Mục lục
[Dịch] Phàm Nhân Tu Tiên Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vị Tiểu vương gia tuấn mỹ này đương nhiên chẳng biết suy nghĩ của Hàn Lập mà lịch sự tới chào hỏi đám đệ tử Tần gia, khiến cho hai tiểu thư trong đó đỏ hồng hai má, vừa nhìn là biết trái tim đang loạn nhịp.

Hàn Lập thấy vậy chỉ âm thầm cười lạnh.

Vị Tiểu vương gia này cực kỳ có vấn đề, nếu mấy nữ tử Tần gia này thực sự muốn ôm ấp nhau với hắn, thì cũng không phải thứ ngon lành gì.

Thậm chí nếu vị Tiểu vương gia này nuốt cả thịt lẫn xương thì Hàn Lập cũng không lấy gì làm kỳ quái.

Sau một lát, Hinh Vương nói vài lời khiêm tốn với Tần Ngôn, rồi mang Tiểu vương gia tới các bàn khác để tiếp khách. Điều này khiến mấy đệ tử Tần gia và một đôi cháu trai, cháu gái của lão giả họ Hoa đang nói chuyện vui vẻ với Tiểu vương gia, không khỏi có chút thất vọng.

Còn Hàn Lập lại nhân lúc mọi người không để ý, chăm chú nhìn bóng dáng Tiểu vương gia, trong mắt hiện lên vẻ trầm ngâm.

Một canh giờ sau, rốt cuộc yến hội cũng tàn.

Những nhóm tân khách sau khi đã tận hưởng cuộc vui hết mình, đều bắt đầu cáo từ cha con Hinh Vương.

Tần Ngôn cũng mang theo Hàn Lập và đám con cháu từ biệt xong liền đi thẳng ra khỏi đại môn Hinh Vương phủ.

Nhưng khi Tần lão vừa định cùng Hàn Lập lên xe thì Hàn Lập đột nhiên mở miệng hỏi một câu làm Tần Ngôn ngạc nhiên:

“Tần thúc, hai người kia là ai? Có thể nói cho ta nghe được chứ!”

Lời nói của Hàn Lập mặc dù rất lịch sự nhưng Tần lão không dám chậm trễ, vội vàng quay lại nhìn rồi nói:

“Hàn hiền chất nói hai người kia sao? À, đó chẳng phải là người già của Tiêu gia sao. Hắn chính là ông chủ của Nhàn Vân tửu lâu nổi danh kinh thành, là người có tác phong rất tệ. Tần mỗ cũng không quá quen thân với hắn. Còn người trẻ tuổi bên cạnh hắn trông khá lạ, có lẽ là một vị tôn tử (một đứa cháu) của hắn.

Tần Ngôn thấy Hàn Lập nhìn chăm chú hai người già trẻ đó, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, chẳng hiểu vì sao Hàn Lập lại sinh ra hứng thú đối với hai người này.

“Ồ, thế này nhé, Tần thúc cứ đi trước đi. Ta đi một chốc rồi tối nay sẽ quay lại phủ” Hàn Lập có chút đăm chiêu, gật đầu thuận miệng nói.

Sau đó, không đợi Tần Ngôn nói gì, liền chậm rãi đi về phía con đường nhỏ bên bờ tường của vương phủ.

Tần Ngôn nhìn bóng Hàn Lập, rồi né tránh ánh mắt của mấy đứa con cháu, trong lòng có chút nghi hoặc.

Nhưng sau khi suy nghĩ, lão liền quyết đoán lên xe ngựa, lệnh cho xe chạy đi.

Vì vậy, mấy chiếc xe ngựa của Tần gia liền rời khỏi cửa Hinh Vương phủ, đi về Tần trạch (khu nhà họ Tần) ở khu phía đông.

Mà mấy vị thiếu gia, tiểu thư Tần gia kia căn bản không phát hiện thấy Hàn Lập đã biến mất, vẫn bàn tán về những điều đã thấy ở Hinh Vương phủ.

Bọn họ hưng phấn vô cùng, mặc dù không có tiên duyên nhưng sau này vẫn có thể khoe khoang với những bạn bè khác.

Còn Hàn Lập lúc này đi được một lúc dọc theo bờ tường Hinh Vương phủ, rốt cuộc cũng tới cửa sau.

Lúc này cửa sau đã đóng chặt, không hề có một bóng người.

Hàn Lập mỉm cười, nghĩ rằng càng tiện, đỡ phải sử dụng pháp thuật che dấu tung tích.

Hắn liền thỏai mái đứng ở giữa cửa sau, nhàn nhã ngắm trời nhìn đất.

Trong chốc lát, Hàn Lập chợt hơi ngơ ngẩn xuất thần, dường như nghĩ đến chuyện gì đó.

Đột nhiên, Hàn Lập cảm thấy có người do dự từ xa đi tới, lúc này mới quay đầu, lạnh lùng nhìn.

Chỉ thấy lão giả Tiêu gia và thiếu nữ nam trang kia nghiêng ngó từ bên góc vương phủ đi tới. Thấy Hàn Lập, lão giả lập tức sững lại, lộ ra vẻ chần chừ, còn thiếu nữ thì vẻ mặt đầy tò mò, không hề có chút gì kinh hãi.

Lão giả có lẽ nghĩ thông suốt điều gì đó, thần sắc lập tức bình tĩnh lại, đi nhanh tới. Thiếu nữ liền theo sát phía sau.

“Vãn bối Tiêu Chấn, đa tạ tiền bối đã lưu tình khi ở vương phủ! Có chút mạo phạm, vãn bối nguyện ý tạ tội với tiền bối”.

Đi tới trước mặt Hàn Lập, lão giả Tiêu gia này không hề nhìn được chút gì về tu vi nông sâu của Hàn Lập, trong lòng càng thêm khiếp sợ, cố gắng mở miệng thi lễ, cung kính nói lời xin lỗi.

Thần sắc Hàn Lập không đổi tiếp nhận một lễ của đối phương, chỉ thản nhiên nói:

“Sao ngươi không bế quan khổ tu ở nơi sung túc linh khí mà phải xuất hiện ở kinh thành thế này? Vẫn còn quá lưu luyến với vinh hoa hồng trần, không muốn tu luyện tiếp sao?”

Hàn Lập bất kể thế nào, đầu tiên cứ chụp cho lão một cái mũ lớn, tạo nên khí thế dễ dàng áp đảo đối phương, như vậy mới dễ xử lý tình hình tiếp theo.

- Tiền bối hiểu lầm rồi. Vãn bối bởi vì tuổi quá lớn, căn bản vô vọng đạt được Trúc Cơ, cho nên phụ trách vấn đề tài chính của gia tộc, hoàn toàn không phải là lưu luyến thế tục mà không muốn quay trở về!” Thanh bào lão giả trả lời, trong lòng mặc dù thấp thỏm nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh.

“Ngươi là đệ tử nhà nào?” Hàn Lập không dễ dàng buông tha, truy hỏi.

Hàn Lập đương nhiên muốn biết chi tiết về hai ông cháu này. Nếu là mấy đại tộc tu tiên nổi danh, Hàn Lập không muốn trêu chọc vào. Chẳng qua, hình như không có đại tộc tu tiên nào nổi danh là họ Tiêu cả.

Nghe Hàn Lập hỏi, lão giả do dự một chút, quay đầu lại nhìn thiếu nữ bên cạnh, thành thật nói.

“Vãn bối là người của Tiêu gia ở Duẫn Châu, Phong Hà giản (đèo Phong Hà, hẻm núi Phong Hà)!”

“Phong Hà giản - Tiêu gia?” Hàn Lập nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ, xác định rằng mình chưa bao giờ nghe nói đến cái tên này.

“Tiền bối không cần suy nghĩ nhiều. Tiêu gia của vãn bối chỉ là một gia tộc nhỏ, tiền bối chưa nghe nói đến cũng là việc bình thường” Tiêu lão sắc mặt tối sầm, tự giễu nói.

Hàn Lập nghe vậy, có chút ngạc nhiên, dò xét Tiêu lão vài lần, thần sắc vẫn không đổi, ung dung hỏi:

“Ngươi ăn nói thoải mái như vậy, không sợ ta không kiêng kỵ, lập tức trở mặt tiêu diệt hai ngươi sao?”

Hàn Lập vừa nói vậy, lão giả vẫn không hề tỏ vẻ gì, nhưng thiếu nữ lại như một con mèo nhỏ bị dẫm vào đuôi, lập tức thần sắc căng thẳng, cuống quýt đưa tay về phía hông. Ở đó có một chỗ hơi phồng lên, không cần hỏi cũng có thể khẳng định chính là túi trữ vật.

Nhưng sau đó, thiếu nữ thấy tổ phụ mình và Hàn Lập đều không có vẻ gì là muốn động thủ, liền đỏ mặt rút tay về, cảm giác như chân tay thừa thãi, không biết nên đặt ở đâu mới phải, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.

Lão giả thấy vậy, cực kỳ trìu mến nhìn thiếu nữ, liền cười khổ, nói với Hàn Lập:

“Tại hạ mặc dù không thể nhìn ra tu vi nông sâu của các hạ, nhưng khẳng định ngài phải là tiền bối trên Trúc Cơ. Điều này tại hạ rất rõ ràng. Vãn bối không tin trên người mình có loại bảo vật nào như pháp khí, đan dược… có thể khiến tu sĩ công pháp đại thành như tiền bối phải nổi lòng tham. Nếu tiền bối thực sự là người như vậy, vãn bối quả là chẳng biết nói gì hơn. Với chút tu vi pháp lực của tại hạ, muốn bỏ chạy hoặc phản kháng cũng là vô ích, không bằng cứ để tiền bối xử lý, đỡ lo tiền bối nổi giận, ảnh hưởng tới toàn gia tộc. Vãn bối chỉ mong tiền bối hạ thủ lưu tình, buông tha cho tôn nữ (cháu gái) của tại hạ, nó chính là người cuối cùng của dòng họ vãn bối”.

Lão giả nói mấy câu cuối giọng cực kỳ thê lương, khiến thiếu nữ nghe xong cực kỳ kinh sợ, vội vàng căm phẫn liên tục nói:

“Gia gia, không cần sợ! Nếu hắn thực sự muốn hạ thủ đối với chúng ta, chúng ta sẽ cùng dùng phép, con sẽ không sợ hắn đâu!”

Hàn Lập nghe Tiêu lão và thiếu nữ nói xong, hơi rùng mình, nhưng cũng lập tức cẩn thận nhìn hai người, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười.

Đừng tưởng lão già này lời nói và bộ dạng đáng thương sẵn sàng chịu chết, như Hàn Lập thấy thực ra lão đã vận pháp lực sẵn sàng đối phó, làm gì có ý bó tay chịu trói.

Rõ ràng là nếu Hàn Lập có ý định giết người đoạt bảo, lão sẽ lập tức liều chết tranh đấu.

Mà cô gái kia còn thú vị hơn.

Mặc dù lời nói vô cùng căm phẫn, nhưng đôi mắt đen như bảo thạch lại thừa dịp Hàn Lập không chú ý, lưu chuyển không ngừng, thỉnh thoảng lại lộ ra ánh mắt giảo hoạt.

Nhưng tiểu cô nương này không biết rằng Hàn Lập đã luyện thành tầng thứ nhất "Đại diễn quyết", thần thức cường đại hơn rất nhiều so với tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường. Tất cả những động tác của nàng đều bị Hàn Lập nắm được.

Hàn Lập thầm nghĩ:

“Chỉ sợ hai người này nói Phong Hà giản - Tiêu gia cũng chỉ là thuận mồm nói mà thôi. Có gia tộc này hay không quả thực là rất đáng ngờ!”

Vì vậy, trên mặt Hàn Lập lộ vẻ như cười như không, không hề nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào hai ông cháu.

Hắn cũng không nói hai người có thể đi, nhưng cũng không có dáng vẻ gì là sẽ lập tức trở mặt động thủ. Điều này nhất thời khiến hai người già trẻ đều không biết phải làm gì.

Ngay từ đầu, lão giả và thiếu nữ còn có thể giữ bộ dạng bi tráng.

Nhưng theo thời gian trôi qua, với dáng vẻ và ánh mắt không động, chăm chú nhìn của Hàn Lập, lão giả họ Tiêu và thiếu nữ rốt cuộc không thể kiên nhẫn nỗi.

“Ngươi là tiền bối, vậy rốt cuộc muốn thế nào?” Thiếu nữ cuối cùng nhịn không nổi, bất chấp ánh mắt kìm chế của lão giả, nhảy tới trước mặt Hàn Lập, chỉ một tay vào mặt hắn, lớn tiếng hỏi, thần sắc rất ủy khuất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
19 Tháng chín, 2022 06:36
nhân vật có tính cách hợp lý với với tính con người. nhân vật phụ xây dựng cũng ổn. thi thoảng vẫn có nv phụ sống quá lâu mà vẫn hơi ngu, tâm cảng như trẻ con hệ thống pk điểm trừ là niệm chú. kĩ năng niệm chú rườm rà mất thời gian, lúc niệm chú đối thủ đang đưng nghe chắc
Sam170819
14 Tháng bảy, 2022 13:57
Dịch như hạch, làm mất cmn nó cả cái hay của truyện
Hieu Le
22 Tháng sáu, 2022 20:20
có ai nạp vàng được ko
Kjng9x9
23 Tháng năm, 2022 20:27
từ chương 2454 hình như là hàng sơn trại, sao lại cho vô đây vậy?
Hanh Tien
19 Tháng hai, 2022 21:13
Dịch hơi chuối.truyện tàu phong cách tiên hiệp mà dịch văn phong việt hoá quá mất hay.chúc bạn dịch tốt hơn :grin:
Cauopmuoi00
16 Tháng hai, 2022 22:27
truyện dịch như l, bản convert cũng k kém chỉ có chờ đh nào có tâm reconvert k hiểu sao ngày xưa nuốt dc bản dịch ngu đần ntn
kaigoto
26 Tháng mười một, 2021 20:18
má đang combat tự nhiên thằng dịch thêm câu dòng sông xanh thơ mộng hehehe . má dịch như loz
Chinh Phạm
22 Tháng mười một, 2021 11:45
Đang đọc mat cứ mở ngoặc bình luận? Ủa ai mượn vậy trời. Ngươi ta đang đọc hay tự dưng thêm 2 3 cái bình luận xàm xàm vô!???
Hieu Le
18 Tháng mười một, 2021 16:01
mấy chap sau người dịch chán quá. toàn convert không sửa lại câu cú
Hieu Le
16 Tháng mười một, 2021 05:49
Như lol :)) dài dòng :v đang pk ngồi xếp bằng :))
Hieu Le
22 Tháng mười, 2021 10:43
dịch muốn bỏ tên người dịch thì bỏ ở cuối, bỏ lung tung hết
Kjng9x9
12 Tháng mười, 2021 21:16
trước là đọc bản convert của mấy lão ttv, còn đc edit biên cẩn thận hơn cả bản dịch này
Ánh Nguyễn Thanh
07 Tháng mười, 2021 23:42
Người dịch sau này đọc chán quá
Hieu Le
06 Tháng mười, 2021 18:14
xin lịch ra chương được ko ạ
Hieu Le
07 Tháng chín, 2021 00:48
Mình hồi mới đọc thấy truyện này hay, giờ kén chọn hơn nhiều mà đọc vẫn thấy hay. Nhưng... Bản dịch này sai lỗi chính tả vô số, lặp từ, câu chữ lủng củng dài dòng, dịch thêm thắt linh tinh. THẾ QUÁI NÀO MÌNH NHỚ TRƯỚC ĐỌC OK LẮM MÀ GIỜ BẢN DỊCH NHƯ ĐBRR THẾ NÀY!!!!
Hieu Le
28 Tháng tám, 2021 00:05
nguu
haotruonglao
26 Tháng tám, 2021 14:29
2426 - 2427 bị lặp chương. và trước đó thiếu 1 chương thì phải. đoạn nổ mắt trận lưỡng vị
qiye1997
22 Tháng tám, 2021 18:24
Phàm nhân tu tiên *
Trịnh Xuân Hòa
17 Tháng tám, 2021 01:14
dài dòng vãi. chán
Nguyễn Hoàng Bủm
04 Tháng tám, 2021 16:57
Truyentiki chấm com có Link covert nhé
Hieu Le
02 Tháng tám, 2021 15:19
ổn
lequangtam10a2
29 Tháng bảy, 2021 13:41
C2214 Minh Trùng Mẫu dịch thành sâu keo mẹ ?
Hà Công Tiến
26 Tháng bảy, 2021 13:49
Hay quá
Kjng9x9
20 Tháng bảy, 2021 17:58
truyện ra full phận 2 rồi bạn, tuy ko đỉnh cao như phần 1 nhưng cũng tạm ổn
anhtoan06py
19 Tháng bảy, 2021 00:38
ae cho tui hỏi bộ này truyện tranh có 2 phần nhưng truyện chữ chỉ có 1 bộ này thôi đúng ko
BÌNH LUẬN FACEBOOK