• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trên người trọng thương không thể nhúc nhích chỉ có cánh tay hơi cử động được một chút.

Chung Sơn trở tay lấy ra một miếng Huyết Bồ Đề, theo như lời Thiên Linh Nhi nói thì Huyết Bồ Đề là thuốc chữa thương chắc hẳn có thể làm dịu một chút thương thế của mình.

Hắn vô cùng khó khăn đưa miếng Huyết Bồ Đề kia vào miệng.

Chung Sơn nhẹ nhàng nuốt xuống, quả nhiên Huyết Bồ Đề hóa thành một luồng năng lượng hỏa nhiệt thật lớn mau chóng lan tỏa khắp toàn thân, hiện tại với tu vi Tiên Thiên tầng thứ bốn thì đương nhiên có thể chịu đựng được năng lượng của Huyết Bồ Đề, sau khi chịu đựng được một lát thì hắn liền cảm thụ được năng lượng hỏa nhiệt này cũng không đến nỗi quá cuồng bạo mà dường như đang không ngừng tu dưỡng cơ thể mình.

Chỉ sau một đúng canh giờ thân thể đã tốt hơn rất nhiều, vết lõm trước ngực cũng hoàn toàn bình phục chỉ là ở nơi lồng ngực Thiên Linh Nhi vẫn đang nằm ngủ say.

Mang theo một nụ cười khổ, Chung Sơn nhẹ nhàng ngồi dậy đỡ lấy Thiên Linh Nhi, hiện tại y phục của nàng chưa được sửa sang lại, hai gói xôi co giãn căng tròn đang ‘diêu diêu chiến chiến’ tự do theo nhịp thở dập dồn.

Chung Sơn lắc đầu nhè nhẹ, cố nhìn thêm một lát một cái rồi phủ kín lại, để phòng Thiên Linh Nhi xấu hổ khi tỉnh lại.

Thế nhưng, trong lúc gói cặp xôi này lại thì ngón tay vô tình động vào hai hạt đậu hồng nhỏ nhắn xinh xinh khiến cho cái mặt mo của Chung Sơn cũng không tự chủ mà đỏ lên như gấc.

Rốt cục, sau thời gian một nén nhang sửa sang y phục cho Thiên Linh Nhi xong xuôi, lúc này Chung Sơn mới nhìn lại người mình.

Y phục trên người đã bị Thiên Linh Nhi xé không ra cái dạng gì.

Lắc đầu. Chung Sơn đặt Thiên Linh Nhi nằm xuống gối đầu của lên tảng trên đá.

Nhẹ nhàng đứng dậy, xé hết quần áo trên người xé xuống rồi ném vào trong hồ dung nham để nude toàn thân rồi lấy từ một bộ y phục trong trữ vật thủ trạc ra, từ tốn mặc vào.

Trước đó Thiên Linh Nhi còn chưa tỉnh, thế nhưng khi Chung Sơn đặt nàng nằm ngửa lên tảng đá thì nàng đã mơ màng tỉnh dậy, cảm giác giống như gặp một giấc mộng, một giấc mộng vô cùng ‘ướt át’, Thiên Linh Nhi mơ thấy, bản thân mình uốn éo tự cởi y phục dần dần sau đó điên cuồng cấu xé hết y phục Chung Sơn rồi ôm Chung Sơn hôn lấy hôn để.

Thiên Linh Nhi tỉnh lại, mặt nàng liền đỏ bừng, sao ta lại mơ thấy điều này? Trước đó thế nào vậy? Bỗng nhiên, Thiên Linh Nhi hình như nghĩ tới cái gì đó.

Nghĩ tới lúc Chung Sơn bị đập lên tường bị thương, sau đó mình nhào đến, nhưng chẳng những không cứu được hắn mà hình như còn lột y phục hắn, thậm chí còn lột cả y phục chính mình sau đó còn diên cuồng hôn hít lên ngực Chung Sơn. Nghĩ tới đây, Thiên Linh Nhi liền ngây cả người.

Không phải, chắc chắn không phải như vậy, sao ta lại làm ra chuyện ấy được chứ? Nhất định là nằm mơ, đúng rồi, là mơ, chỉ là mơ thôi.

Thiên Linh Nhi không ngừng tự thôi miên chính mình.

Chính đang lúc tự thôi miên chính mình thì bỗng nhiên Thiên Linh Nhi nghe được một âm thanh kỳ quái.

"Roạt..."

Giống như tiếng xé y phục. Roạt, roạt, roạt.

Âm thanh liên tiếp, rốt cục làm cho Thiên Linh Nhi mở mắt, tò mò nhìn về nơi thanh âm truyền đến.

Liếc mắt một cái, vừa vặn thấy Chung Sơn thân thể trần truồng đứng quay lưng về phía mình, hắn vừa mới xé y phục ném vào hồ dung nham.

Thấy cảnh này, Thiên Linh Nhi thoáng cái choáng váng. Cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh há hốc ra, thiếu chút nữa thì hét lên. Hai mắt nhanh chóng nhắm nghiền lại.

"Không nhìn thấy, không nhìn thấy, ta không nhìn thấy gì cả." Thiên Linh Nhi không ngừng tự nhủ trong lòng.

Nhưng, khi từ đằng trước loáng thoáng truyền đến thanh âm Chung Sơn mặc y phục, chẳng biết vì sao, ngay cả chính Thiên Linh Nhi cũng không hiểu vì saolại hé hé mắt ranhìn trộm thân thể Chung Sơn cách đó không xa.

"Thân thể của Chung Sơn thật là đẹp à nha!"
Thiên Linh Nhi nghĩ trong đầu, bất giác phun ra một câu.

Vừa nghĩ tới đây thì trên mặt Thiên Linh Nhi ửng lên một mảng hồng, nàng lại nhanh chóng nhắm mắt lại. Sao lại thế này? Không thể nhìn, không được nhìn, hai mắt Thiên Linh Nhi nhắm thật chặt.

Chung Sơn mặc y phục rất nhanh rồi ngoảnh mặt lại đúng lúc thấy Thiên Linh Nhi nhắm tít hai mắt lại, Chung Sơn cứng họng một hồi. Hai mắt đang nhắm kia, đều nhăn tít lại, bộ ta là kẻ ngu sao mà không biết ngươi đã tỉnh?

- Tỉnh lúc nào?
Chung Sơn hỏi.

- Ta không thấy, ta không thấy cái gì cả.
Thiên Linh Nhi vội vã nói.

Nhìn Thiên Linh Nhi, Chung Sơn lại lần nữa á khẩu không nói được gì, trong lòng tràn ngập một loại cảm giác kỳ lạ, nhớ lại bộ dạng lưu manh lúc nãy của Thiên Linh Nhi, Chung Sơn chỉ có thể lắc đầu không biết làm sao.

- Được rồi, biết rồi, cô không nhìn thấy cái gì cả.

Nhẹ nhàng mở mắt, thấy nụ cười của Chung Sơn, Thiên Linh Nhi nói ngay:
- Ta thực là không nhìn thấy cái gì cả.

Bất quá, ngữ khí của nàng yếu đi rất nhiều.

- Ừ, vết thương của ta còn chưa khỏi hẳn, cần điều tức một chút trước đã, cô thay y phục đi.
Chung Sơn nói.

Nói xong , Chung Sơn tìm một góc rồi khoanh chân ngồi xuống.

Lúc này, Thiên Linh Nhi mới mơ hồ phát hiện y phục của mình cũng cực kỳ hở hang.

- A, làm sao thế này?
Thiên Linh Nhi kinh hoảng nói.

- Khi đánh nhau ban nãy, bị chà vào mặt đất đó.
Chung Sơn nói, nói xong liền nhắm mắt điều tức.

Lẽ nào lại nói là chính nàng tự xé? Chung Sơn đương nhiên sẽ không nói như vậy.

Thiên Linh Nhi cũng không tìm lão giả kia mà nhanh chóng tìm một góc khuất tầm mắt của Chung Sơn rồi lấy một bộ y phục thay lên người.

Chung Sơn lại điều túc một lần nữa, nửa canh giờ sau Chung Sơn liền tỉnh lại, trên người còn có chút đau đơn nhưng chung quy cũng đã tốt hơn rất nhiều. Vừa mở hai mắt thì cũng vừa lúc thấy được vẻ mặt lo lắng của Thiên Linh Nhi.

- Làm sao vậy?
Chung Sơn đứng dậy hỏi.

- Chung Sơn, rốt cục trước khi ta hôn mê thì xảy ra chuyện gì? Lão giả kia đâu? Còn nữa, lối ra cuối cùng của chúng ta đã không còn, sơn động này hoàn toàn bị bịt kín, chúng ta làm sao bây giờ đây?
Thiên Linh Nhi lo lắng nói.

- Lão gia hỏa kia? Không cẩn thận bị rơi vào trong dung nham tương, đã chết.
Chung Sơn nói như không có gì. Đúng vậy, lão giả kia chết cũng thật là quá oan uổng, hắn tự rơi xuống dung nham ư? Chính Chung Sơn bây giờ cũng không tự chủ vì y mà lau mồ hôi lạnh.

Rơi xuống? Thiên Linh Nhi liền lập tức nhìn về về chỗ dung nham.

Chung Sơn cũng nhìn lại, vừa nhìn bỗng nhiên mắt Chung Sơn sáng ngời, kia là cái gì?

Lão giả rơi xuống, đúng là chết đến mức không thể chết lại, không, thi cốt vô tồn, cho dù là y có tu vi bằng trời kia nhưng khi mê loạn thì căn bản không có phòng hộ gì cả, bị rơi vào dung nham còn không chịu tan ra thành bã?

Thế nhưng, lúc này tại chỗ lão giả rơi vào trong dung nham lại nổi lên một tờ giấy.

Tờ giấy? Nhưng lạ ở chỗ là nó lại có thể ở trong dung nham mà không bị hủy?

Thiên Linh Nhi vung tay, cách không hút lấy tờ giấy kia đồng thời cũng mang theo một luồng dung nham phóng lên.

Ở dưới chân Chung Sơn có rất nhiều dung nham loang lổ.

Đợi dung nham đông lại Chung Sơn mới dám nhẹ nhàng cầm lấy tờ giấy. Thiên Linh Nhi cũng tiến đến xem. Trên tờ giấy làm bằng chất liệu đặc chủng có viết một số chữ rất nhỏ.

Tứ phẩm đan phương: Cuống Hóa Đan.

Đây là dòng chữ ở trên cùng, phía dưới là rất nhiều dược tài, còn có cả phương pháp luyện chế.

- Tứ phẩm đan phương?
Thiên Linh Nhi kinh ngạc hô lên.

- Làm sao vậy?
Chung Sơn nhíu mày nói.

- Đây là giấy gì? Ở trong nham tương cũng không bị hỏng, tứ phẩm đan phương tuy là hiếm nhưng không đến mức phải thái quá như vậy a, ta nghĩ độ trân quý của trang giấy này cũng vượt quá đan phương. Thực là xa xỉ.
Thiên Linh Nhi gật gù tâm đắc không ngừng bình luận.

Nhìn bộ dạng của Thiên Linh Nhi, Chung Sơn tức cười một hồi. Nhẹ nhàng trở tay, thu lại.

Tứ phẩm đan phương, dùng trang giấy tốt như vậy, có lẽ sẽ có công hiệu không tưởng đây.

Về phần Thiên Linh Nhi thấy Chung Sơn thu hồi đan phương cũng không nói gì. Chỉ hướng tới phía dung nham , phi, phi, phi mấy cái, nàng đối với lão giả vẫn còn chưa hết căm phẫn.

- Chung Sơn, làm thế nào đi ra, sơn động bị sụp, không ra được nữa rồi.
Thiên Linh Nhi lại lộ ra vẻ lo lắng.

Chung Sơn đi tới quan sát, quả nhiên, sơn động đã sụp hoàn toàn, không thể ra được. Hang động này sâu hơn ngàn thước, lại chạy ngoắt ngoéo, tổng khoảng cách cũng phải mấy ngàn thước. Chung Sơn im lặng một hồi lâu..

Hiện tại, muốn trở về theo đường cũ rõ ràng là chuyện không có khả năng.

Làm sao bây giờ? Chung Sơn nhìn xung quanh, không có lối ra khác, chỉ có hồ dung nham, phía trên đó chính là một thông đạo thông đến hướng đến miệng núi lửa.

Chung Sơn nhìn lên trên.

Ngàn thước, không, là ba ngàn thước, từ động khẩu này đi lên ít nhất cũng phải ba ngàn thước, mà bốn bức tường vô cùng cứng rắn trơn trượt như vậy thì làm sao mà leo lên?

Thông đạo phía dưới đã bị hỏng hoàn toàn còn cái thông đạo đi lên này lại dài ba ngàn thước a.

- Linh Nhi, Hồng Lăng của cô đâu? Có thể chở người bay lên không?
Chung Sơn hỏi.

- Hồng Lăng hỏng rồi, muốn hoạt động lại thì ít nhất phải mất hai tháng sau mới có thể chở một người, nhưng chúng ta có thể cầm cự được hai tháng không?
Thiên Linh Nhi vẻ mặt khổ não nói.

Nhìn Thiên Linh Nhi, Chung Sơn thật không biết làm sao, nhanh chóng kiếm tra thực vật của mình, sau đó lại kiểm tra thức ăn nước uống của Thiên Linh Nhi, sau cùng chỉ đành bất đắc dĩ cho ra một kết luận. Một tháng, cầm cự tối đa được một tháng mà thôi. Thức ăn nước uống chỉ có thể kiên trì một tháng nhưng Thiên Linh Nhi muốn ra được ngoài thì nhất định phải sau hai tháng.

Làm sao bây giờ?

- Được rồi, cha cô có cho cô bảo vật cứu mạng nào hay không?
Chung Sơn nhíu mày hỏi.

- Có bảo bối lợi hại tựa như ngọc phù ngày đó, thế nhưng lại không thể mang ta bay lên a, không bay ra được thì làm sao bây giờ? Chung Sơn, lẽ nào chúng ta phải chết ở đây?
Thiên Linh Nhi lập tức lo lắng nói.

- Để ta nghĩ, để ta nghĩ.
Chung Sơn nhíu mày suy tư, làm sao bây giờ?

Không thể bay lên, bay? Khinh khí cầu, làm khinh khí cầu? Tính ra, tuy rằng nhiệt độ ở đây rất cao, hơi nóng bay lên, thế nhưng làm thế nào làm kịp khinh khí cầu? Hơn nữa mình cũng sẽ không làm. Huống hồ sơn động bị lấp kín khiến không khí trong này càng ngày càng loãng, dù cho có khinh khí cầu cũng bay không lên nổi.

Nhiệt? Không khí loãng?

Nghĩ tới đây, bỗng nhiên mắt Chung Sơn sáng ngời, một chủ ý lớn mật mạnh mẽ nổi lên trong lòng.

- Chung Sơn, ngươi có biện pháp?
Hiện tại Thiên Linh Nhidường như đối với Chung Sơn có loại sùng bái mù quáng, lúc mà Chung Sơn biến đổi vẻ mặt thì lập tức nàng cũng liền kích động theo, hỏi rất nhanh.

- Nàng chờ một chút, để ta nghĩ đã.
Chung Sơn mang theo hưng phấn trong lòng, đem cái ý tưởng điên cuồng trong đầu suy đi tính lại.

- Ừ
Thiên Linh Nhi liền gật đầu đáp, kiên trì kích động nhìn.

Rốt cục, sau khi qua nhiều lần cân nhắc, Chung Sơn xác định, có thể đi qua Liền hú dài một tiếng.

-Thế nào?
Thiên Linh Nhi lập tức truy vấn.

- Vết thương của ta chưa khỏi hẳn, ngày mai ta mang cô ra ngoài.
Chung Sơn hết sức thích chí cười nói.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK