Mục lục
[Dịch]Phán Thần Hệ Thống - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngày sau, Trần Dương bước chân chậm rãi đi theo phía sau hai hộ vệ và Đế Vương đang chắp tay sau lưng đi phía trước.

Nơi này cũng không phải nằm trong Hoàng Cung mà là nằm ở một khu biệt phủ yên tĩnh với khu vực cây cối phía ngoài bao phủ, làm cho nơi này có cảm giác xanh mát và khoáng đạt.

Trần Dương nhìn thấy bên ngoài có khá nhiều gia nhân mặc đồng phục đi tới đi lui chậm rãi làm các công việc tay chân. Thế nhưng, Trần Dương chỉ nhìn qua liền biết đây đều là những tu sĩ có tu vi không thấp, có cả tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bên trong.

Những điều này chứng tỏ người bên trong có thân phận rất cao, được bảo vệ nghiêm ngặt. Trình độ bảo vệ như thế này, cộng thêm thái độ e dè của những người này khi thấy có người lạ là Trần Dương thì liền có thể phát giác được, nơi này chẳng những người ngoài khó vào và ngay cả người bên trong muốn đi ra cũng khó.

Sau khi đi đến một khu vực trung tâm, Trần Dương liền thấy có mấy cung nữ đang bưng một mâm đồ ăn đi tới. Khi nhìn thấy Đế Vương liền quỳ xuống hành lễ. Mà Đế Vương lúc này tâm tình hình như không được tốt, nhất là nhìn thấy mâm đồ ăn vẫn còn.

Trần Dương thử nhìn mâm đồ ăn, sắc mặt liền cổ quái.

Mâm đồ ăn này cũng rất đơn sơ, chỉ có một chén thuốc và một dĩa khoai nướng.

Nhìn thấy những thứ này, Trần Dương trong lòng liền kinh nghi, bất quá vì bên cạnh có không ít cao thủ nên Trần Dương cũng không vọng động, sắc mặt hết sức lạnh nhạt cùng đi tới.

Sau khi đi đến một hồ nước nhỏ được trồng phủ hoa khắp nơi, bên hồ có một căn nhà nhỏ có vẻ rất tịch mịch yên tĩnh. Mà cách căn nhà không xa có một cây cầu thang bắc ra ngoài lòng hồ.

Trên cây cầu này, có một cô gái để hai chân trần, đang ngồi nơi đó hai tay chống cằm nhìn ra xa, chân khẽ đung đưa nghịch nước. Ánh mắt nàng lúc này tựa như đang hồi tưởng chuyện gì đó, sắc mặt lúc thì vui cười, lúc lại xanh xám, lúc cười ra tiếng, lúc lại nhăn nhăn vầng trán ra chiều khó nghĩ.

Thiếu nữ này đang thất thần, đột nhiên hình như cảm ứng được gì đó, xoay đầu nghiêng qua nhìn một bên.

Vừa nhìn thấy bộ hoàng bào quen thuộc, đôi mắt cô gái liền hơi lộ vẻ buồn, sau đó rút chân lên rồi xách theo đôi giày đi vào trong nhà, bộ dáng như biết trước chuyện gì sẽ xảy ra.

- Tử Tuyết, hôm nay tâm tình không được tốt a?

Đế Vương vừa thấy thiếu nữ đi tới thì liền nặn ra nụ cười hỏi.

Cô gái vừa đi vừa cúi đầu, hình như vẫn còn đang suy tư chuyện gì đó, nghe tiếng nói này liền thở ra, cúi người thi lễ nói:

- Tử Tuyết vấn an Phụ Hoàng!

Âm thanh nàng tựa như tiên âm thanh nhạc, thỏ thẻ dịu dàng.

Trần Dương vừa nghe âm thanh này, cả người chợt cứng đờ, trong lòng bỗng chốc dâng lên vô vàn cảm xúc đan xen.

Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, lúc tìm được không tốn chút công phu.

Cô gái này, không ai khác chính là Hoa Tử Tuyết.

Mà hiện giờ, Trần Dương vì đứng khuất sau đám người, cho nên Hoa Tử Tuyết cũng không thể nhìn thấy được.

Đế Vương thấy bộ dáng Hoa Tử Tuyết hơi ngây ngốc, phản ứng có chút chậm chạp thì thở dài, nói:

- Con vào nhà đi, hôm nay ta có mời Trần đại sư đến xem bệnh cho con. Y thuật Trần đại sư rất cao siêu, tin rằng sẽ tìm ra cách chữa trị cho con.

- Phụ hoàng, người cũng không phải không biết tình trạng của con. Ngay cả Tổ gia gia cũng không có cách nào, xin cha hãy để cho con được thanh tịnh những ngày cuối đời, có được hay không?

Giọng Hoa Tử Tuyết có vẻ rất bình tĩnh nhưng lại lộ một tia u oán.

Đế Vương lắc đầu, cố gắng thuyết phục nói:

- Con gái ngoan, nghe lời cha lần này nữa thôi. Nếu như Trần đại sư này cũng hết cách thì cha sẽ để cho con đi ra ngoài như ý muốn của con. Có được hay không?

- Phụ hoàng, người nói thật chứ?

Hoa Tử Tuyết run giọng hỏi.

- Phụ hoàng có khi nào gạt con sao?

- Vậy được, con tin cha.

Hoa Tử Tuyết vui lên, nở nụ cười có chút tái nhợt nói.

Đế Vương nghe vậy mỉm cười ôn nhu, nói:

- Đây là Trần Đại sư.

Nói đoạn, xoay sang nhìn Trần Dương từ phía sau đi lên rồi cười chỉ vào Hoa Tử Tuyết:

- Trần đại sư, đây là con gái của ta.

- Tại hạ Trần Dương, tham kiến công chúa!

Trần Dương tiến lên, thở dài một hơi, chắp tay nói.

Lúc này, Hoa Tử Tuyết theo bản năng đang muốn phất tay, đột nhiên gương mặt kinh hãi, hoa dung thất sắc, há miệng chỉ tay tới muốn nói gì đó thì bên tai bỗng vang lên thanh âm:

‘Trước xin nàng đừng lộ ra!’

Âm thanh này đúng là Trần Dương rất cẩn mật truyền âm cho Hoa Tử Tuyết.

Mà Đế Vương nhìn thấy vẻ mặt của Hoa Tử Tuyết thì kinh nghi, nhăn mặt nhìn Trần Dương, trong mắt lộ ra sát ý.

Bất quá, Hoa Tử Tuyết ngay lúc này đột nhiên hét lên:

- Mẫu thân, sao người lại đứng đó...

Nói xong liền tách qua đám người rồi chạy ra một chỗ trống không khóc nức nở.

Tiếng khóc này nếu người ngoài nhìn chính là nỗi đau thấu tâm can, buồn khổ vô cùng. Mà khuôn mặt Đế Vương khi thấy tình trạng của con gái thì dù bình thường y là một người thiết huyết thì giờ phút này hai mắt cũng ửng đỏ, bước tới đỡ con gái dậy rồi dìu nàng vào bên trong căn nhà.

Trần Dương thấy vậy thì thở phào, trong lòng thầm khen sự nhanh trí của Hoa Tử Tuyết, quả nhiên không phải là trí tuệ bình thường. Nếu là người khác, chắc chắn sẽ lộ ra sự quen biết với Trần Dương. Đế Vương là một người như thế nào, chính là đệ nhất nhân của Nam An Đại Lục thì không thể nào có tâm trí bình phàm được. Làm không khéo, nhất định có thể làm cho Trần Dương vất vả một hồi.

Nhìn thấy Đế Vương từ trong căn nhà bước ra, Trần Dương liền đứng yên tại chỗ chờ đợi.

- Trần Đại sư, hiện giờ có thể khám bệnh được rồi.

- Đế Vương, bệnh tình của công chúa có chút phức tạp, rất có thể liên quan đến thần hồn và trí nhớ. Cho nên ta cần yên tĩnh, không biết...

Trần Dương có chút xấu hổ nói.

Dù sao, muốn tâm sự với con gái nhà người ta mà dùng lý do khập khiễng như vậy thì cũng có chút quá đáng.

Bất quá Đế Vương cũng không ngại mà gật đầu, ra vẻ đã hiểu:

- Đại sư cứ tự nhiên. Xin mời vào, chúng ta sẽ ngồi bên ngoài chờ đợi.

- Được rồi, ta sẽ cố hết sức.

Trần Dương chắp tay, khuôn mặt chính sắc nhấc chân đi vào bên trong.

Trần Dương đi vào, liền tiến tới bên giường, thấy Hoa Tử Tuyết đang nằm im, mắt hơi khép, ra vẻ mỏi mệt.

Trần Dương đi tới bên giường nhép miệng truyền âm:

‘Nàng đừng bất ngờ, lát nữa ta sẽ dùng truyền âm nói chuyện. Bên ngoài, phụ thân nàng đang quan sát đó.’

Truyền âm xong, Trần Dương tiến tới, chắp tay nói:

- Công chúa, Trần mỗ vì bệnh tình của công chúa nên có chỗ mạo phạm, kính xin chớ trách.

Hoa Tử Tuyết tất nhiên vẫn nằm yên. Trần Dương kéo một cái ghế gần đó tới ngồi bên giường rồi chậm rãi ngồi xuống, nhìn sắc mặt của Hoa Tử Tuyết rồi truyền âm:

- Tử Tuyết, hiện giờ ở đây không phải là nơi nói chuyện. Mà hiện tại, nếu như muội tin ta, thì hãy nghe lời ta nói. Trước tiên...

Nửa ngày sau, Trần Dương được Long Cửu đích thân đưa tiễn về đến cửa hàng.

Sau khi về cửa hàng, Trần Dương liền thu hồi lại toàn bộ đan dược, cũng đem Điền Thiên trở lại Phán Thần Hệ Thống rồi nhanh chóng đi ra ngoài thành.

Cho đến ba ngày sau, Trần Dương xuất hiện ở ngoài một sơn cốc. Vây quanh là bốn người, một trong số đó bất thình lình lại chính là Long Cửu.

- Trần đại sư, tại sao lại đi nhanh như vậy?

- Long Cửu, chuyện ta đi đâu thì có liên quan đến ngươi sao?

Trần Dương lạnh nhạt hỏi.

Long Cửu lắc lắc đầu:

- Không liên quan gì đến tại hạ, thế nhưng lệnh trên khó cãi. Nếu như Trần đại sư chịu theo ta trở về, tiếp tục buôn bán như cũ thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu rời đi thì ta phải ra tay ngăn cản và biết lý do tại sao.

- Ta có chuyện phải đi. Không cần báo cáo với bất cứ ai cả.

- Nếu đại sư đã nói như vậy, vậy thì cũng không cần trở về nữa. Giết!

Long Cửu chắp tay nói xong, lập tức ra lệnh cho ba người còn lại toàn bộ bộc phát ra tu vi Kết Đan Kỳ, đồng loại đem vũ khí trong tay ra đánh tới.

Trần Dương thấy vậy khoé miệng cười nhạt, cả người còn chưa động thì đột nhiên từ phía sau lưng Long Cửu xuất hiện một bóng người loé lên rồi vỗ xuống thiên linh cái Long Cửu một cái, lập tức thân hình gã chia năm xẻ bảy, ngay cả nguyên thần cũng không kịp trốn thoát, hoá thành một đám sương máu.

Hầu như chỉ trong chớp mắt, bóng đen này lại loé lên bên cạnh cũng một chiêu thức tương tự đem hai người còn lại vỗ thành thịt vụn.

Gã cuối cùng đang định đem pháp bảo đập tới, đột nhiên phát hiện ba đồng bọn trong chớp mắt bị đánh thành thịt vụn, nhất thời kinh hãi thu lại pháp quyết, chuyển thành cực tốc thi triển độn quang bỏ chạy.

Trần Dương thấy vậy cười lạnh, bốn người người từ đầu đã có ý vây giết hắn, cho dù đồng ý theo trở về thì cũng có kết cục không tốt lành gì. Vậy cho nên Trần Dương cũng không ngại thử một chút uy lực của phân thân.

Quả nhiên, dưới tình huống xuất kỳ bất ý, hiệu quả đúng là vượt trên cả mong đợi.

Không nói sức mạnh kinh thiên một chưởng đem Kết Đan Kỳ tu sĩ đánh thành đám thịt vụn mà còn có tốc độ kinh nhân.

Bởi vì phân thân này có thân thể cực kỳ rắn chắc, cho nên dù thi triển ra thân pháp cực tốc thì cũng không bị quá nhiều áp lực ảnh hưởng, không lo phản phệ.

Mà giờ phút này, gã tu sĩ Kết Đan Kỳ bỏ chạy kia vừa mới lao ra đã bị phân thân chặn lại, dùng thân pháp cực tốc liên tục oanh kích, cuối cùng oanh một tiếng cũng không thoát khỏi kết cục như ba gã đồng bạn.

Trần Dương phất tay thu lại phân thân cùng bốn cái hồn phách rồi rời khỏi nơi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK