• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chính là nhà hàng này!

Tô Nhạn Ny quay đầu lại cười quyến rũ với Trần Triết, rồi như ngựa quen đường cũ, dẫn mọi người tới một lô ghế.

- Cô có vẻ rất quen thuộc chỗ này nhỉ.

Triệu Thiết Trụ thấp giọng nói bên tai Tô Nhạn Ny.

- Đã tới một lần. Lần trước cục liên hoan, có tổ chức ở đây. Nói cho anh biết, đồ ăn ở đây đều rất đắt tiền.

- Oa, cảnh sát bọn cô thật sự là lãng phí tiền nộp thuế của nhân dân mà.

Triệu Thiết Trụ thấp giọng nói.

- Nào có, lần đó chúng tôi được lãnh đạo mời làm khách, mặc dù cuối cùng cũng chỉ là ký đơn…Ài, tôi nói với anh, để anh biết thêm nhiều một chút, không làm thịt hắn nặng nặng chút, thật đúng là có lỗi với khuôn mặt tiểu bạch kiểm kia.

- Oa, cô thực là hư quá!

Triệu Thiết Trụ cười xấu xa nói:

- Bất quá tôi thích!

- Hai người đang nói cái gì vậy?

Trần Triết hỏi.

- Không có, Nhạn Ny vừa nói với em, bạn Quách Tịnh thực hạnh phúc, vì có bạn trai tốt như anh.

- Đâu có! Đâu có!

Trần Triết khiêm tốn nói. Quách Tịnh ở bên cạnh lên mặt kiêu ngạo, nhích lại gần người Trần Triết.

- Các vị cần gọi gì ạ?

Một bồi bàn đứng ở một bên hỏi.

- Đem thực đơn của các người lên đây.

Tuy rằng lúc này lòng Trần Triết đang rỉ máu, nhưng đã tới đây, cũng cần phải đề cao chút mặt mũi, cho nên, biểu tình lúc này của Trần Triết vô cùng lạnh nhạt. Như vậy, muốn bao nhiêu khí độ liền có bấy nhiêu khí độ a. Lý Linh Nhi phối hợp phóng sang Trần Triết một tia điện, Trần Triết nhất thời cảm thấy xương cốt như muốn nhũn ra. Chỉ Quách Tịnh là khổ nhất, nhìn bạn trai của mình cùng cô gái khác mắt đi mày lại, mình vẫn không thể nói được cái gì.

Trần Triết lúc này xương cốt đang tê dại, làm ra một cái quyết định khiến hắn hối hận không thôi. Hắn đưa thực đơn cho Lý Linh Nhi nói:

- Ưu tiên nữ nghệ sĩ, muốn ăn cái gì cứ việc gọi. Mọi người đi chơi, nên vui vẻ một chút.

Nhất thời, Lý Linh Nhi lại ném qua một cái liếc mắt tình tứ.

- Thực ra tôi cũng không đói lắm. Ôi chao!

Lý Linh Nhi nhìn nhìn thực đơn nói:

- Đã vào đây thì gọi vài món vậy. Long phượng trình tường một phần. Tiên nữ hạ phàm là cái gì vậy? Nhìn rất đẹp mắt, cũng cho một phần. Còn có Phú quý kiểm, ừ, còn có Song bảo giáp côn, chậc chậc, tên này nghe thật ác liệt, cũng cho một phần, còn có Ngư Sí Chấn Thiên, chúng ta mỗi người một phần đi. Tôi gọi trước như vậy đó. Nhạn Ny, cô muốn ăn gì tự mình gọi đi. Hôm nay học trưởng mời khách, không cần khách khí đâu.

- Đây…Có nhiều quá không?

Tô Nhạn Ny ra vẻ khó xử nhìn Trần Triết, giống như sợ Trần Triết không chịu nổi nhiệt. Trần Triết tuy rằng đau lòng đến mức không thể nào hình dung nổi, nhưng cũng không thể nửa đường rút lui, vì thế cười nói:

- Không có gì. Em cứ gọi mấy thứ đi. Muốn ăn gì cứ thoải mái gọi.

Tuy nhiên, vẻ tươi cười kia nhìn thế nào cũng thấy có chút gượng ép. Chẳng qua Tô Nhạn Ny cũng không để ý, ngoắc gọi bồi bàn nói:

- Ngọc diện phù dung một phần, ngũ tử đăng khoa một phần, còn có, đồ uống gì nhỉ, đúng rồi, cho loại này đi, chúng ta mỗi người một ly.

Mồ hôi lạnh trên người Trần Triết đều toát hết cả ra. Nếu nói những đồ ăn mà Lý Linh Nhi gọi trước đó vào tầm trung, thì những đồ uống Tô Nhạn Ny vừa gọi này thật sự là quý hiếm chết người không đền mạng. Một ly ít nhất cũng phải năm trăm tệ. Mẹ khiếp! Rượu này ngâm trong vàng hay kim cương đây.!

- Tôi không thích uống đồ uống, cho tôi một két bia được rồi.

Trần Triết cười cười, giống như xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu. Nhìn sang Triệu Thiết Trụ đang có ý muốn lấy thực đơn, Trần Triết lâp tức nói:

- Trước hết cứ như vậy đi, nếu lát nữa không đủ lại gọi thêm. Bồi bàn, có thể mang đồ ăn lên được rồi.

- Chờ một chút, đồ uống vừa gọi nếu anh ta không uống thì để tôi uống. Cứ cho thêm một ly đi. Đời này tôi còn chưa có cơ hội uống qua đồ uống cao cấp như vậy đâu.

Triệu Thiết Trụ kêu lên ngay khi bồi bàn vừa định đi.

Lòng Trần Triết lại nhói lên một cái. Lại mất năm trăm tệ nữa!

Truyện được sưu tầm by mangaclub.biz

Trần Triết thầm tính toán trong lòng một chút. Buổi tối mua xe không nói, chỉ riêng chuyện sửa cái Mercedes-Benz kia thế nào cũng phải mất trên dưới ba vạn, bữa cơm này, một vạn tệ không chạy được rồi. Vậy là trong chốc lát liền bay mất bốn vạn. Tuy rằng bốn vạn đối với hắn mà nói cũng không tính là nhiều lắm, nếu không cũng sẽ không mua cho bạn gái chiếc xe tới ba mươi vạn. Nhưng bốn vạn này ném đi, lại không có một chút hồi báo. Mấy mỹ nữ xinh đẹp như Lý Linh Nhi này cùng lắm cho mình xin cái số điện thoại mà thôi. Cái này đổi lại món ăn, ba mỹ nữ này cũng không thèm coi trọng mình, vẫn thầm liếc mắt đưa tình với Triệu Thiết Trụ.

Trần Triết cũng không phải tên ngốc, mơ hồ biết rằng lần này mình bị người khác chơi, nhưng hắn còn có thể làm gì? Trở mặt bỏ đi? Như vậy chẳng khác nào làm mất mặt mũi của mình. Người ta sẽ nói, một bữa ăn ngươi còn mời không nổi, thế mà tự xưng là giàu có. Đến lúc đó, bốn vạn này theo gió mà bay. Trước mắt cứ ở lại, có lẽ còn có thể tiến thêm một bước phát triển gì đó. Chẳng qua, tên Triệu Thiết Trụ kia càng nhìn càng ghê tởm. Đồ uống mình còn tiếc tiền không dám uống, thế mà hắn lại còn muốn uống thêm một ly. Mày nghĩ đó là nước khoáng à? Miệng mày là miệng gì chứ? Xứng đảng hưởng thụ loại đồ uống này sao chứ?

Lúc này, Triệu Thiết Trụ vẫn không quên liên tiếp tán dương Trần Triết, cái gì “Học trưởng thật có tiền a”, “Học trưởng tiêu tiền như nước”, “Học trưởng thật hào phóng, quả thực là một người tốt”…Dù sao những lời này cũng không mất tiền, tất nhiên là có bao nhiêu nói bấy nhiêu.

Trong nháy mắt đồ ăn đã được mang lên. Thật đúng là tiền nào của nấy. Những đồ ăn này tuy có đắt một chút, nhưng hương vị quả thực là không tồi. Ít nhất, Triệu Thiết Trụ thấy khá ngon, ăn nhanh cuốn lẹ. Trong số ba cô gái, Tào Tử Di còn có vẻ rụt rè một chút, Lý Linh Nhi cùng Tô Nhạn Ny thì ăn to cắn nhanh, ăn uống vô cùng thống khoái.

Tôi nói mấy người đừng ăn nhanh như vậy được không? Là tôi mới khách đó. Lẽ ra tôi phải là người gắp trước chứ. Trong lòng Trần Triết lại la hét một trận, thực sự là xuống tay không nhanh bằng mấy người kia. Mặt hắn cũng không dày được như Triệu Thiết Trụ, rõ ràng mình đã gắp rồi, nhưng lại thẳng thừng cướp ngay dưới đũa mình.

- Quê mùa!

Quách Tịnh thấp giọng khinh bỉ nói.

Đồ uống năm trăm đồng một ly kia cũng không phải là hư danh nói chơi. Nghe nói dùng nước trái cây trân quý cộng thêm gia vị đặc biệt gì đó, đều là đồ uống của quý tộc châu Âu. Tuy Triệu Thiết Trụ uống vào cảm thấy chẳng khác gì trà lạnh “Trần Cát Lão” là mấy, nhưng đã gọi là đồ uống quý hiếm, cảm giác uống vào lại hoàn toàn khác, căn bản không phải một ly “Trần Cát Lão” bốn đồng có thể so sánh.

- Tiểu thư, thêm bốn ly nữa.

Lý Linh Nhi nói, rồi sau đó lại quay qua Trần Triết:

- Học trưởng, anh có muốn uống một ly không?

- Không cần, không cần. Các em uống đi. Thiết Trụ à, chúng ta là nam nhân, đồ uống cũng phải khác chứ. Chúng ta uống chút rượu đi.

- Việc này…Học trưởng, em không biết uống rượu lắm đâu. Rất dễ say.

Triệu Thiết Trụ ra vẻ khó xử nói.

- Không có gì. Chúng ta tùy tiện uống một chút thôi. Anh nói cậu nghe, về sau ra xã hội, quan trọng nhất là phải biết uống rượu. Không uống rượu, không thành bằng hữu. Cậu bây giờ tập đi, chờ tửu lượng cao hơn, sau này mới hòa nhập xã hội tốt được.

Trần Triết nói xong, không đợi Triệu Thiết Trụ cự tuyệt, liền mở một lon bia đưa cho hắn nói:

- Chúng ta trước tiên uống một lon. Hôm nay anh thật cao hứng vì được quen biết cậu.

- Học trưởng, em thực không thể uống.

Triệu Thiết Trụ tiếp tục khó xử.

- Sao vậy? Cậu không uống chính là không nể mặt anh. Uống! Anh uống trước!

Nói xong, Trần Triết uống một hớp liền hết một lon bia, sau đó nhìn Triệu Thiết Trụ. Nhóc con, anh đây đươc xưng là “Bia tiểu lang quân”, tối nay không uống cho ngươi chết, ta liền mang họ Triệu.

- Được rồi, em nói trước, em chỉ có thể uống một lon, bằng không sẽ say mất.

Triệu Thiết Trụ hít một hơi thật sâu, giống như làm ra quyết định gì khó khăn lắm, cầm lấy lon bia, cũng hớp vài hớp mới uống hết. Chỉ là, mặt nhăn lại như khó chịu lắm.

- Đến! Đến! Đến! Cũng đã uống một lon rồi, giờ thêm một lon nữa đi, chuyện tốt thành đôi mà.

Trần Triết lập tức lại mở thêm một lon, đưa cho Triệu Thiết Trụ, lại muốn cụng lon với Triệu Thiết Trụ.

- Cái này, học trưởng, em thực không uống được.

Triệu Thiết Trụ làm ra bộ dạng say rượu nói.

- Không có việc gì. Anh uống hai lon, cậu uống một lon. Chúng ta uống cho vui thôi. Nào! Uống!

Nói xong lại dốc một lon vào miệng.

Tô Nhạn Ny cùng Lý Linh Nhi ở bên cạnh thấy Trần Triết đang liều mạng mời rượu, khẽ liếc nhìn nhau.

Ai, có người muốn chết, thật sự là ngăn cũng không ngăn được mà.

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK