Mục lục
[Dịch]Phán Thần Hệ Thống - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Dương thân hình trầm xuống liền lẳng lặng khống chế thân thể đi vào bên trong.

‘Quả nhiên, trận pháp kia không có bao phủ bên dưới mặt đất!’

Trần Dương trong lòng thầm nghĩ.

Hắn sau khi tiếp cận với mật thất bên dưới hồ bơi liền thấy thân ảnh của Trần Tiểu Mi bên trên một cái giường trong một căn phòng nhỏ.

Mà trong căn phòng bên cạnh, có hai người đang nhỏ giọng trò chuyện với nhau:

- Lần đấu giá này chuẩn bị sao rồi?

- Tạm ổn, tuy nhiên chỗ bên kia bị cảnh sát vây bắt, coi như triệt để xong rồi.

- Hừ, một lũ vô dụng. Cũng may lần này có người kia phối hợp mới bắt được người này. Ngươi chắc bắt không lầm người chứ? Sao ca ca mạnh mẽ như vậy, còn tiểu muội thì chỉ là một cái phàm nhân thấp kém?

Người kia có chút thắc mắc tự hỏi.

Bỗng nhiên, bên tai gã vang lên một câu nói:

- Đi mà hỏi Phán quan ấy!

Đây cũng là câu nói cuối cùng mà gã nghe thấy trong đời, cảm giác cuối cùng gã cảm nhận được là cảm giác đau nhói ở cổ, rồi một vòi máu tươi phun ra.

Mà người ở trước mặt gã cũng ngã vật xuống đất, chết ngay tại chỗ.

Ngay sau đó, thân ảnh của Trần Dương xuất hiện trong phòng, thu tay lại nói:

- Hai cái ác nhân cấp bốn, xem ra tử tội là còn nhẹ. Cho các ngươi đi đập đá một trăm năm. Hừ!

Lát sau, thân ảnh của Trần Dương xuất hiện bên ngoài ngôi biệt thự cách đó mấy trăm mét, trong lòng ôm theo Trần Tiểu Mi.

Vừa rồi, Trần Dương đã đi một vòng thu thập nguyên một đám ác nhân trong đó. Trên tay đám người này không có cái nào là ác nhân dưới cấp hai cả. Cũng vì vậy mà Trần Dương cũng không hề nương tay, toàn bộ xử hết.

Tuy nhiên, hắn cũng biết phân biệt nặng nhẹ, chỉ phế đi toàn bộ rồi báo cảnh sát để bọn họ xử lý, còn quyền Phán quan, Trần Dương cũng chỉ xử lý về mặt công đức mà thôi. Dù sao, Trần Dương thân là phán quan cho nên không muốn bàn tay nhuốm máu quá nhiều.

Tất nhiên, việc lạm sát người vô tội thì không thể nào, nhưng đối với những kẻ cùng hung cực ác, mất hết lương tri thì Trần Dương tuyệt không chút do dự ra tay.

Trần Dương tự tay kiểm tra thân thể Trần Tiểu Mi thì phát hiện nàng bị một loại khí gây mê nên tạm thời chưa thể tỉnh, còn trên miệng nàng có vết máu, hiển nhiên là đã phản ứng cắn kẻ bắt nàng. Còn ngoài ra không có vấn đề đáng ngại gì khác.

‘Nha đầu này tính tình lại cương liệt như vậy, hắc hắc.’

Trần Dương nhìn bộ dạng hiền dịu của Trần Tiểu Mi nhưng khoé miệng lại có vết máu, nhịn không được cười khổ.

Sóng gió qua đi, Trần Dương lại chờ cho Trần Tiểu Mi tỉnh dậy thì đưa nàng ra sân bay trở về Nam Kinh học tập. Trước đó, Trần Dương lại phải dẫn Trần Tiểu Mi đi thăm bạn nàng rồi nàng mới an tâm đi về.

Trần Dương vốn dĩ không thích ở lại Bắc Kinh.

Đối với người khác thì đây là trung tâm cả nước, là thủ đô, là thành phố hào nhoáng đáng sống bậc nhất. Nhưng đối với Trần Dương thì nơi này không có chút sức hút gì.

Thậm chí, qua mấy lần tiếp xúc, Trần Dương cảm thấy nơi này là một cái vũng bùn bên trên nhìn như phẳng lặng nhưng thực tế bên dưới lại thối nát đến không thể tả nổi.

Đối với một người tu sĩ mà nói, tu luyện lâu ở bầu không khí này lâu ngày chẳng những tu vi không tinh tiến mà còn có thể trong vô tình tạo ra vô số tâm ma quấy nhiễu.

Mấy ngày tiếp theo, Trần Dương không ra ngoài đi dạo thì vào linh điền thổ nạp tu luyện, cảm giác có chút buồn chán.

‘Không biết những tu sĩ đại năng một lần bế quan vài chục hay thậm chí trăm năm là cái cảm giác gì…’

Trần Dương lắc đầu tự giễu.

Trong thời gian rãnh rỗi, Trần Dương liền nghiên cứu lĩnh vực trận pháp.

Cũng không phải Trần Dương nhàn rỗi đến buồn chán mà việc sử dụng trận pháp có liên quan đến một dự định quan trọng của hắn, đó là việc thu thập Yêu Liên Tâm Hoả.

Kể từ khi đoạt được tin tức liên quan đến Yêu Liên Tâm Hoả, Trần Dương lúc nào cũng có tâm trạng bồn chồn, nghiên cứu các thông tin liên quan đến loại dị hoả này.

Càng nghiên cứu, Trần Dương càng thấu hiểu một chuyện, đó là với thực lực của hắn hiện nay nếu muốn thu phục Yêu Liên Tâm Hoả hoàn toàn thuần tuý là mơ tưởng mà thôi.

Trong các phương pháp thu thập Yêu Liên Tâm Hoả, Trần Dương phát hiện có một phương pháp cần ít nhất tu vi Kết Đan Sơ Kỳ kết hợp với trận pháp mới có xác suất thu phục được loại dị hoả này.

Đây còn là tu vi tối thiểu mới có thể thu thập được. Với năng lực của Yêu Liên Tâm Hoả, dù cho có một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thì cũng có thể bỏ mạng như chơi.

Trần Dương cũng không tự phụ đến mức tự nghĩ rằng với tu vi Luyện Khí Kỳ nho nhỏ của mình liền đâm đầu vào chỗ kia đi thu thập một trong những loại Dị hoả khó thu thập nhất trong Dị Hoả Bảng.

Tuy vậy, Trần Dương hiểu ràng Trận pháp chi đạo là một trong mấy cái pháp môn yêu cầu ngộ tính và thời gian nhiều nhất. Cho nên từ bây giờ, Trần Dương quyết định sẽ trau dồi thêm về phương diện này, cũng đỡ sau này bị người khác ám toán mà không hay biết gì, chết cũng không biết chết như thế nào.

Trần Dương tinh thần tiến vào bên trong linh điền.

Nhìn từng mảng xanh tươi hiện ra trước mắt, linh khí trong không gian cũng có cải thiện rõ rệt khiến cho Trần Dương gật gù hài lòng.

Sau khi ban thưởng cho đám Linh Khâu một vài gốc linh dược, Trần Dương liền đi sâu vào bên trong.

San sát bên trái là từng luống Kim Linh Thảo, Hoá Huyết Thảo…chen chúc với nhau.

Trần Dương từ lâu cũng để ý, phía bên trên của Phán Thần Hệ Thống hoàn toàn là một bầu trời đầy ánh sáng, nhưng lại không có mặt trời, cũng không biết đến cùng là thứ gì tạo thành.

Đối với Phán Thần Hệ Thống, Trần Dương trước sau chỉ giống như một nhân viên quản lý thay cho nó phát triển mọi thứ chứ không phải là chủ nhân.

Khí Linh ngay từ đầu cũng có nói, hết thảy là do Trần Dương từng cấp một phấn đấu có được, chứ không phải toàn bộ Phán Thần Hệ Thống đều là của hắn.

Trần Dương cũng từng nhiều lần thăm dò, Phán Thần Hệ Thống dưới hình dáng một miếng ngọc màu tím luôn luôn lặng im chuyển động bên trong thức hải của hắn.

Lại nói, thức hải là cách nói của tu sĩ dùng để chỉ nơi dùng để chứa thần thức của tu sĩ khi tiến hành tu luyện. Thông thường thức hải tuỳ theo tu vi mỗi người mà độ rộng lớn cũng khác nhau, mà thức hải càng mở rộng thì thần thức càng mạnh mẽ.

Trong thức hải, có một nơi gọi là linh đài. Linh đài này là nơi chứa các loại ký ức, kiến thức của linh hồn tu sĩ chủ nhân thân xác đó.

Những tu sĩ có thần thông, sau khi bị huỷ đi thể xác thì có thể có cơ hội một lần đoạt xá những người có tu vi kém hơn bản thân. Một tia nguyên thần của người đoạt xá sẽ bay vào trong thức hải của kẻ mà họ dự định đoạt xá, sau đó tấn công chiếm lấy linh đài.

Nếu như đoạt xá thành công, thì hết thảy ký ức cũng như thần thức của người bị đoạt xá sẽ theo đó tiêu tán, thay vào đó là tất cả của người đoạt xá.

Bởi vì vậy, thức hải là một nơi rất quan trọng của người tu sĩ.

Thức hải này vừa là nơi quan trọng nhất, vừa là nơi dễ bị tấn công nhất.

Vô số tu sĩ thần thông to lớn đã sáng tạo nhiều môn công pháp chuyên tu thần thức. Mục đích ban đầu chỉ là củng cố thần thức bản thân đồng thời có thể lợi dụng lúc đối địch có thể chiếm tiên cơ trước địch nhân.

Nhưng trải qua dài dòng năm tháng, một vài tu sĩ đã phát hiện ra diệu dụng khác của thần thức mạnh mẽ, đó chính là tăng khả năng độ kiếp.

Tu sĩ từ Luyện Khí tới Hoá Thần trải qua tam kiếp. Kiếp đầu tiên là ở Trúc Cơ Kỳ tiến giai Kết Đan Kỳ, kiếp thứ hai là từ Kết Đan Kỳ tiến giai Nguyên Anh Kỳ, kiếp thứ ba là từ Nguyên Anh kỳ tiến giai Hoá Thần Kỳ.

Trong ba kiếp này, kiếp nào cũng xuất hiện Tâm ma kiếp, hơn nữa uy lực càng ngày càng mạnh.

Tâm ma kiếp này, nói đơn giản chính là các loại dục vọng và ước muốn sâu kín nhất trong lòng tu sĩ bị một loại tà vật tạo ra, được mệnh danh là Thiên Ma Ngoại Vực.

Cũng không ai rõ nguồn gốc đám Thiên Ma Ngoại Vực này từ đâu tới, nhưng mỗi một cá thể đều có bản lĩnh huyễn hoá ra các loại huyễn cảnh, đọc rõ những dục vọng và ước muốn sâu kín nhất của tu sĩ, từ đó chiếm lấy thần thức của tu sĩ làm thức ăn.

Mà các tu sĩ kia phát hiện, tu luyện thần thức mạnh mẽ, có thể dễ dàng vượt qua một cửa ải tâm ma đó, tăng lên xác suất độ kiếp thành công.

Bởi những lý do đó, thức hải được xem là nơi bí ẩn và quan trọng hàng đầyu. Dù bất cứ tu sĩ nào cũng không nguyện ý trong thức hải của mình xuất hiện một vật lạ.

‘Là phúc không phải hoạ, mà là hoạ thì…chỉ có đối mặt với nó thôi!’

Trần Dương tự giễu một câu, bước chân chậm rãi đi xem chung quanh.

Hiện tại linh lực trong người hắn đã đến trạng thái bão hoà.

Mà đám linh dược Trần Dương trồng này ước chừng cần một thời gian nữa mới có thể đem luyện dược.

Hầu hết những linh dược ở đây đều là phục vụ cho việc luyện chế Trúc Cơ Đan.

Trần Dương kiểm lại điểm công đức của mình một chút thì phát giác con số đã lên đến bốn mươi lăm nghìn điểm.

Nghĩ nghĩ, Trần Dương liền đi đến Thương Khố nhìn xem giá cả của Trúc Cơ Đan một chút.

- Mười nghìn điểm, không đắt, có thể nói bằng mười viên Hạ phẩm linh thạch. Nhưng nếu cũng mười nghìn điểm này, mình đem đi luyện chế Trúc Cơ Đan…vậy thì…

Ánh mắt Trần Dương sáng lên.

Giá cả trong Thương Khố Phán Thần Hệ Thống rất thất thường. Có thứ bên ngoài hiện thực rất rẻ nhưng bên trong Thương Khố lại đắt, có thứ trong Phán Thần Hệ Thống đắt nhưng bên ngoài rẻ, cũng có thứ đúng giá nhưng tương đối.

Trần Dương nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ tới khả năng do hoàn cảnh tu tiên của xã hội hiện nay cũng không phải thuần là tu tiên giới, cho nên có những điểm khác cũng là đương nhiên.

- Được, luyện chế Trúc Cơ Đan đi! Nếu thất bại, ta vẫn còn có thể kiếm thêm điểm công đức! Nhưng nếu thành công…hắc hắc…

Trần Dương trước mắt như nhìn thấy một đống Hạ phẩm linh thạch đang chờ hắn đến lấy. Đăng bởi: admin

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK