Sau đó thì Lăng Lan và Đường Ngọc đánh với nhau hơn ba trăm chiêu thì Lăng Lan liền lộ ra một sơ hở khiến cho thầy Đường Ngọc tấn công vào rồi bị đánh bại. Kết quả này làm cho tất cả mọi người đứng ở đây khóc thét lên, bọn họ gần như là toàn quân bị diệt luôn rồi. Nhưng mà Tạ Nghi thân là nhà cái cũng vẻ mặt đau khổ không khác gì mấy, bởi vì cậu cần phải đền bù cho chiến đội của Cao Tấn Vân mười tám vạn điểm danh dự, cái này làm cho toàn bộ điểm danh dự mà cậu để dành mấy năm nay trở thành con số không, nghèo rớt mồng tơi.
Mà trong chiến đội của Cao Tấn Vân, đội phó của họ không thể kềm chế được tâm trạng hưng phấn nữa, cậu ta đột nhiên bắt lấy vai của Cao Tấn Vân mà lắc điên cuồng:
- Đội trưởng, đội trưởng, tớ không phải nằm mơ đúng không... Tụi mình... Tụi mình thật sự thắng rồi.
Cao Tấn Vân bị đội phó nhà mình lắc tới nghiêng ngả lão đảo, trên mặt hắn vẫn còn đang giữ nụ cười ngây ngô giống như đang mơ vậy. Lúc trước hắn đặt cược cũng chỉ vì muốn ủng hộ lão đại một chút thôi chứ cũng không phải muốn thắng tiền bạc gì, không nghĩ tới sự tin tưởng của hắn đối với lão đại lại có được hồi báo lớn như vậy. Bây giờ nếu tính luôn cả vốn lẫn lời thì hắn có được mười hai vạn điểm danh dự. A không, nếu tính luôn số tiền của tiểu đội nữa thì chính là hai mươi bốn vạn, cho dù trừ đi sáu vạn tiềN vốn thì cũng còn được mười tám vạn điểm danh dự đó...
Ba vạn điểm danh dự của Cao Tấn Vân là do hắn để dành từ nhỏ tới lớn, có thể nói lúc đó hắn đã lấy toàn bộ gia sản của mình để đặt cược cho Lăng lão đại luôn rồi.
Tất cả thành viên trong chiến đội của Cao Tấn Vân cũng chỉ xuất thân từ bình dân như hắn mà thôi, không phải có được một vài thành viên có bối cảnh như các chiến đội khác. Cũng vì vậy mà việc bọn họ lấy ba vạn ra để cược cho Lăng Lan cũng không phải dễ dàng. Toàn bộ gia sản của chiến đội cũng chỉ hơn ba vạn mà thôi, còn chưa đủ bốn vạn nữa, cho nên họ nguyện ý lấy ba vạn đó ra toàn bộ đều là bởi vì họ tin tưởng đội trưởng nhà mình. Mà bây giờ cũng vì sự tin tưởng đó mà bọn họ cũng nhận được đáp trả thật lớn, làm cho tài chính hậu cần của bọn họ lập tức tăng lên thành hơn mười vạn, làm cho tiểu đội có cảm giác như đang sử dụng ná bắn chim đùng một cái có thể đổi thành pháo hạng nặng vậy.
Tạm không nói đến tâm trạng hưng phấn của đám Cao Tấn Vân nữa. Lăng Lan rakhỏi khoang điều khiển cơ giáp, chưa kịp rơi xuống đất thì Tề Long và Hàn Kế Quân đã chạy đến.
- Lão đại, vất vả rồi.
Lăng Lan liếc nhìn đám người đang tụ tập ầm ĩ ngoài kia, hỏi nhướng mày:
- Tạ Nghi thua à?
Nếu như thắng thì đám người đó đã sớm giải tán rồi.
- Cao Tấn Vân và tiểu đội của hắn cược lão đại có thể chịu được ba trăm chiêu, đặt cược sáu vạn.
Tề Long cười nói.
Lăng Lan kinh ngạc:
- Tạ Nghi vậy mà dám nhận sao?
Cô nhớ rõ mình đã nói với Tạ Nghi rằng lần này chỉ đánh đến ba trăm chiêu rồi mà, không lẽ lúc đó tên Tạ Nghi này không chú ý nghe sao? Xem ra trong khoảng thời gian này tính tình của Tạ Nghi cũng có chút càn rỡ rồi, nên bắt đầu dạy dỗ cậu ta lại một chút thôi.
Lăng Lan thấy vẻ mặt của Hàn Kế Quân có chút quái dị, trong lòng vừa động liền hỏi:
- Có nguyên nhân gì khác sao?
Hàn Kế Quân gật đầu xụ mặt kể lại chuyện Tạ Nghi tự đào hố chôn mình cho Lăng Lan nghe. Lăng Lan nghe xong thì nửa cười nửa không liếc nhìn Tạ Nghi.
Tạ Nghi đang trả điểm danh dự cho đám người Cao Tấn Vân đột nhiên cảm giác được một tầm mắt lạnh thấu xương đang nhìn mình, cả người cậu đều phát lạnh, máu trong người cũng muốn đóng băng theo luôn.
Không cần quay đầu lại nhìn thì Tạ Nghi cũng biết ai đang nhìn mình, cậu biết lần này thảm rồi, lão đại nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu đâu.
Tạ Nghi nhớ lại cuộc nói chuyện với lão đại về vụ mở sạp đánh cuộc hồi đó...
Đó là lúc vừa mới vào học viện quân sự nam sinh số 1, Tạ Nghi và Tề Long cũng giống như bình thường mà trở về biệt thự nghỉ ngơi. Vừa bước vào phòng khách thì đã nhìn thấy lão đại đang ngồi trên ghế sô pha tìm xem tin tức trên quang não.
Đám Tề Long chào lão đại xong rồi thì đi về phòng tắm rửa, bởi vì động tác của Tạ Nghi nhanh nên khi cậu tắm xong đi ra thì đám người kia vẫn chưa xong, trên sô pha chỉ có một mình lão đại ngồi xem tin tức vô cùng nghiêm túc.
Trong lòng Tạ Nghi vừa động liền chạy tới ngồi xuống ghế sô pha đối diện Lăng Lan. Khí thế của lão đại quá mạnh, cậu cũng không dám ngồi bên cạnh đâu.
Tạ Nghi ngồi xong thì châm chước một chút mới mở miệng hỏi:
- Lão đại, ngày mai trong lớp thể thuật sẽ tiến hành đối chiến với nhau, danh sách thi đấu cũng đã có rồi, hai người được chú ý nhất chính là đoàn trưởng Tề Long và đoàn trưởng Vũ Cảnh. Tất cả mọi người đều muốn biết ai sẽ là người mạnh hơn.
Lăng Lan không hề ngẩng đầu nhẹ nhàng trả lời:
- Có lẽ những người khác sẽ không rõ nhưng chỉ cần là người trong học viện quân đội thiếu niên trung tâm thì chắc chắn đã biết đáp án rồi.
Tạ Nghi cười nói:
- Đúng vậy, tất cả mọi ngời đều biết đoàn trưởng Tề Long mạnh hơn một chút, chỉ là mọi người muốn biết Tề Long sẽ dùng bao nhiêu chiêu để đánh bại đoàn trưởng Vũ Cảnh.
- Nếu như cậu ta dùng toàn lực ứng phó thì khoảng năm mươi chiêu sẽ thắng, còn nếu như thu liễm một chút thì chắc là cần khoảng trên dưới tám mươi chiêu.
Lăng Lan ngẩng đầu lên suy nghĩ một chút mới trả lời.
- Lão đại, có thể nói cụ thể là mấy chiêu không?
Tạ Nghi không thỏa mãn với kiểu số liệu có giới hạn rộng như vậy.
Lời nói của Tạ Nghi cũng thu được tầm nhìn suy tư của Lăng Lan, ánh mắt này là cho Tạ Nghi hơi chột dạ mà cúi đầu xuống.
Lăng Lan trực tiếp tắt quang não, nhìn thẳng vào Tạ Nghi nói:
- Nói đi, cậu nghĩ muốn làm gì?
Tạ Nghi biết chút tâm tư nhỏ của mình đã bị lão đại nhìn ra rồi cho nên cũng không che dấu nữa, trực tiếp nói thẳng ra:
- Lão đại, tớ nghĩ thế này, tài chính hậu cần của tiểu đội luôn căng thẳng, mỗi lần muốn mua một chút nhu yếu phẩm này nọ thì Lâm Trung Khanh đều phải tính toán tỉ mỉ từng chút một, cho nên tới nghĩ ra một biện pháp nhỏ, có thể kiếm thêm một chút tài chính cho tiểu đội mình.
- Bây giờ những lúc huấn luyện thể năng thường sẽ tổ chức một ít cuộc thi đấu, mọi người chỉ xem không thì cũng có chút nhàm chán, tớ thấy mấy người dó thường hay lén lút đánh cược chút gì đó cho nên muốn lợi dụng cái này để...
Tạ Nghi cẩn thận mà nhìn Lăng Lan, thấy trên mặt Lăng Lan cũng không có vẻ phản cảm gì thì trong lòng càng thêm kiên định.
Ngón tay phải của Lăng Lan chậm rãi gõ lên tay vịn ghế, cô rũ mi mắt thử suy tư xem việc này có tính khả thi hay không.
Tạ Nghi thấy vậy thì lại căng thẳng lên, vội vàng đem tất cả những gì cậu suy nghĩ nói ra, hi vọng được lão đại nhà mình duy trì:
- Lão đại, tớ cũng sẽ không mù quáng mà mở ván cược đâu, đối với những đối thủ không hiểu biết thì nhất định sẽ không tổ chức cá cược, chỉ mở cá cược với những đối thủ mình thật sự hiểu rõ mà thôi, tớ tính chủ yếu là mở những ván cược có thành viên trong chiến đội nhà mình tham gia mà thôi.
- Loại trò chơi như cá cược này tôi cũng không xem trọng, nó có quá nhiều nhân tố không ổn định, không đến giây phút cuối cùng thì cậu cũng không thể khẳng định được mình sẽ thắng hay thua cả.
Lăng Lan mở mắt, trong mắt hiện lên ánh sáng sắc lạnh, làm cho mớ dũng khí mà Tạ Nghi vừa mới gom góp được chạy mất tiêu.
- Trừ phi cậu có thể đảm bào cậu nhất định sẽ thắng!
Lăng Lan dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Tạ Nghi.
Tạ Nghi lộ ra vẻ giãy giụa, đúng là giống như Lăng Lan nói, đã gọi là đánh cược thì làm sao có thể đảm bảo được nhất định sẽ thắng chứ. Nhưng mà Tạ Nghi cũng biết, nếu như cậu không bảo đảm thì lão đại tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cậu làm loại chuyện này.
Chỉ là Tạ Nghi thật sự không muốn từ bỏ cơ hội này, cậu thân là thành viên cuối cùng gia nhập tiểu đội, tuy rằng đã được đám Tề Long nói rằng lão đại đã hoàn toàn tiếp nhận cậu, nhưng mà cậu vẫn chưa từng nghe Lăng Lan mở miệng khẳng định bao giờ, vì vậy trong lòng của Tạ Nghi luôn có cảm giác lo âu, cho nên cậu mới hi vọng có được cơ hội nào đó để cậu có thể biểu hiện, có thể giúp đỡ cho tiểu đội của mình.
Cho đến khi Tạ Nghi phát hiện ra một phương pháp có thể giúp đỡ tiểu đội giải quyết vấn đề tài chính thi Tạ Nghi thật sự đã động tâm, cậu không muốn bỏ qua cơ hội lần này. Trong lòng đã có quyết đinh, Tạ Nghi đột nhiên ngẩng đầu nói:
- Đúng vậy, tớ đảm bảo mình sẽ luôn thắng.
- Vậy nếu như cậu thua thì sao?
Lăng Lan không dễ dàng buông tha Tạ Nghi như vậy.
Tạ Nghi cắn răng trả lời:
- Vậy thì tớ sẽ chịu tất cả trừng phạt của lão đại.
Lăng Lan nghe vậy lại bắt đầu trầm tư, trong lòng Tạ Nghi thấp thỏm vô cùng, không biết cuối cùng lão đại có đồng ý với ý tưởng cảu cậu không nữa.
Cuối cùng Lăng Lan đưa ra đáp án:
- Vậy thì cho cậu một cơ hội, hi vọng cậu có thể làm được những gì mình hứa.
Tạ Nghi hưng phấn nhảy bật dậy, sau đó cúi người một cái thật sâu để bày tỏ lòng cảm kích của mình:- Cảm ơn lão đại đã tin tưởng tớ.
Lăng Lan phất phất tay, Tạ Nghi cố nén kích động trong Lòng mà rời khỏi phòng khác trở về phòng mình. Cậu nhiệt tình mười phần mà bắt đầu lập kế hoạch cho lần đặt cược đầu tiên, trong lòng cậu luôn tự nhủ, nhất định phải thật cẩn thận, không được khinh thường để mất Kinh Châu (*).
Khinh thường để mất Kinh Châu! Tạ Nghi nhớ lại tâm trạng lúc đó của mình, trong lòng vô cùng hối hận. Trong hai năm tới đây cậu sắp đặt các ván cược đều xuôi gió xuôi nước, có các đồng bọn nhỏ giúp đỡ nên vẫn chưa thất bại lần nào, cũng chính vì vậy mà làm lòng tự tin của cậu lớn lên vô hạn đánh mất sự cẩn thận hồi trước.Quả đắng hôm nay ăn, nghĩ lại thì toàn bộ đều là do cậu tự chuốc lấy mà thôi... Tạ Nghi bắt đầu lo lắng, không biết độ hảo cảm mà cậu cày hơn hai năm trời có thể vì chuyện này mà thành số không luôn không nữa đây?
Tạm thời không nói đến Tạ Nghi run sợ bao nhiêu nữa. Bên chỗ Lăng Lan, Hàn Kế Quân sau khi kể ra hành động ngu xuẩn của Tạ Nghi xong thì cũng hỏi ra câu hỏi mà hắn đã thắc mắc gần hai năm qua:
- Lão đại, tôi nghĩ không ra, tâị sao hai năm trước cậu lại đồng ý cho Tạ Nghi mở ván cược chứ? Chuyện này... rõ ràng không phải là chính đạo mà.
Thấy ánh mắt của Hàn Kế Quân lộ ra vẻ không vui, trong lòng Lăng Lan than thầm, Hàn Kế Quân này cái gì cũng tốt chỉ là làm người quá chính trực. Cái này cũng không thể trách hắn được, dù sao thì Hàn Kế Quân cũng là con cháu quân nhân, người như vậy thì một sẽ trở thành mấy tên nhóc càn quấy không coi ai ra gì hoặc là trở thành một quân nhân điển hình. Mà Hàn Kế Quân là loại thứ hai, hắn rất khó tiếp thu những hành động không nằm trong quy định của Liên Bang. Hắn có thể nhịn lâu như vậy mới nói ra có thể coi như hắn đã coi Tạ Nghi là đồng đội thật sự, như vậy thì mới có thể nhường nhịn Tạ Nghi nhiều như vậy.
- Đối với những người thuộc thế gia thì không có hạn chế nhiều như cậu đâu, chúng ta cũng không thể dùng yêu cầu của một quân nhân mà áp đặt vào cậu ấy.
Lăng Lan nhàn nhạt nói:
- Hơn nữa, hai năm trước thì tâm tính của Tạ Nghi đã có chút vấn đề rôi.
Trong lòng Hàn Kế Quân hết hồn, tại sao hắn lại không phát hiện ra chứ:
- Xảy ra vấn đề gì chứ?
- Cậu ta không tìm thấy giá trị của mình trong tiểu đội. Tuy rằng lúc trước cậu ta từng nói mình sẽ lo việc ngoại giao nhưng mà mấy học sinh thuộc học viện quân đội thiếu niên trung tâm, kể cả đám Vũ Cảnh, Lý Anh Kiệt cũng thích tìm Tề Long nói chuyện hơn,vị trí của Tạ Nghi vốn đã vô cùng xấu hổ rồi.
Lăng Lan trực tiếp chỉ ra khốn cảnh của Tạ Nghi.
Hàn Kế Quân nhớ lại những chuyện xảy ra lúc tước, phát hiện đúng như Lăng Lan nói, hắn cũng hơi áy náy:
- Thực xin lỗi, lão đại, tôi đã xem nhẹ vấn đề này rồi.
Thân là quân sư của tiểu đội mà hắn lại không thể phát hiện ra tâm tính thành viên trong tiểu đội có vấn đề, đây là do hắn thất trách.- Lúc đó chúng ta mới vào trong trường, chưa có chỗ đặt chân ổn định, lại còn gặp phải Lôi Đình khiêu chiến, lực chú ý của mọi người đều đổ dồn vào lần khiêu chiến đó, cho nên đều xem nhẹ vấn đề này, không cần quá áy náy.
Lời Lăng Lan nói cũng là sự thật, lòng của Hàn Kế Quân cũng thoải mái một chút.
- Tuy là lúc đó Tạ Nghi đã tự tìm ra phương pháp để thể hiện mình nhưng mà trong mắt tôi thì cách này cũng không phải quá hợp lí, bất quá việc cấp bách lúc đó là giải quyết vấn đề tâm tính cho Tạ Nghi nên tôi mới đồng ý cho cậu ta làm thử.
Lăng Lan nói ra lí do lúc đó cô đồng ý với cách làm của Tạ Nghi,
- Hơn nữa, tài chính của tiểu đội cũng cần phải bổ sung. Làm chuyện này cũng coi như là chuyện tốt, Kế Quân, tôi cho rằng chỉ cần không phải cường thủ hào đoạt, hay giở mấy âm mưu quỷ kế ám toán hại người gì đó thì cách kiếm tiền cũng không thể phân chia ra tốt xấu một cách cụ thể được.
Lăng Lan cũng không để ý đến đánh cược có được không, cô chỉ để ý việc làm vậy có đáng giá hay không thôi.
- Lấy cái ta nên lấy. Lấy cái ta nên lấy. Chỉ cần không thẹn với lương tâm.
Trong lòng Hàn Kế Quân có chút xúc độngLăng Lan không nói nữa, có một số việc Hàn Kế Quân cần phải tự mình suy nghĩ cho cẩn thận, người khác không thể giúp được.
Tề Long luôn đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, thấy Hàn Kế Quân đã chìm vào suy nghĩ thì mới lên tiếng hỏi Lăng Lan:
- Lão đại, có phải cậu chuẩn bị thu thập Tạ Nghi không?
Lăng Lan hơi nhướng mày, giống như muốn hỏi tại sao Tề Long lại nghĩ như vậy.
- Lão đại, vấn đề của Tạ Nghi đừng nói là cậu không phát hiện ra.
Tề Long cười hì hì
- Thì ra cậu cũng phát hiện ra.
Trong mắt Lăng Lan hiện lên vẻ khen ngơi.
- Thiên phú của tớ là mắt thú mà, mỗi lần tớ sử dụng thiên phú thì nó luôn nói cho tớ biết Tạ Nghi rất nguy hiểm.
Biểu tình của Tề Long đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Tiếng nói chuyện của hai người cũng làm cho Hàn Kế Quân bừng tĩnh, hắn mê mang hỏi:
- Lão đại, hai người đang nói cái gì vậy? Tạ Nghi có vấn đề gì nữa chứ, không phải lão đại đã nói vấn đề tâm tính của Tạ Nghi đã giải quyết xong rồi sao?
Lăng Lan nhàn nhạt liếc Tề Long, ý bảo cậu ta nhanh chóng giải thích cho hảo cơ hữu (**) của mình đi.
Tề Long sờ sờ mũi khổ sở mà giải thích cho bạn tốt nhà mình
- Cậu cũng biết thiên phú của tớ chính là mắt thú, có thể phát hiện ra những nguy hiểm ẩn núp. Hai năm trước, tuy rằng tâm tính cảu Tạ Nghi có chút vấn đề nhưng mà tớ vẫn chưa cảm giác được Tạ Nghi nguy hiểm gì hết... Nhưng mà theo thời gian trôi qua, vấn đề về tâm tính của Tạ Nghi đã được giải quyết rồi, thì sau khi tớ sử dụng thiên phú lại có thể cảm giác được Tạ Nghi cho tớ áp lực rất lớn, hơn nữa áp lực còn càng lúc càng mạnh.
Tề Long nhìn về phía Lăng Lan nói
- Giống như lão đại, cậu ấy bình thường đã khiến cho chúng ta cảm tháy áp lực rồi nhưng ít ra tớ còn có thể chịu đựng được, nhưng mà chỉ cần tớ mở thiên phú ra thì hơi thở của lão đại khủng bố tới mức tớ cảm thấy chỉ cần lão đại muốn thì nhất định cậu ấy có thể dễ dàng giết chết tớ.
Tề Long nói xong còn rùng mình một cái.
Hàn Kế Quân nghe tới đây thì đã hiểu:
- Ý của cậu là sau khi cậu mở ra thiên phú thì cậu cũng cảm giác được Tạ Nghi rất mạnh, rất cơ tính uy hiếp đối với chúng ta đúng không?
Tề Long gật đầu tỏ vẻ không sai. Hàn Kế Quân kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ cậu ta che giấu thực lực thật sự của mình?
Vừa hỏi xong lời này thì vẻ mặt Hàn Kế Quân cũng vô cùng buồn bã, dù sao thì khi bị chính đồng đội mà mình thừa nhân lừa gạt cũng không khác với cảm giác bị phản bội là bao.
Tề Long không có trả lời hắn mà là nhìn về phía Lăng Lan, bởi vì cái này cậu cũng không biết nói sao.
Lăng Lan thấy vậy thì lắc đầu nói:
- Không phải, lực lượng kia cũng không phải của Tạ Nghi. Có mấy lần tớ vô tình phát hiện ra Tạ Nghi đang cố trấn áp nó.
Câu trả lời của Lăng Lan không chỉ làm cho Hàn Kế Quân kinh ngạc mà đến cả Tề Long cũng hết hồn, chắc là Tề Long cũng không nghĩ tới chuyện này còn phức tạp như vậy.
- Vậy thứ đó rốt cục là thứ gì?
Tề Long hỏi.
Lăng Lan liếc nhìn Tạ Nghi đang đứng trong đám người, lại nhìn Lạc Lãng đang đứng bên cạnh cậu ta, trong lòng cũng có chút suy đoán:
- Tôi nghĩ là nhân cách thứ hai, giống như thiên phú ma biến của Lạc Lãng vậy đó.
- Không phải thiên phú của Tạ Nghi là lôi điện sao? Làm sao lại có thể có thêm một thiên phú nữa chứ?
Tề Long kinh ngạc hỏi. Người Liên Bang khi thức tỉnh thiên phú chỉ có thêr thức tỉnh một cái, còn chưa thấy ai thức tỉnh một lúc hai thiên phú đâu.
- Tôi cũng không nói cái đó là thiên phú, chỉ là nó giống với thiên phú của Lạc Lãng mà thôi. Tôi nghĩ cái này có quan hệ với huyết thống của Tạ Nghi, Tạ Nghi cũng không có chút kinh hãi nào đối với cổ lực lượng này, thậm chí còn có cả phương pháp để trấn áp nó nữa.
- Tôi nghĩ, cái này có lẽ giống như tâm thần phân liệt vậy đó... Năng lượng kia rất bạo ngược, có hơi thở hủy diệt, tôi nghĩ đó chắc là nhân cách hắc ám của Tạ Nghi.
Lăng Lan chém đinh chặt sắt nói.
***
(*) Khinh thường mà mất Kinh Châu: là câu nói trong Tam Quốc chỉ việc Quan Vũ vì ngạo mạn mà để mất Kinh Châu, dùng để cảnh cáo người khác khi làm việc không được kiêu căng tự mãn mà phải thận trọng.(**) Hảo cơ hữu: có hai nghĩa: nghĩa đầu tiên là chỉ huynh đệ chí cốt, bạn thân từ nhỏ; còn nghĩa thứ hai là để chỉ mấy cặp nam gay.