Lăng Lan nhún vai: “Vậy sao? Tôi chỉ thấy điểm tích phân của nó không tệ nên nhận.”

Sửa Chữa Cơ Giáp suýt lệ rơi đầy mặt, đây chính là sự khác nhau giữa cao thủ và người thường phải không? Nhiệm vụ mà bọn họ đều không dám nghĩ đến thì đối phương chỉ coi nó là nhiệm vụ có nhiều điểm tích phân nên nhận đại, Sửa Chữa Cơ Giáp bỗng nhiên nghĩ ra cái gì đó: “Sao ngài lại biết nơi này có tinh hạch?”

Lăng Lan trả lời hờ hững: “Lúc trước tôi đã đi qua đây và thấy nó một lần rồi, có điều lúc đó không biết dùng để làm gì nên không nhặt về…”

Không nhặt? Sửa Chữa Cơ Giáp thấy mình sắp thổ huyết tới nơi, thì ra đối phương đã sớm tới chỗ nguy hiểm này, nghĩ tới việc đối phương vô cùng quen thuộc nơi đây, còn đi đi lại lại giống như vườn hoa sau nhà khiến Sửa Chữa Cơ Giáp cảm thấy uất ức.

Lăng Lan đem tinh hạch chuyển đổi động lực cất vào túi để đồ của cơ giáp, sau đó nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Bị Lăng Lan đả kích liên tục, Sửa Chữa Cơ Giáp đờ đẫn đi theo sau, cùng cô rời khỏi nơi đây.

Hai người đi trở về hơn mười phút sau, Lăng Lan đột nhiên liếc mắt nhìn Sửa Chữa Cơ Giáp, hỏi: “Có phải cậu đã đắc tội với người nào không?”

Nhớ lại lúc còn ở trước cửa khẩu Tây Môn, hình như những người xung quanh đó đều nhìn chằm chằm vào Sửa Chữa Cơ Giáp, Lăng Lan có thể đoán được người ủy thác nhiệm vụ cho cô rất có khả năng đã đắc tội một số người, có điều Lăng Lan cũng không để ý đến chuyện này, chỉ cần có thể cho cô điểm tích phân thì cô vẫn nhận nhiệm vụ của đối phương.

Sửa Chữa Cơ Giáp giật mình, sợ hãi hỏi: “Vì sao ngài lại hỏi như vậy?”

“Những cơ giáp này hẳn đã theo dõi cậu đến tận đây nhưng thực lực không đủ nên bị mãnh thú giết chết.” Lăng Lan chỉ tay vào khoảng rừng rậm trước mặt, ý bảo Sửa Chữa Cơ Giáp có thể qua đó kiểm tra.

Sửa Chữa Cơ Giáp biến sắc mặt, nhanh chóng điều khiển cơ giáp đi về phía Lăng Lan chỉ, trên một khoảng đất trống có mấy xác cơ giáp bị tàn phá nặng nề, vết tích xung quanh cho thấy những cơ giáp này đã chiến đấu nguy hiểm ra sao, bọn họ hẳn đã chọn sống lại. Trong thế giới cơ giáp, sau khi chọn sống lại thì phải chờ hai mươi phút sau xác cơ giáp mới biến mất, trong khoảng thời gian này, bất luận là ai cũng có thể đến nhặt vũ khí, trang bị hoặc những đạo cụ khác mà đối phương đánh rơi.

Sửa Chữa Cơ Giáp nhìn thấy biểu tượng tia chớp quen thuộc trước ngực những cơ giáp này, nhất thời nghiến răng nghiến lợi: “Thì ra là bọn họ, thế lực của Lôi Vương.”

“Lôi Vương?” Lăng Lan đi đằng sau nghe được cái tên này cảm thấy hơi quen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK