Lúc Hàn Lập bay đến phường thị là là đã gần giữa trưa. Hắn dùng bí thuật trong chốc lát đã biến thành một đại hán có râu quai nón đi vào toà Thái Huyền Điện.
Ngay cửa đã có nhiều người lục tục giao linh thạch để nhận miếng ngọc bội ẩn đi dung diện đi vào trong điện.
Tất cả đều là từ cấp Hoá Thần trở lên.
Thậm chí Hàn Lập còn tận mắt chứng kiến hai ba người là Luyện Hư tu sĩ tiến vào.
Hắn một phen tư lự rồi cũng đồng dạng đi ra phía trước đưa cho thủ vệ một cái túi da chứa linh thạch.
Thần niệm của thủ vệ quét qua túi da, gật đầu, cấp cho Hàn Lập một miếng ngọc bội, rồi đứng tránh qua một bên để Hàn Lập đi vào, miệng lạnh nhạt nói:
“Vào đi, hướng bên trái đi thẳng”.
Hàn Lập nghe vậy có chút ngẩn người có chút nghi hoặc nhưng vẫn đi theo chỉ dẫn.
Khi tiến vào thông đạo hắn liền phát hiện nguyên thông đạo vốn thẳng tắp ở lần trước, bây giờ lại trở nên vặn vẹo chia thành hai con đường nhỏ phân biệt, cái nào cũng tối đen.
Phảng phất nơi đây không phải là nơi mà hắn đã vào Thái Huyền Điện lần trước.
Xem ra cấm chế trong Thái Huyền Điện đã có một phen biến hoá.
Bất quá thủ vệ đã chỉ đường, tự nhiên Hàn Lập không chần chờ rẽ vào con đường bên trái.
Một lát sau thân hình hắn đã dần dần nhập trong bóng tối, cuối cùng biến mất vô tung vô ảnh.
Sau thời gian công phu ăn một bữa cơm, Hàn Lập đã tiến vào trong một cái hắc thạch ốc kỳ ảo.
Căn thạch ốc này chỉ rộng hơn trượng, ba mặt là tường kín, một mặt đi ra đại sảnh, ở góc phía tây có đặt một cái bàn ngọc, một cái ghế trúc. Trên bàn có đặt một cái hồng huỳnh, ngoài ra không còn cái gì khác.
Toà thạch ốc này được lơ lửng tại không trung cao hơn trăm trượng, dĩ nhiên là một toà Phi Thiên Thạch Ốc.
Bên ngoài thạch ốc là một gian cự sảnh rộng ngàn trượng có dư, bên trong sắp xếp gần ngàn căn thạch ốc.
Mặt ngoài các thạch ốc chớp động các phù văn màu xanh nhạt. Mỗi căn cách xa nhau. Đứng từ xa nhìn lại thấy các thạch ốc như các thanh sắc thiên đăng (đèn), vẻ vô cùng thần bí.
Hàn Lập ngồi trong thạch ốc đưa mắt nhìn về phía đấu giá đài phía xa, có chút tấm tắc kỳ quái.
Hắn vừa mới bước vào trong đại sảnh đã bị một cái pháp trận cổ quái thiết lập ngay cửa đưa đến nơi đây. Mà hắn đã kiểm tra qua, Phi Thiên Thạch Ốc ngày có thể nhẹ nhàng trôi nổi hơn nữa cũng có thể chặn thần niệm, hơn nữa thân mình lại đeo them ngọc bội che giấu, đủ sức ẩn giấu thân phận của đấu giá nhân.
Xem ra chủ nhân khu đấu giá biết rõ chúng tu sĩ trong lòng đều sợ hãi hoài bích là có tội, nên đã phí một phen tâm tư để bố trí cách che dấu thân phận đấu giá nhân.
Hàn Lập dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Một khắc sau, đã có mấy trăm danh tu sĩ tiến vào cự sảnh, bảy tám phần đã tiến vào trong các thạch ốc.
Hàn Lập mở mắt ra, thở nhẹ một hơi.
Phàm đã đi vào nơi đây tối thiểu cũng là Hoá Thần tu sĩ. Trong một cái tiểu đấu giá hội lần này lại dễ dàng hội tụ gần ngàn Hoá Thần tu sĩ. Chuyện này ở Nhân Giới căn bản tưởng tượng cũng không dám nghĩ tới.
Bất quá cũng là tại đây là Thiên Uyên Thành, nếu là ở tại các tu chân thành thị khác trong Tam Cảnh, trừ phi là tam đại thành chủ nếu không cũng không thể có chuyện này xảy ra.
Đột nhiên có vài tiếng chuông du dương truyền ra, cửa đại sảnh đang mở rộng phát ra tiếng dát chi rồi chậm rãi khép lại.
Đại sảnh vốn đã u ám lại càng u ám hơn.
Đấu giá sĩ mang theo một khoả nguyệt quang thạch đột nhiên hiện ra trong không trung , ánh sáng trắng nhàn nhạt phát ra nhu hoà, thu hút ánh mắt của mọi người ở phụ cận xung quanh.
Mọi người ý thức được vấn đề đều tập trung ánh mắt về phía đấu giá đài.
Chỉ thấy trên toà đấu giá đài cao hơn mười trượng bỗng hiện ra một toà pháp trận, tiếp theo bạch sắc linh quang loé lên, một lão giả mặc áo bào trắng xuất hiện trên đài.
Nhân vật này vừa xuất hiện, chúng tu sĩ trong thạch ốc liền một hồi xôn xao. Có người giật mình kêu lên tên của lão giả:
“Xích đại sư!”.
“Sao hắn lại xuất hiện ở đây? Chẵng lẻ lần đấu giá này…”
Một hồi xì xầm lao nhao truyền khắp đại sảnh.
Hàn Lập nghe thanh âm xôn xao này, trong lòng chợt động, liền kỳ quái đánh giá lão giả.
Lão này chỉ có tu vi Hoá Thần trung kỳ, đầu đầy tóc trắng, từ mi thiện mục, hai mắt lấp lánh có thần, bộ dáng tiên phong đạo cốt. Nghe những người khác nghị luận… vị này được tôn là đại sư, hẳn là có tạo nghệ về luyện đan hay trận pháp cực kỳ kinh người.
Lúc này Bạch Bào lão giả ho nhẹ một cái, thanh ôn hoà phát lên:
“Xem ra không cần lão phu giớ thiệu, đa phần chư vị đạo hữu dều biết Xích mỗ. Kỳ thật theo bản tính của tại hạ dẽ không xuất hiện nơi đây. Nhưng trong đấu giá hội kỳ này, có mấy đồ vật làm tại hạ tự mình đáp ứng lời mời làm người giám định. Hơn nữa tại hạ cũng cảm thấy có hứng thú, cho nên chủ động làm chủ trì của đấu giá hội lần này. Hy vọng chư vị đạo hữu không chê!”
“Xích lão nói đùa. Thân phận Luyện Khí Tông Sư tự mình chủ trì đấu giá hội, bọn ta cầu còn không được nữa là”.
“Không sai, không sai. Xích huynh tự mình giám định, tuyệt không có đồ giả. Bọn ta càng thêm yên tâm vài phần”.
Lão giả vừa nói dứt lời liền có bảy tám thanh âm từ trong các thạch ốc truyền ra đồng ý.
Các tu sĩ còn lại trong sảnh không nói gì thêm, nhưng cũng không ai tỏ vẻ phản đối. Xem ra vị bạch bào lão giả này thật không phải là chỉ có danh hão.
Bạch Bào lão giả lại nói:
“Để mọi người hiểu rõ, trước hết Xích mỗ tiết lộ một sự kiện. Lần đấu giá lần này có ba kiện đồ vật cực kỳ trân quý, trăm năm khó gặp. Một cái là cực phẩm tài liệu của Man Hoang thế giới. Một cái là một kiện Thông Thiên Linh Bảo bài danh trong Hỗn Độn Vạn Linh Bảo. Kiện cuối cùng là một công pháp trọn vẹn được di lưu lại từ vị tiền bối Hợp Thể Kỳ đại thành danh chấn nhân yêu lưỡng tộc năm xưa”.
Chúng tu sĩ đều kinh hãi, tưởng mình nghe lầm. Cả gian đại sảnh đột nhiên yên lặng không một tiếng động.
Man Hoang cực phẩm tài liệu chưa biết là cái gì. Nhưng Thông Thiên Linh Bảo trong Hỗn Độn Vạn Linh Bảng và chủ tu công pháp của Hợp Thể Kỳ tu sĩ ở thời kỳ cuối đâu thể dùng từ đồ quý hiếm là đủ hình dung. Chỉ một kiện như thế này lưu truyền bên ngoài, giang hồ chỉ sợ gặp một phen tinh phong huyết vũ.
Tất cả mọi người đều bùng nổ hào khí. Cả đại sảnh liền một phe ngưng trọng dị thường.
“Xích huynh. Lần đấu giá kỳ này đã có đồ như thế, sau không phát ra một chút tin tức để bọn ta hảo hảo chuẩn bị thêm một ít linh thạch. Chẵng lẻ có ẩn tình gì chăng?” Trong một gian thạch ốc hốt nhiên truyền ra một thanh âm lanh lảnh quỷ dị giống như tiếng trẻ con.
“Đạo hữu yên tâm, sỡ dĩ phải giữ bí mật đến hiện giờ là do chủ nhân của ba kiện đồ vật này đưa ra yêu cầu như vậy. Rốt cuộc trong đó có nguyên nhân nào thì lão hủ cũng không rõ lắm, nhưng là người làm ăn thì lão hủ cũng không có cách nào cự tuyệt. Nhưng chính lão phu dám bảo lãnh mấy thứ này đều là hàng thật giá thật, tuyệt không có nửa điểm giả dối. Đương nhiên lần đấu giá ba kiện này có chút vội vàng nên đặc biệt có thể cho phép đấu giá nhân thay thế linh thạch bằng các vật phẩm quý hiếm khác. Bản hội sẽ tiến hành định giá theo giá thị trường. Giá trị vật phẩm định giá sẽ do lão hu và tam đại giám định sư ở phường thị cùng nhau thương thảo đề xuất. Chư vị đạo hữu cứ việc yên tâm!” Bạch bào lão giả đã sớm dự tính có người hỏi như thế nên mỉm cười trả lời
Nghe vậy các tu sĩ hơi ngạc nhiên nhưng đa số đều vui mừng. Không ai hỏi vấn đề tương tự như vậy nữa.
Xích lão giả thấy không còn ai dị nghị, nhẹ nhàng giơ tay bắt đầu tuyên bố khai mạc đấu giá hội.
Một tiếng “Ba” vang lên, từ dưới dài phi độn lên hơn mười đạo nhan sắc khác nhau.
Sau khi quang mang tắt đi, phía sau lão giả hiện ra hơn mười cung trang nữ tu xinh đẹp như hoa.
Tất cả đều có tu vi Kết Đan kỳ, đứng nghiêm trang, mỗi người đều cầm trong tay một cái cẩm hạp to nhỏ bất đồng.
“Án theo tiền lệ, bắt đầu trước từ các vật phẩm đan dược, tiếp theo là các tài liệu công pháp quý hiếm, cuối cùng là vật phẩm đinh của đấu giá hội lần này”.
“Lần đấu giá thứ nhất của bổn hội lần này là một kiện vật phẩm có khả năng tăng tiến tu vi của Hoá Thần tu sĩ gọi là Hoán Tâm Đan. Có ba bình, tổng trị giá ba mươi vạn linh thạch. Mỗi lần tăng giá tối thiểu năm vạn” Bạch Bào lão giả nói rổn rảng, sau đó vung tay lên.
Nhất thời một cung trang nữ tu thướt tha bước lên trước người lão giả, cánh tay ngọc nhẹ nhàng mở nắp cẩm hạp lộ ra ba cái bình ngọc màu xanh cao cỡ một tấc.
Bạch bào lão giả vẫy tay một cái, một cái thanh bình bị nhiếp ra bắn thẳng vào trong tay.
Lão giả cực kỳ thuần thục mở nắp bình ra, hơi nghiên một chút, đổ ra một khoả đan hoàn trắng nõn trong suốt.
Một mùi thuốc nồng đậm toả ra tứ tán trong khắp đại sảnh.
Lúc này Bạch Bào lão già dùng hai ngón tay cặp lấy khoả đan dược, nhẹ nhàng nhoáng lên trước các chúng tu sĩ.
Một màn khó có thể tin nổi xuất hiện.
Đan dược đang trong suốt đột nhiên xuất ra thanh hồng lưỡng sắc quang hà, quang mang chói mắt, giống như một viên trân châu vậy.
Hương thuốc trong không khí lại càng thêm nồng nặc gấp mấy lần.
“Lão phu đã biểu thị Hoán Tâm Đan cho chư vị. Chu vị đừng hoài nghi nữa. Đấu giá bắt đầu!”
“Ba mươi lăm vạn!”.
“Bốn mươi vạn!”.
“Bốn mươi lăm vạn!”…
Trên không trung của đấu giá đài chợt hiện ra hai vần sáng màu tím một lớn một nhỏ. Vần sáng quay tròn chuyển động biểu hiện ra giá linh thạch đấu giá và số hiệu Phi Thiên Thạch Ốc ra giá đó.
Sự tranh giành thể hiện từ lúc bắt đầu, các chữ số tăng đến mức chóng mặt, đan dược này thật là có hiệu dụng đối với Hoá Thần tu sĩ.
Điều này cũng khó trách. Mặc dù ai cũng động tâm với ba kiện đồ vật cuối cùng, nhưng đại bộ phận tu sĩ căn bản đều vô vọng, nên thừa dịp chuyển hướng đến món đồ hữu dụng với bản thân, điều này không khỏi khiến đấu giá hội một phen sôi nổi điên cuồng.
Hàn Lập sẽ tự luyện chế Ngọc Thanh Đan nên không tham gia cạnh tranh lần này. Hắn lẳng lặng nhìn ba bình đan dược được một tu sĩ bỏ ra 60 vạn linh thạch lấy mất.
Giờ phút này hắn cũng như rất nhiều người lẳng lặng chờ đợi ba kiện đồ vật đinh của đấu giá hội.
Nói thật, mặc dù đối vớiMan Hoang tài liệu và Thông Thiên Linh Bảo, Hàn Lập tuy hứng thú nhưng cũng chỉ tò mò mà thôi, không thực sự muốn tham gia đấu giá để mua.
Nhưng bí tịch chủ tu công pháp của Hợp Thể Hậu Kỳ tu sĩ lại khiến hắn rất là động tâm.
Huynh đệ nào có lòng góp sức xin mời vào đăng ký dịch >>>>http://4vn/forum/showthread.php?t=63136