• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sắp xếp xong mọi chuyện, Thiên Sát mang theo đám sư đệ, thân hình lóe lên mau chóng đuổi theo hướng con rồng bỏ chạy.

Thấy Thiên Sát để Vân Thiên lưu lại, Bi Thanh Ti nhướng mày, nhưng cũng không nói gì thêm, Vân Thiên có chút xấu hổ bay trở lại đỉnh núi.

- Chung Sơn không chết, mau, mau cứu Chung Sơn đi.
Thiên Linh Nhi gào lên, nước mắt cứ tuôn ra, cả người giãy đành đạch như muốn thoát khỏi bàn tay Bi Thanh Ti để lao xuống đi tìm Chung Sơn.

- Linh Nhi, Chung Sơn không cứu được nữa.
Vân Thiên lập tức nói với Thiên Linh Nhi.

- Ta không tin, Chung Sơn chắc chắn không xảy ra chuyện gì.
Thiên Linh Nhi lại gào lên.

Bi Thanh Ti cũng đành lắc đầu thở dài, trong lòng nàng rất phức tạp, vừa hy vọng Chung Sơn chết đi lại vừa hy vọng hắn còn sống. Chung Sơn mà chết thì chuyện lần trước sẽ được chôn vùi, mình cũng không còn vì nó mà buồn bực không thôi, nhưng không biết vì sao nàng lại hy vọng Chung Sơn gặp được kì tích mà thoát chết, trong lòng nàng mâu thuẫn.

- Không, Chung Sơn không chết, nhất định hắn không chết.
Thiên Linh Nhi la lên.
(Lê: thằng này văn lủng củng trùng lặp vãi, dịch phát ốm, hic, thà dịch thứ cơm nguội như cà chua hay bỗi chữ như Khiêu vũ còn sướng)

Quả đúng như lời của Thiên Linh Nhi, Chung Sơn không chết. Hắn đã gặp may, nếu con rắn này mà nhai thì hắn đã toi mạng rồi, nhưng nó không nhai cái nào mà lại nuốt chửng nên gã vẫn còn cơ hội.

Vừa vào trong bụng rắn, Chung Sơn liền cảm thấy bốn phía tối sầm, thân thể trượt trong một đường ống trơn tuột sau đó đến một nơi mà xung quanh dường như toàn thịt là thịt.

Nhưng đống thịt này chỉ mềm mại khi hắn vừa ra khỏi cái đường ống kia, chỉ nháy mắt sau thịt mềm đã biến thành kim cương đá tảng, cứng rắn vô cùng, hơn nữa còn liên tục co bóp vặn vẹo, tựa như muốn nghiền nát hắn. Hơn nữa, trong cái "máy ép" này còn có một lượng lớn thứ chất lỏng khó chịu đang chậm rãi ăn mòn làn da của hắn, khiến toàn thân hắn đau đớn không thôi.

Dạ dày, chắc chắn là dạ dày của con rắn chết tiệt đó.

Chung Sơn lập tức đưa ra phán đoán, giữa ranh giới sống chết, hắn nhanh chóng nảy ra ý nghĩ phản kháng, nhưng cơ nhục của dạ dày không ngừng đè ép khiến hắn muốn cử động cũng khó khăn.

Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp!

Tức tốc sử dụng Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp khiến cho xương cốt toàn thân sắp bị vỡ vụn bắt đầu chống đỡ lại được, nhưng cái dạ dày cứ liên tục co bóp, không ngừng hành hạ Chung Sơn.

Hồng Loan Mê Vụ!

Vô số Hồng Loan Mê Vụ không cần ai dẫn dắt từ bốn phương tám hướng ùn ùn tiến vào thân rắn.

Không xong rồi, khả năng ăn mòn của dịch vị quá mạnh!

Làm sao bây giờ?

Thu!

Chung Sơn nhanh chóng khống chế trữ vật thủ trạc, gấp gáp thu hết mọi thứ trong dạ dày, mặc kệ ngươi là cái gì, tất cả vào đây cho ông, không cần biết dịch vị hay là rác rưởi, chỉ cần có thêm cơ hội sống sót thì sao phải nghĩ ngợi nhiều.

Một lượng lớn dịch vị nhanh chóng bị đưa vào bên trong trữ vật thủ trạc, thậm chí Chung Sơn còn cảm thấy hình như có cả một cái gì đó giống như hộp gỗ nhỏ cũng bị cuốn theo? Con rắn quái quỷ này sao ăn tạp ghê vậy? Ngay cả gỗ cũng không tha? (Item khủng???)

Ý nghĩ kỳ quái trong lòng chỉ hơi lóe lên đã nhường chỗ cho cảm giác đau đớn bị đè ép. Mặc dù đã sử dụng Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp nhưng Chung Sơn vẫn có cảm giác toàn thân như sắp bị nghiền nát.

Hồng Loan Mê Vụ, rất nhiều Hồng Loan Mê Vụ thấm vào trong cơ thể con rắn khiến đôi mắt nó bỗng biến thành đỏ rực, thân hình khổ sở giãy giụa, chỉ lát sau nó đã trở nên cuồng bạo mất tự chủ.

Trúng thiên hạ đệ nhất xuân dược, cơ thể Đại Hồngbị rối loạn, nhưng sức mạnh của dạ dày lại không giảm chút nào, càng ép Chung Sơn mạnh hơn.

Dịch vị đã bị thu hết vào vòng tay chứa đồ nhưng lực ép càng lúc càng mạnh. Chung Sơn dần dần không chịu nổi, hai mắt trợn trừng, gân máu vằn lên rõ rệt, nhưng hắn vẫn dốc hết ý chí và sức mạnh toàn thân ra chống đỡ, bởi hắn biết, đây là lúc không được phép buông lỏng, chỉ cần một chút lơi lỏng sẽ bị ép thành thịt vụn mà chết.

Dưới sự đè ép liên tục, sức chịu đựng của Chung Sơn đã sắp đến cực hạn, tựa như chỉ cần mạnh thêm một chút nữa thì hắn sẽ sụp đổ ngay.

Toàn thân Chung Sơn nổi lên gân xanh, hàm răng cắn chặt, một dục vọng muốn sống mãnh liệt tràn ngập khiến cho Chung Sơn hung hãn quẫy đạp.

- Aaaaaaaaaaaaa!

Chung Sơn rống to một tiếng, tức thì cảm thấy cường độ thân thể hắn bỗng bạo tăng, dường như đã lên một tầm mới.

Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp tầng thứ hai.

Sức mạnh gấp ba lần, cuối cùng trong thời điểm nguy hiểm nhất thì Chung Sơn đột phá. Khi có sức mạnh, hung nhân tức thì lộ rõ bộ mặt hung hãn, cánh tay hắn mạnh mẽ giơ lên, nhanh chóng nắm lấy đại đao Ác Mộng, rồi điên cuống bổ vào dạ dày con rắn tội nghiệp.

Con rắn vốn dĩ dưới sự tác quái của Hồng Loan Mê Vụ thân thế đã rối loạn, liên tục vặn vẹo điên cuồng, lộ tuyến cũng trở nên rối loạn mất chính xác, lúc này đột nhiên dạ dày bị đao chém vào, tức thì đau đớn phóng vọt lên cao.

“Ầm!”

Trong cơn mê loạn, nó đau đớn lao khỏi lòng đất, cuốn theo cả một cây đại thụ bay lên.

“Rầm!”

Nó rơi xuống một khu rừng, điên cuồng vặn vẹo thân thể, đuôi rắn quẫy đập tứ tung, phá tan rất nhiều cây cối, trong rừng tức thì biến thành một mảng cực kỳ hỗn loạn.

“Trảm Tận Sát Tuyệt!”

Chung Sơn rống to một tiếng, dùng hết sức mạnh gấp ba vừa có được vung đao chém xuống, bằng lực lượng kinh khủng liền xé rách dạ dày con rắt, hơn nữa đao này còn mang theo ngọn lửa sát khí đỏ rực tiếp tục phá vỡ da thịt, từ trong bụng rắn phá thẳng ra ngoài.

“Soạt!!!”

Một xé lớn vang lên, thanh đao chém nát bụng rắn, ánh sáng mặt trời theo vết rách chiếu rọi vào mắt Chung Sơn.

Dạ dày bị chém rách, cơ nhục nháy mắt dường như mất đi sức mạnh, biến thành mềm xèo.

Chung Sơn nhanh chóng từ bụng rắn chui ra, mang theo trên mình vô số máu tươi của nó.

Bụng rắn bị chọc thủng một lỗ to, rất nhiều nội tạng máu thịt trong đó chảy ra, con rắn lúc này cũng bỗng nhiên trở lên tỉnh táo. Nó quay đầu nhìn bụng mình, trong mắt hiện lên vẻ cực kỳ khó tin. Chết, nó sẽ chết sao?

Thân thể đại xà liên tục vặn vẹo, hình như đang muốn làm cú giãy dụa cuối cùng, nhưng giãy dụa cũng vô dụng, càng giãy dụa thì sức lực càng yếu, mạng sống càng lúc càng ngắn lại.

- Chung Sơn!

Từ đỉnh ngọn núi phía xa bỗng nhiên truyền đến tiếng Thiên Linh Nhi gọi thất thanh.

Vốn Bi Thanh Ti và Vân Thiên đã định bỏ cuộc, bởi vì con rắn khổng lồ ba mươi mét này có sức mạnh đã gần đến Kim Đan Kỳ, trong khi Chung Sơn chỉ vừa mới vào Khai Dương Tông được hơn một năm, giờ chui vào bụng rắn, cho dù không bị ăn mòn thì cũng bị dạ dày đè ép đến chết. Hơn nữa hiện tại ngay cả cái bóng con rắn cũng chẳng thấy đâu nhưng do Thiên Linh Nhi liên tục đòi kiếm, khiến Bi Thanh Ti cũng bó tay chịu thua.

Lúc mọi người vừa rời đi thì Linh Nhi hô lên, từ lòng đất trong cánh rừng ở hẻm núi xa xa bỗng một con rắn lớn màu đỏ lao ra, nó phá nát một cây đại thụ rồi không ngững lăn lộn giãy giụa đau đớn.

Con rắn này sao lại tỏ ra đau đớn như vậy? Hơn nữa hình dạng nó còn giống như đúc con rắn lúc trước đã nuốt Chung Sơn.
(éo mịa, giờ thì hiểu lối câu chương của thèng tác giả rồi, nó thích tả 1 cảnh từ cách nhìn của nhiều người, cứ tả đi tả lại kiểu này có khi 1 cái rắm cũng đánh qua 5 chương truyện còn chưa xong)

Nhìn thấy nó, trong mắt Thiên Linh Nhi lộ ra vẻ cực kỳ vui mừng, Bi Thanh Ti và Vân Thiên cũng cảm thấy kinh ngạc.

Tiếp đó, bọn họ còn thấy được chuyện càng đáng kinh ngạc hơn, trên bụng rắn bỗng nhiên lòi ra nửa thanh đao, nó khoét ra một lỗ lớn trên đó.

Không, đao là từ bụng vươn ra,vừa đảo mắt, từ trong bụng đã chui ra một hình người.

Bi Thanh Ti và Vân Thiên hình như biết được gì đó liền mang theo Thiên Linh Nhi bay nhanh đến chỗ con rắn đang uốn éo không ngừng kia.

Nhìn thấy Chung Sơn từ cõi chết trở về, Thiên Linh Nhi vui mừng kêu lớn, nước mắt bi thương ban đầu liền được thay thế bằng nước mắt kích động, vừa bay đến sơn cốc lập tức nhảy nhanh khỏi trường kiếm của Bi Thanh Ti hạ xuống chỗ Chung Sơn.

Còn Vân Thiên cũng lấy trường kiếm ra, bắt đầu tấn công con rắn đang trọng thương sắp chết.

Thiên Linh Nhi lập tức nhào vào lòng Chung Sơn.

- Tên đại ngốc, ngươi làm ta sợ muốn chết.
Thiên Linh Nhi khóc lóc nói, rồi lại cười vui vẻ.

Vừa đột phá Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp tầng thứ hai, Chung Sơn vẫn cảm thấy hơi khó chịu, toàn thân đau đớn, nhìn Thiên Linh Nhi trong ngực hết khóc lại cười, hắn nhẹ nhàng nói:
- Trên người ta rất bẩn.

Quả thật, toàn thân Chung Sơn nhuộm kín máu rắn bẩn thỉu, còn có rất nhiều thịt vụn tanh hôi nhưng Thiên Linh Nhi vẫn ôm chặt Chung Sơn, không cảm thấy chút tị hiềm vì bẩn thỉu nào.

- Đưa hắn sang bên kia đi, đừng để con rắn này làm bị thương thêm.
Bi Thanh Ti nói.

Nghe Bi Thanh Ti nói, vẻ mặt Thiên Linh Nhi ngẩn ra, đúng, Chung Sơn bị thương, không thể để nó làm hắn bị thương lần nữa, nàng liền ôm lấy Chung Sơn mang đến nơi an toàn phía xa.

Nhìn Thiên Linh Nhi như thế, Chung Sơn mỉm cười, không biết vì sao, trái tim băng giá nhiều năm yên lặng kia bỗng nhiên có cảm giác ấm áp.

Bi Thanh Ti đi theo phía sau, nhìn bộ dáng Thiên Linh Nhi ôm Chung Sơn vô cùng vui vẻ, bất giác trong lòng trở lên trống vắng.

Đối phó với một con rắn đã bị trọng thương thì chỉ một mình Vân Thiên là đủ rồi, quả nhiên, lúc Chung Sơn được đưa đến nơi an toàn thì rốt cục con rắn cũng đã bị Vân Thiên chém chết.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK