Dịch: Now or Never
Hợp tác giữa Thiên Hạ Hội và Hoa Nguyệt Tao Đàn
www.tangthuvien.com + www.hoanguyettaodan.org
Lai Nhân Cáp Đặc mạnh về quân sự, Ba Bố Ni Tạp phát triển mạnh ngành kinh thương, Băng Tuyết vương quốc là chỗ băng giá, còn Lôi Nhân công quốc là một nước nổi tiếng về nghệ thuật. Nhất là ở tại vương đê, mỗi một kiến trúc đều được kiến tạo rất điêu luyện
Lôi Nhân công quốc từ xưa đến nay đào tạo rất nhiều nhân tài. Trên Thánh Ma đại lục, công tượng, kỹ sư, ngâm du thi nhân, luyện kim thuật sĩ nổi tiếng nhất phần lớn đều có gốc gác từ đây. Dù cho Hải Lực Khắc quốc vương một thân là họa sĩ và âm nhạc gia nhất lưu, nhưng hai thiên kim của ông thì không có kế thừa khiếu mê nghệ thuật của ông mà đi đam mê kiếm thuật và ma pháp.
Vương hậu của Hải Lực Khắc quốc vương, Mạt Thúy Ti, là muội muội của Ác Đặc quốc vương Ba Bố Ni Tạp vương quốc. Điều đó là nguyên do khiến quan hệ của hai nước rất tốt, giống như huynh đệ với nhau, cùng tương trợ nhau, cùng tiến cùng lui.
Quần long tiếng vào quốc cảnh của Lôi Nhân công quốc, trực tiếp bay về phía vương đô. Khi vừa tới vương đô, đột nhiên trên bầu trời có một trận tiếng nổ. Ta ngẩn người, rồi cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy vài đạo quang mang từ dưới đất trực hướng bọn ta mà bắn lại đây.
Ca Ny thấy vậy liền nhíu mày, nói: „Đây là Thiên Ky Liên Nổ ( một loại đạn được gắn ở đầu trường mâu hình cự tiễn. Lực sát thương rất mạnh, bình thường dùng để đối phó với ma thú. Bởi vì chế tạo phức tạp nên chỉ có một lượng lớn công tượng cao cấp ở Lôi Nhân công quốc mới có thể chế tạo trang bị một lượng lớn cho quân đội), cần để quần long cẩn thận một chút!“
Những phi long này đều là long tộc tinh anh do Kim Tử chọn lựa, nên chẳng cần đợi chúng ta ra lệnh đã tự động né tránh hoặc dùng long trảo đánh gạt ra, nên không có một phi long nào bị bắn trúng.
Bất quá ngay lập tức đã có một đợt công kích tiếp theo, ba trăm mũi cự tiễn như điện xẹt bắn tới.
Kim Tử động nộ liền ngâm lên một tiếng rung trời, cả thân hình nhất thời tỏa ra long khí bức nhân trong miệng đã xuất hiện hỏa quang Long Viêm. Đám phi long còn lại cũng như thế, một nhóm thì phát ra long khí kháng cự lại cự tiễn, nhóm khác thì chuẩn bị phun Long Viêm phản kích.
Ta tất nhiên không thể để sự việc hiểu lầm hơn. Tay phải ta phóng xuống một đạo chân không, tạo thành hai tầng phía dưới quần long. Cự tiễn bắn tới đoạn chân không thì đều rơi xuống.
Ta dùng ma pháp truyền âm xuống phía dưới: „Chư vị của Lôi Nhân công quốc, không nên hiểu lầm, chúng ta không phải là địch nhân, chúng ta là sứ giả của Ba Bố Ni Tạp……”
Thanh âm của ta như cự lôi bình thường nổ vang rung trời. Bọn lính ở phía dưới phụ trách Thiên Ky Liên Nổ hướng về phía quần long đáng sợ trên không trung, vưa nghe xong cảm thấy choáng váng. Bọn chúng rất rõ ràng quan hệ của Ba Bố Ni Tạp vương quốc và Lôi Nhân công quốc, trong nhất thời chẳng biết làm thế nào cho tốt.
Bọn họ vốn đều là thị vệ phụ trách phòng thủ vương thành, thân mang trách nhiệm trọng đại. Vừa rồi khi quan sát qua Thiên Lý Nhãn ( loại ống nhòm dùng thủy tinh chế thành, vô cùng quý giá, có thể nhìn xa cả ngàn dặm), phát hiện trên không trung đột nhiên xuất hiện quần long. Bọn họ kinh hãi liền dùng Thiên Ky Liên Nổ hướng quần long mà công kích. Cái này cũng không trách được bọn họ, ai bảo rồng trong mắt bọn họ chính là loại phá hoại cũng như kinh khủng chứ?
Mội gã thanh niên thân mang khải giáp mang dáng vẻ của một vị thiên kỵ trưởng lẩm bẩm: „Thanh âm này thực sự rất quen thuộc mà, thanh âm này chẳng lẽ …là …là…“
Trong mắt hắn đột nhiên thần quang chợt lóe, hướng đến bọn linh đang sử dụng Thiên Ky Liên Nổ, quát: „Ngừng công kích! Cẩn thận đề phòng!“
Hắn chính là quan chỉ huy của Liên Nổ bộ đội. Bọn binh lính nghe lệnh liền đình chỉ tấn công.
Quần long chậm rãi từ trên cao hạ xướng. Long dực đập mạnh khiến cát đá bay mù mịt.
Ta liền từ trên lưng Kim Tử nhảy xuống, quan sát một lượt sau đó ánh mắt ta dừng lại trên thân của tên thanh niên thiên kỵ trưởng, cao hứng lên tiếng: „ A, Hán Tư là ngươi sao, từ khi chia tay ngươi tới bây giờ đã hơn một năm rồi….“
Gã thiên kỵ trưởng này không phải là người ngoài, mà chính là chiến hữu đồng sanh cộng tử của ta lúc tại Mân Côi binh đoàn. Hán Tư chính là cung thủ trong tổ năm người „Chim mồi“ lúc trước.
Hán Tư mừng rỡ nhanh nắm chặt hai tay của ta: „Ta nghe âm thanh thì biết là ngươi, Vô Danh… à không, phải gọi ngươi là Ma Thần Vương đại nhân mới đúng. Thật vui mừng khi có thể ở đây gặp ngươi.“
Hai người bọn ta không nhịn được đánh lên vai nhau. Tình huynh đệ tay chân đồng sinh cộng tử tràn ngập trong trái tim bọn ta.
Bọn lính Lôi Nhân công quốc thấy trưởng quan cùng ta có hành động thân thiết như vậy, địch ý với bọn ta cũng biến mất đi. Nhưng mười con phi long uy vũ cự đại kia, vẫn khiến bọn họ kinh sợ không dám tới gần.
Một trận tiếng vó ngựa truyền đến như sấm, chỉ thấy một đại đội trọng kỵ binh trùng điệp phi đến đây. Hiển nhiên là quân đội của Lôi Nhân công quốc thấy phi long đến đã phái viện binh.
Hán Tư lắc mình đi tới phía trước doanh trại của Thiên Ky Liên Nổ, mà hướng tới bọn kỵ binh phất tay ra hiệu bảo đám người mới đến không có địch ý.
Trọng kỵ binh thấy thế cũng giải trừ trạng thái chiến đấu. Nhưng bọn kỵ sĩ vẫn cầm trường thương và cự thuẫn tiếp tục phi đến. Sau đó bao vây quanh bọn ta và quân long, thương tiêm lóe sáng trực chỉ vào người bọn ta.
Hán Tư hướng tới một gã trọng kỵ binh toàn thân là khải giáp màu bạc, thi hành quân lễ, nói: „ Khải bẩm Hoắc Ân bá tước, bọn họ là sứ giả của Ba Bố Ni Tạp vương quốc, không phải địch nhân.“
Kỵ sĩ a một tiếng, rồi đưa tay gỡ bỏ cái nón sắt ra, lộ một khuôn mặt trẻ tuổi, tuấn mỹ, anh tuấn. Đôi mắt màu xanh biếc lóe một tia ngạo khí kiên nghị, nhìn thẳng vào bọn ta.
Hoắc Ân – Tư Phổ Lạc Nhĩ bá tước là trưởng tử của Tư Phổ Lạc Nhĩ gia tộc, đệ nhất quý tộc ở Lôi Nhân công quốc. Đồng thời y cũng là thiên kỵ trưởng của Lôi Nhân công quốc. Nghe nói thực lực có thể so với thánh kỵ sĩ. Được mệnh danh là „Vô song quý công tử“. Ngoài ra, tại Thánh Ma đại lục, rất nhiều tác phẩm điêu khắc nổi tiếng cũng do chính tay y làm ra.
Ánh mắt Hoắc Ân dừng ở chư nữ phía sau, nhất thời y lộ ra thần thái kinh diễm. Khi vừa thấy Băng Tuyết Nhi, Áo Lệ Na, Ca Ny tam nữa, trong lòng y càng kinh ngạc, vội vàng lập tức xuống ngựa rồi ưu nhã đến trước mặt chư nữ, thực hiện kỵ sĩ lệ tiêu chuẩn, nói: „Lôi Nhân công quốc Thiên kỵ trưởng Hoắc Ân – Tư Phổ Lạc Nhĩ tham kiến Băng Tuyết nữ vương bệ hạ và Áo Lệ Na công chúa điện hạ.“
Y từng làm sứ thần của Lôi Nhân công quốc đế Ba Bố Ni Tạp vương quốc, Băng Tuyết vương quốc và Lai Nhân Cáp Đặc vương quốc, vì thế nhận ra Băng Tuyết Nhi các nàng. Lúc này điều mà y cảm thấy ngạc nhiên là Băng Tuyết Nhi nữ vương và nguyên soái Ca Ny – Tuyết Lan Đặc của Lai Nhân Cáp Đặc vương quốc, tử đối đầu với Băng Tuyết vương quốc, lại đứng cạnh nhau. Điều này quả thật rất khó hiểu.
Băng Tuyết Nhi và Áo Lệ Na bảo Hoắc Ân miễn lễn sau đó cười cười đứng ở phía sau ta, cũng không nói ra thân phân của ta cho Hoắc Ân biết ( tục lệ của Thánh Ma đại lục là, khi có ngươi thì thê tử chỉ được đứng phía sau trượng phụ (trọng nữ khi nam quá…. nhưng ta thích)). Á Dạ các nàng cũng như thuận cùng đứng đó,,
Dưới ánh mắt kinh hãi chí cự của Hoắc Ân, ta mỉm cười đưa tay rồi tự giới thiệu: „Ngươi là Hoắc Ân bá tước, ta là Ngô Lai.“
Thân hình hùng tráng của Hoắc Ân nhất thời run mạnh. Trong mắt xuất hiện kinh hãi, ghen ghét, bi hận rất phức tạp, rồi cũng không đáp lễ lại, chỉ lạnh lùng nói: “A, nguyên lai ngươi là Ngô Lai.“
Với hành vi cực kỳ thất lễ như thế của Hoắc Ân, người mà từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục nghi lễ quý tộc nghiêm khắc, thì đây có thể khẳng định là y cố ý như vậy, nhưng vì sao? Ta và y lần đầu gặp nhau, làm sao có thể đắc tội với y.
Nói thẳng ra, một người đưa tay ra mà không được đáp lại, thì cũng thật xấu hổ. Trong lòng ta không khỏi vừa tức vừa khó hiểu, chỉ còn cách mỉm cười, rồi rút tay về.
Ta không có làm gì, nhưng Lỵ Vi Nhã chư nữ khuynh tâm với ta liền nhíu mắt chau mày. Các nàng không thể nhịn được ai vũ nhục ta. Vì ta thậm chí còn cùng thần tranh chấp, huống chi chỉ là một tên Hoắc Ân nhân loại nho nhỏ?
Binh khí của ta, Ma Giới đệ nhất công chúa, Á Dạ - Lộ Tây Pháp, là người đầu tiên nổi giận, nói: „Tên nhân loại đê tiện này, dám vũ nhục chủ nhân của ta, muốn chết rồi!“
Nàng đứng thẳng người, rồi một lượng thanh ti màu đen tự động bay ra. Trên mặt nàng làm một tầng hàn băng, nhưng không làm tổn hao đến vẻ đạp của nàng, ngược lại còn làm tăng thêm vẽ mỹ lệ khiến người nhìn phải kinh tâm động phách.
Quang cầu màu đen trong phúc chốc hiện trên tay phải nàng, ôn mang chợt lóe bắn về phía Hoắc Ân.
„Hắc Ám oanh kích pháo“
Á Dạ với khí chất cao quý và lãnh diễm đã hấp dẫn sự chú ý của Hoắc Ân. Nhưng thanh âm dễ nghe của nàng vang lên, một câu nói băng lãnh sau đó xuất hiện quả cầu mang Hắc Ám năng lượng, đã là y thần sắc đại biến. Y cũng không ngu ngốc gì, cảm giác được vị tuyệt thế mỹ nữ lãnh diễm này đang phẫn nỗ với mình, cũng như cái quang cầu nhìn bề ngoài không thấy gì, nhưng lại ẩn chứa một lực lượng đáng sợ.
Hoắc Ân chưa từng bị sợ hãi, trước Hắc Ám Oanh kích Pháo củ Á DẠ trước là lùi. Y lúc này đang mang trong khải giáp, không thích hợp để tránh né, chỉ có cách là dùng cự thuẫn trong tay ngăn cản hay lấy công làm thủ. Nhưng một kích của Á Dạ này có ẩn hàm lực lượng ba động, khiến y phải chấp nhận buông tha, toàn lực tránh khỏi.
Hắc Ám Oanh Kích Pháo của Á Dạ bay qua người Hoắc Ân, rồi trúng vào mặt đất phía sau, nhất thời là vỡ mặt đất tạo ra một cái hố sâu có đường kính hơn thước, đất đá bị biến thành bụi cát.
Bọn trọng kỵ binh phía sau Hoắc Ân mắt thấy trưởng quan bị công kích, không hẹn cũng nổi trận lôi đình, cầm trường thương lên. Bọn chúng có hơn ngàng người, một khi phát động tấn công thật sự là rất khó đối phó.
Lực Nam cầm đầu Cuồng Bạo chiến sĩ và Mại Lôi cầm đầu Lang nhân lập tức phản ứng, thân hình như thiểm điện hộ vệ tả hữu ta và chư nữ.
Kim Tử đang dương dương tự tại nằm trên mặt đất, đột nhiên đứng lên, ánh sáng màu hoàng kim lóe sáng, nó biến thành thân hình khổng lổ. Long thủ quào một cái rồi phát ra tiếng long nộ.
Đây là tiếng rống giận của long vương.
Sau tiếng long ngâm rống giận của Hoàng Kim long vương Kim Tử, toàn bộ chiến mã của tong kỵ binh trong nháy mắt đều ngã xuống, run rẩy không ngừng.
Bọn trọng kỵ binh phòng bị không kịp, nhất thời chật vật té xuống đất, cá biệc có vài tên thể lực yếu và vì khải giáp quá nặng đến lên không nổi.
Hán Tư cuống quít chắn trước người Hoắc Tư rồi nói: „Ngô Lai không nên…. Đừng động thủ… „
Ta thở dài hướng Á Dạ chư nữ khuyên: „Quên đi, không cần so đo nữa.“
Á Dạ vẫn hung hăng liếc Hoắc Tư, rồi lùi về phía sau. Nhưng Lỵ Vi Nhã cùng Ca Ny nhị nữ vẫn còn đứng đó. Lỵ Vi Nhã giọng lạnh lùng: „Cỡi trọng giáp ra, ta và ngươi quyết đấu công bình, hoặc là ngươi lên ngựa cũng được.“
Ca Ny nói: „Cơ hội này để dành cho muội nha tiểu Nhã. Ta và Hoắc Ân bá tước đều là kỵ sĩ, quyết đấu thì để cho ta là thích hợp nhất đó.“
Nàng quay đầu lại nói với ta: „Xin lỗi, thiếp không thể vâng lời chàng được. Bởi vì thiếp không dễ dàng tha thứ cho bất cứ kẻ nào vũ nhục chàng.“
Ta bèn thở dài, trong lòng rất cảm động.
Sau đó nàng rút kiến ra, cắm trên mặt đấu, hai tay chắp lại hướng Hoắc Ân thi lễ ( đây là một trong lễ nghi tiêu chuẩn khi kỵ sĩ quyết đấu, còn kỵ sĩ cầm thương thì giơ thương lên trời để hành lễ, rồi nói: „Ta, Ca Ny – Tuyết Lan Đặc, lấy danh nghĩa của kỵ sĩ chánh thức đưa ra đề nghị quyết đấu cùng ngươi, Hoắc Ân – Tư Phổ Lạc Nhĩ. Ngươi có tiếp nhận không?“
Trong lúc kỵ sĩ quyết đấu là mười phần thần thánh, nhất là khi một kỵ sĩ hướng kỵ sĩ khác đưa ra lời quyết đấu, thì việc trốn tránh hay cự tuyệt đó là một sỉ nhục. Đối với vinh dự như tánh mạng mà nói của kỵ sĩ, so với giết bọn họ còn dễ khó chịu hơn. Cho khi Ca Ny đối mặt khiêu chiến, Hoắc Ân không còn lựa chọn khác.
Hoắc Ân rút kiến rồi cũng cắm trên mặt đất, thi lễ như Ca Ny, và nói: „Ta tiếp nhận khiêu chiến quyết đấu của ngươi, Ca Ny – Tuyết Lan Đặc.“
Y tuy nói với hào khí cao như mây, nhưng sắc mặt tái nhợ cùng thanh âm run rẫy, đã làm lộ rõ nội tâm sợ hãi của y. Ca Ny là kỵ sĩ trung cấp cao cấp nhất của thánh kỵ sĩ, được vang danh ở Thánh Ma đại lục với cái tên Kỵ Sĩ Chi Hoa. Hoắc Ân mặc dù có thực lực rất mạnh nhưng khoảng cách giữ các thánh kỵ sĩ có một khoảng cách nhất định. Nếu cùng Ca Ny tiến hành quyết đấu, nói rõ là luôn chính là đi tìm cái chết.
Kỵ sĩ quyết đấu, thương vong thì không bị truy cứu bởi luật pháp. Nếu Ca Ny trong quyết đấu mà giết chết Hoắc Ân, Lôi Nhân công quốc cũng không vì y ra mặt được, chỉ có để người nhà trong Tư Phổ Lạc Nhĩ gia tộc hành động riêng mà thôi. Nhưng Ca Ny với thực lực là thánh kỵ sĩ cùng thân phận thì quyết không sợ gia tộc của quốc gia nào trả thù cả.
Cho nên, Ca Ny trong trận quyết đấu sẽ không hề cố kỵ việc giết chết Hoắc Ân. Khó trách vì sao y luôn luôn cao ngạo giờ này lại đâm ra sợ hãi như vậy.
Thấy Hoắc Ân đáp ứng khiêu chiến quyết đấu, Ca Ny nở một nụ cười xinh đẹp giống như khiến hoa phải thi nhau ganh tỵ, rồi nói: „Thời gian và địa điểm do ngươi quyết định. Hoắc Ân bá tước, ta sẽ rất mong chờ ngày đó đến.“
Hoắc Ân ân hận hừ một tiếng, xoay người nhảy lên chiến mã rồi rời khỏi. Bọn trong kỵ binh cũng sách mã đã bình tĩnh lại phóng theo.
Ca Ny thu kiếm trở vào bao, rồi tới bên người ta, nói: „Lai, biểu hiện của thiếp như thế nào?“
Ta cười cười rồi đưa tay vuốt mái tóc của nàng. Băng Tuyết Nhi lên tiếng: „Ca Ny tỷ tỷ, tỷ vừa rồi rất khí thế nha. Cái tên Hoắc Ân bá tước kia, bị tỷ dọa mặt trắng bệch ra. Hừ, ai bảo hắn dám vũ nhục Lai chi. Tỷ tỷ không ra tay, muội cũng biến hắn thành khối băng rồi.“
Ta có điểm không hiểu, thắc mắc: „Nói đến cũng thật sự kỳ quái. Ta và Hoắc Ân bá tước lần này là lần đầu gặp mặt, lại không có mạo phạm hắn. Thật không biết tại sao hắn như thế này.“
Hán Tự đột nhiên lên tiếng: „Ta có thể giải thích vì sao hắn hận ngươi.“
Thấy ánh mắt bọn ta nhìn vào hắn, hắn cười cười: „Ngô Lai lão đại, ta nghĩ chuyện này căn bản do ngươi nhận được lời tỏ tình Phỉ Âu Á công chúa mà đến đây. Mà Hoắc Ân bá tước đã theo đuổi nàng ta rất lâu.“
Áo Lệ Na mỉm cười: „Ta hiểu rồi, Hoắc Ân bá tước thì một lòng vì Phỉ Âu Á, nhưng trái tim của Phỉ Âu Á đã chứa trọn hình ảnh Ma Thần Vương chúng ta rồi. Hoắc Ân bá tước tự nhiên sẽ không khách khi đối với tình địch của hắn.“
Hán Tư nói tiếp: „Không chỉ bởi vì Phỉ Âu Á công chúa đâu, còn có Ô Lan Na Toa đoàn trưởng nữa. Phỉ Âu Á công chúa đối với Hoắc Ân bá tước chẳng có tình cảm gì, hắn cũng rất hay nổi giận về chuyện đó. Sau khi Ô Lan Na Toa đoàn trưởng đến, thì hắn đã chuyển mục tiên. Nhưng mà…. tâm của đoàn trưởng cũng chứa trọn ngươi. Bây giời đã đi theo ngươi đến Ma Giới. Như thế, mối hận hai lần bị đoạt đi người trong mộng, Hoắc Ân bá tước không muốn ăn ngươi cũng không được. Ha ha ha…. Ngô Lai lão đại, diễm phúc của ngươi cũng không tệ…“
Ta chỉ biết cười khổ lắc đầu. Thật sự là không may, ngay cả chuyện này cũng gặp phải.
Phỉ Âu Á vì tương tư mà thân thể tiều tụy, sau khi nghe được tin tức Ngô Lai đến, nàng lập tức khỏe lại. Với tốc độ nhanh nhất trang điểm một chút, sau đó nàng không màng đến nghi thái chạy ra khỏi phòng. Chỉ thấy Y Liên công chúa đang đứng ở ngoài cười không ngừng.
Phỉ Âu Á không kể ngượng ngùng, vội vành hỏi muội muội: „Hắn… hắn bây giờ ở đây?“
Y Liên công chúa mỉm cười nhìn tỷ tỷ luôn trong tư thái nghiêm trang cao quý lại lộ ra vẻ mặt như vậy, nói: „Thật không biết Ngô Lai kia là loại hoa tâm gì, mà Áo Lệ Na biểu tỷ cũng như tỷ đều một dạng như thế này. Hắn bây giờ đang ở đại điện diện kiến phụ vương rồi.“
Phỉ Âu Á nghe vậy, liền nhanh chân bước đi hướng về phía đại điện. Y Liên công chúa cũng mỉm cười đi theo.
Hải Lực Khắc quốc vương dùng nghi thức cực kỳ long trọng để tiếp đón bọn ta (bên cạnh ta nào là Băng Tuyết nữ vương, công chúa của Ba Bố Ni Tạp vương quốc, nguyên soái của Lai Nhân Cáp Đặc vương quốc, hai vị tinh linh công chúa, cơ hồ tất cả vương tộc trên Thánh Ma đại lục rồi. Hơn nữa ta và Á Dạ có thân phận lớn, ông ta dám không tiếp đón long trọng sao?“). Trọng thần của Lôi Nhân công quốc tề tập hai bên đường rất là náo nhiệt.
Hải Lực Khắc quốc vương không giống như Ác Đặc quốc vương và Phỉ Ni Khắc vừa nhìn là nhận ra khí thế của vương giả. Mà vóc người của ông ta cao, mang dáng dấp của một vị nghệ thuật gia, nhận chức làm quốc vương. Ta mặc dù mới là lần đầu tiên gặp Hải Lực Khắc quốc vương, nhưng ông ta cũng từ Ác Đặc quốc vương và nữ nhi bảo bối đã biết không ít chuyện của ta. Đối với ta rất có hứng thú. Bởi vậy chúng ta vừa gặp mặt thì ông ta đã cười sang sảng rồi nắm tay ta mà dẫn đi.
Ta trong lòng sinh ra hảo cảm với ông ta, khom người hành lễ: „Ngô Lai tham kiến Lôi Nhân công quốc quốc vương bệ hạ.“
Phía sau ta, Băng Tuyết Nhi chư nữ cũng hành lễ. Với thân phận thường của Băng Tuyết Nhi thì không cần phải vậy, nhưng hôm nay nàng đã là thê tử của ta, nếu ta hành lễ thì nàng tự nhiên cũng phải như vậy.
Hải Lực Khắc quốc vương vội hoàn lễ, rồi phân phó người hầu sắp chỗ cho bọn ta ngồi. Các trọng thần và danh sĩ cũng cùng ngồi xuống.
Một trung niên mỹ phụ khí phái kinh người ngồi bên cạnh Hải Lực Khắc quốc vương. Bà chính là Mạt Thúy Ti vương hậu, mẫu thân của Phỉ Âu Á, muội muội của Ác Đặc quốc vương.
Dung mạo của bà không phải là tuyệt mỹ, không hơn nữ nhi Phỉ Âu Á tuyệt sắc, nhưng khi chất của bà cao nhã giống như hoa lan không nhiễm bụi trần, không phải loại loại mê hoặc người mà là một loại tâm hồn xinh đẹp. Khí chất của bà có thể so sánh với bọn Á Dạ.
Quan hệ cũ quần thần ở Lôi Nhân công quốc hết sức tự do, không giống như Lai Nhân Cáp Đặc vương quốc phân biệt rõ ràng cấp bậc. Hải Lực Khắc quốc vương và các quần thần cười khanh khách không câu nệ gì cả, không khí rất tốt.
Ta vẫn chưa như ở Ba Bố Ni Tạp vương quốc mà hướng Hải Lực Khắc quốc vương đề thân. Phỉ Âu Á, nhân vật chánh vẫn chưa xuất hiện, nên ta không thể mở miệng được.
Hoắc Ân bá tước cũng có mặt trong đại điện. Y ngồi ở phía sau một trung niên khí độ phi phàm, thỉnh thoảng dùng ánh mắt cừu thị, ghen ghét nhìn về phía ta, nhưng bên trong lại có phần sợ hãi. Y vài ngày tới phải cùng thánh kỵ sĩ quyết đấu, không như thế mới là lạ.
Hai bóng người một trước một sau tiến vào đại điện, đứng trước mặt ta. Đúng là Phỉ Âu Á và Y Liên nhị vị công chúa.
Y Liên công chúa không như tỷ tỷ có thể lực tốt. Nàng là một ma pháp sư có thể lực hạn chết. Sau khi đi gấp gáp như vậy, mồ hôi đầm đìa chảy ra, trạng thái rất là đáng thương.
Phỉ Âu Á nhìn ta bằng ánh mắt hàm chứ nhu tình vô tận, thân thể mềm mại bất chợt run lên, như kích động vạn phần. Nàng rời mắt khỏi ta, nói: „Phụ vương, nữ nhi thất thố rồi.“
Hải Lực Khắc đối với tâm sự của nữ nhi hiểu rất rõ. Ông chỉ cười cười rồi bảo Phỉ Âu Á ngồi xuống.
Người hầu đem ghế tới. Hai vị công chúa yêu cầu bọn họ đặt bên cạnh Lỵ Vi Nhã các nàng, sau đó ngồi xuống, rồi xì xào không ngừng.
Áo Lệ Na đưa miệng đến gần bên tai Phỉ Âu Á, thì thầm cái gì đó. Khuôn mặt mỹ lệ của Phỉ Âu Á nhất thời ửng đỏ lên. Nàng trộm liếc ta một cái, sau đó cúi đầu xuống thật lâu.
Áo Lệ Na ny tử này đã nói gì với Phỉ Âu Á thành ra một bộ dáng như vậy?
Ta trong lòng mặc dù rất tò mò, nhưng đối với các nàng vẫn rất tôn trọng không có nghe lén ( phong hệ ma pháp có thể nghe lén rất tốt) nhưng nghĩ cho cùng vấn đề các nàng nói đều về ta.
Mọi người đàm đạo một hồi, Hải Lực Khắc quốc vương đứng dậy nói: „Ngô Lai tiên sinh và Băng Tuyết nữ vương chư vị đã bôn ba một trận đường dài cũng mệt mỏi rồi. Xin mời các vị tạm thời nghỉ ngơi một chút. Buổi tối, bổn vương sẽ tổ chức một yến tiệc tẩy trần tiếp đãi chự vị, mời đại giá quang lâm.“
Ta cũng đứng lên hoàn lễ: „Bệ hạ đã nhiệt tình chiêu đãi thật sự làm a vinh hạnh vạn phần. Chúng ta sẽ chuẩn bị đến.“
Phỉ Âu Á mừng rỡ: „Ngô Lai đại ca, bọn tỷ muội ta dẫn các người đến phòng khách nha. Y Liên, Phổ Hi tiểu đệ là đồng học với muội, giao hắn cho muội đó.“
Y Liên đang ngồi phía sau ta, liếc mắt nhìn Phổ Hi một cái rồi nói vài câu gì đó, chẳng biết là gì, nhưng xem tên Phổ Hi tiểu tử nhìn thấy ánh mắt của Y Liên liền đỏ mặt.
Có chuyện rồi.
Phỉ Âu Á an bài cho bọn ta gian phòng tốt nhất để nghỉ ngơi. Ma Giới chiến sĩ cũng được tiếp đãi rất nhiệt tình.
Đám ny tử kia một khắc cũng không yên ổn, tụ tập lại trong phòng thì thầm gì đó nhưng lại không cho ta vào trong.
Ta nhàm chán gọi ra Hổ Phách và Phỉ Thúy. Hai vị tinh linh công chúa thật sự là lả lướt, nằm ở bên tai của ta mà hát những bài hát của tinh linh. Ta tuy không rõ ý tứ trong ca từ của các nàng, nhưng so với bách linh điểu nghe còn hay hơn gấp trăm lần. Tiếng hát động lòng người khiến ta chìm đắm say mê.
Phỉ Thúy hát xong một ca khúc rồi nằm trên ngực ta, hỏi: „Chủ nhân, nghe có hay không?“
Đang nhắm mắt hưởng thụ thanh âm dễ nghe, ta cũng không màng gật đầu, nói: „Nghe rất hay, thật sự là nghe xong rất tốt. Nếu sớm biết các nàng có giọng hát tuyệt vời như thế, ta nhất định sẽ muốn nghe vào mỗi buổi tôi. Ban đêm đều muốn các nàng hát không ngừng cho ta.“
Hổ Phách cười hì hì: „Như vậy không tốt đâu. Á Dạ tiểu thư các nàng sẽ oán giận chúng ta độc chiếm chủ nhân không tha đó.“
Ta vươn ngón tay chỉ vào trán của nàng, nói: „Các nàng hai người, hai tiểu nha đầu này nghĩ lạc đi đâu vậy. Các nàng trong tâm linh của ta hát cho ta nghe không được sao?“
Phỉ Thúy gắt giọng: „Lại bảo nhân gia là nha đầu. Ta và Hổ Phách để ngoài năm trăm tuổi, hơn chủ nhân đại gia ngươi nhiều đó.“
Ta nói: „Sai rồi, sai rồi, hai vị tinh linh tỷ tỷ, ta xin lỗi hai nàng vậy..“
Ta đem đôi cánh nhỏ của Phỉ Thúy đè lên thân mình một chú. Phỉ Thúy lắc mình, quang mang chợt lóe, sau đó biến thành một vóc dáng của mỹ nữ nằm trên lòng ngực ta.
Đột nhiên một trận ôn hương làm cho ta không khỏi ngẩn người, Hổ Phách ở một bên cũng không cam lòng chịu yếu thế hóa thành hình thái mỹ nữ cũng chui vào lòng ngực ta.
Nói thật, hai vị tinh linh công chúa này tuy tuổi lớn hơn ta rất nhiều, nhưng đối với tình cảm nam nữ thì hiểu biết rất ít. Các nàng không biết rằng những động tác cùng tư thế của các nàng hiện giờ là hấp dẫn ta. Rõ ràng làm đem chính mình trước miệng của con đại dã lang.
Thân thể mềm mại đầy đặn dựa trên ngực ta, tay của ta không tự giác đặt lên bộ ngực đầy đặc của các nàng ( Không có biện pháp, là hằng đêm cùng Á Dạ đám ny tử đó, đã tạo thành phản ứng của bản năng rồi). Hai vị tinh linh công chúa đan thuần cũng ý thức được ta định làm gì. Khuôn mặt khiết bạch trongg suốt nhất thời đỏ ửng lên. Đỏ đến nỗi cơ hồ như có thể muốn thiêu đốt mọi vật.
Nhưng các nàng dù có khiếp sợ, nhưng không có phản kháng, ngược lại còn nhắm đôi mặt mỹ lệ, mặc cho ta làm gì, không một ý ngăn cản.
Các nàng là loại thanh thuần vô tà, vừa để trạng thái mê người như vậy, khiến cho tên đại dã lang được nước làm tới. Đã bắt đầu.
„…Ngao...!“
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK