Từng đạo kim hệ linh lực hợp thành một dòng sông, chụp lấy Âu Văn.
- Ầm!
Linh lực vô tận lan tràn, trong nháy mắt thiên địa ảm đạm, Âu Văn hoảng sợ muốn phản kích nhưng cự kiếm trong tay như nặng hơn gấp tỷ lần, khó có thể nhấc lên, hỏa hệ linh lực thất giai cao cấp cũng hoàn toàn bị áp chế.
Kinh Giác Bạo Long đã khó khăn lắm mới chạm vào một phần bát giai cảnh giới, lĩnh ngộ bộ phận nguyên tố kết giới pháp tắc, phong tỏa toàn bộ linh lực nguyên tố quanh thân Âu Văn. Con ngươi màu vàng lợt của nó bắn ra hàn quang, sát khí lạnh lẽo tung hoành, quyết một trảo đánh gục Âu Văn.
- Thủy hệ Áo Nghĩa chi!
Trong một khắc sinh tử quan đầu, tiếng ngâm xướng trong trẻo lại vang lên, hỏa hệ linh lực trong nháy mắt ngưng tụ trở thành một dòng sông dài, ẩn chứa thủy hệ linh lực khủng bố như hồng thủy vỡ đê tràn vào Kinh Giác Bạo Long.
- Rống!
Kinh Giác Bạo Long gào thét, cự trảo ẩn chứa kim hệ pháp tắc không hề dừng lại, chụp vào dòng nước lũ do thủy hệ linh lực tạo thành.
- Ầm!
Hai luồng năng lượng cực lớn va chạm, móng vuốt bạo long trực tiếp xuyên qua dòng thủy hệ nguyên tố như bút sắc đâm qua giấy mỏng.
Cách đó không xa, Bối Đế rên lên một tiếng, thân hình lảo đảo lui về phía sau hai bước, khóe miệng tràn máu tươi.
Cự trảo màu vàng xé rách dòng thủy hệ nguyên tố, chụp thẳng vào ngực Âu Văn.
- Phụt!
Âu Văn phun ra một ngụm máu tươi, bắn vọt ra ngoài. Chấn động khiến nham thạch nứt vỡ, cự mộc sụp đổ.
- Khục khục!
Âu Văn ho khan hai tiếng rồi vất vả đứng dậy, nhưng lại bất đắc dĩ ngã xuống. Một kích của Kinh Giác Bạo Long đã đánh gãy mấy xương sườn của hắn, ngũ tạng lục phủ đảo lộn, hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu.
Nếu không vừa rồi công kích của Bối Đế hơn ngăn trở thì chỉ sơ Âu Văn sớm đã chết dưới móng vuốt sắc bén của Kinh Giác Bạo Long.
Âu Văn nhìn quanh, không khỏi cười thê thảm.
Thái Nhĩ Nặc Tư té ngã ở đằng kia, vẫn không nhúc nhích, sinh tử không biết, Phúc Khắc Nạp cũng đồng dạng trọng thương như hắn, mất hết chiến lực, chỉ có Bối Đế còn may mắn nhưng khóe miệng tràn máu, cũng không dễ chịu gì.
Chỉ qua mấy chiêu, đội ngũ bốn người đều đã bị thương, Kinh Giác Bạo Long cơ hồ bình yên vô sự khiến trong lòng Âu Văn tràn đầy tuyệt vọng.
Kinh Giác Bạo Long sau khi đánh lui Âu Văn lại không truy kích. Nó đảo mắt rồi nhảy về Bối Đế đang cầm kiếm trong tay, sát ý tràn ngập, gầm lên vang vọng núi rừng.
Lần đánh lén vừa rồi của Bối Đế khiến Kinh Giác Bạo Long phẫn nộ nên chuyển mục tiêu sang nàng.
Tuy Kinh Giác Bạo Long thân là linh thú nhưng là cũng có được trí tuệ nhất định, biết trong bốn người chỉ còn Bối Đế có được chiến lực nhất định, có thể đào tẩu.
- Bối Đế, đi mau!
Nhìn Kinh Giác Bạo Long chuyển mục tiêu, Âu Văn cùng Phúc Khắc Nạp giật mình, vội vàng hét lớn.
Bối Đế cũng đã phát hiện thấy thân ảnh đang lao đến, gò má thoáng tái nhợt nhưng vẫn không chạy. Nàng biết với thực lực và tốc độ của Âu Văn đại ca cũng không phải kẻ địch của con linh thú, nếu nàng bỏ chạy chỉ còn đường chết, nếu buông tay đánh cược một lần may ra còn có cơ hội.
Trong khoảnh khắc, nữ tử thông minh này cũng không vì nguy hiểm mà rối loạn trận cước, ngược lại cố gắng cầu sinh trong tuyệt cảnh.
Là đệ tử cũ của Linh Dược Sư Tháp, tuy thực lực của Bối Đế không quá mạnh nhưng cũng không phải tiểu thư khuê các không có kinh nghiệm chiến đấu.
Bàn tay trắng nõn của nàng nắm chặt, thủy hệ linh lực cấp tốc bốc lên trên linh trượng. Nhưng chưa còn kịp chờ nó ngưng tụ, kim mang trước mặt đã hiện tới, con linh thú hình thù dữ tợn, sát ý tràn ngập.
- Rống!
Trong tiếng gầm vang, móng vuốt sắc bén của con linh thú chộp vào Bối Đế.
Cách đó không xa, Âu Văn cùng Phúc Khắc Nạp thấy thế đều dâng lên vẻ bất lực. Bản thân cả hai đều đang trọng thương nên không thể ra tay, chỉ đành đứng nhìn đóa tuyết liên diễm lệ bị vùi dập.
Nhìn thấy một kích tất sát, Bối Đế cũng buông bỏ hi vọng vô vị, đôi mắt khả ái chậm rãi nhắm lại, khuôn mặt đẹp đẽ toát lên vẻ thê lương.
- Phụp!
Móng vuốt sắc bén cũng không vì màn chấn động lòng người này mà đình trệ lại một khắc. Vào lúc kình phong sắp chạm vào người Bối Đế thì đột ngột…
Một bóng đen kèm theo tiếng sấm lướt đến, móng vuốt sắc bén của Kinh Giác Bạo Long đột nhiên vồ hụt, bóng dáng Bối Đế đột nhiên biến mất.
- Cảy ra chuyện gì? Bối Đế đâu rồi?
Cách đó không xa, Âu Văn cùng Phúc Khắc Nạp sửng sốt vì dị biến, đảo mắt nhìn quanh thì thấy cách vị trí của Bối Đế vừa rồi chừng trăm mét có một người đang đứng, tronng lòng hắn là Bối Đế đang mềm nhũn, gương mặt vẫn tràn ngập sợ hãi.
Người kia nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp nhưng đang thất thần của Bối Đế, xốc nàng dậy, hỏi nhỏ:
- Bối Đế, ngươi không sao chớ?
Bối Đế nghe vậy, cặp mắt đang nhắm nghiền run lên nhè nhẹ rồi mở ra, vẫn đượm vẻ sợ hãi. Khi nhìn thấy khuôn mặt cương nghị thì nàng đột nhiên run lên, khuôn mặt hơi ửng hồng, thì thầm.
- Ngươi...... Ngươi...... Kiệt Sâm?
Bối Đế vẫn còn choáng váng chưa kịp phản ứng.
- Kiệt Sâm? Là ngươi?
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Xa xa, Âu Văn cùng Phúc Khắc Nạp cũng sững người, nhưng lập tức lại hiện vẻ lo lắng.
- Kiệt Sâm, ngươi chạy mau.
- Đây là Kinh Giác Bạo Long, vương giả trong thất giai Hoàng cấp linh thú, ngươi không phải đối thủ!
Tuy không biết vì sao vừa rồi Kiệt Sâm có thể giải cứu Bối Đế khỏi móng vuốt của Kinh Giác Bạo Long nhưng nghĩ đến sự cường đại của nó so với cấp bậc của Kiệt Sâm, Âu Văn cùng Phúc Khắc Nạp lập tức lạnh toát.
Cho dù vào ngày đầu tiên tiến vào thí luyện Bí Cảnh, Kiệt Sâm đã đánh chết hai con nham giáp Long hạt nhưng nham giáp Long hạt dù sao chỉ là nham giáp Long hạt, không cùng mức độ với Kinh Giác Bạo Long.
Theo như Âu Văn cùng Phúc Khắc Nạp, Kiệt Sâm tuy mạnh nhưng dù sao chỉ là lục giai cao cấp Tôn Linh Sư, không thể là đối thủ của Kinh Giác Bạo Long.
- Kiệt Sâm, cám ơn ngươi vừa rồi đã cứu ta, bất quá ngươi bây giờ đi mau, ta đã bị thương, hơn nữa thực lực không mạnh như ngươi, không có khả năng chạy thoát, ngươi mau chạy có lẽ còn sống sót. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Bối Đế hồi tỉnh lại cũng lo lắng khuyên can Kiệt Sâm.
Nghe Bối Đế nói vậy, Kiệt Sâm nhìn nàng thật sâu. Lúc đầu hắn vốn không có hảo cảm với một người chỉ biết nịnh bợ cùng dựa vào cường giả như nàng nhưng tinh thần không vứt bỏ đồng đội mà nàng biểu hiện ra vừa rồi khiến hắn cảm giác đối phương cũng không tệ.
- Bảo bọn họ yên tâm đi, có ta ở đây, các ngươi đều an toàn.
Kiệt Sâm lạnh lùng nhìn Kinh Giác Bạo Long trước mặt.
- Kiệt Sâm, ngươi......
Nghe Kiệt Sâm nói vậy, Âu Văn cùng Phúc Khắc Nạp đều lo lắng nhưng bọn họ còn chưa dứt lời...
- Ầm!
Một đạo khí tức khủng bố từ người Kiệt Sâm phóng lên trời, uy áp lan tràn, vô số Ngũ Hành nguyên tố trong thiên địa điên cuồng cuộn về hắn, hợp thành một vòi rồng cực lớn.
- Cái này...... Cái này...
Thấy một màn như vậy, Âu Văn, Phúc Khắc Nạp cùng Bối Đế đều sững sờ.
- Kiệt Sâm đã tấn cấp thất cấp Hoàng Linh Sư từ lúc nào? Chẳng phải nửa tháng trước hắn còn là lục giai cao cấp Tôn Linh Sư sao?
Đám Âu Văn trợn mắt há miệng, hô hấp trở nên dồn dập.
Lúc trước, Kiệt Sâm mới là lục giai cao cấp Tôn Linh Sư đã có thể đánh chết thất giai Hoàng cấp nham giáp Long hạt, hôm nay hắn tấn cấp thất giai Hoàng Linh Sư vậy có lẽ thật sự có khả năng đánh bại Kinh Giác Bạo Long.
Nghĩ đến đây, đám người Âu Văn đều khẩn trương.
Cùng lúc đó, chiến đấu giữa Kiệt Sâm cùng này Kinh Giác Bạo Long đã bắt đầu.
- Ông!
Kiệt Sâm trước tiên thôi động viên cầu màu vàng, kim hệ nguyên tố kết giới lập tức lan tràn, bao phủ Kinh Giác Bạo Long.
- Một kích trí mạng!
- Phượng diễm tam trọng sóng!
Linh lực trong cơ thể gào thét, Kiệt Sâm vung thanh trọng kiếm, tuôn ra một đoàn hỏa diễm nóng rực bổ vào đầu con Kinh Giác Bạo Long.
Trong một sát na này, Kiệt Sâm không hề sợ hãi nhưng ba người Âu Văn, Phúc Khắc Nạp, Bối Đế ở bên kia đều nín thở.