• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian thoáng cái đã đến chạng vạng, vừa cơm nước xong, Triệu Thiết Trụ nhận được điện thoại của Lôi Tử. Lôi Tử muốn đi “Kim Sắc Thiên Địa” trước, Triệu Thiết Trụ thông báo mấy nữ khách trọ một tiếng, sau đó lên QQ, cũng đi về phía “Kim Sắc Thiên Địa”. Mà lúc này, tại võ đài ngầm ở “Kim Sắc Thiên Địa” đã sớm không còn không khí ồn ào náo động của ngày thường, chỉ có mấy chục người sắc mặt lạnh lùng, hoặc ngồi xếp bằng, hoặc nhắm mắt dưỡng thần ngay trên ghế. Cũng có người luyện quyền với bia ngắm.

Trong một góc khuất âm u, một lão già với sắc mặt âm trầm đang nghe một thanh niên báo cáo.

- Cậu khẳng định tối nay Triệu Thiết Trụ sẽ tới đây?

Lão nhân trầm giọng hỏi.

- Vâng! Buổi tối hắn đến phụ trách trật tự võ đài.

Thanh niên cung kính đáp.

- Tốt! Cậu đi đi.

Lão nhân phân phó một tiếng, thanh niên khom người lui ra, trong mắt lão nhân hiện lên sự căm hờn:

- Triệu Thiết Trụ, ngươi giết hai đồ đệ của ta, vốn tưởng rằng ngươi là người của Đội hành động đặc biệt của Cục an ninh quốc gia, đời này không thể báo thù, không ngờ cấp trên lại nhìn không vừa mắt, đúng là trời cũng giúp ta. Đêm nay, nơi đây chính là nơi táng thân của ngươi!

Khí thế trên người lão đột nhiên bộc phát, ánh mắt âm trầm đó khiến mấy người bên cạnh cũng phải sợ hãi, nhanh chóng chuyển sang chỗ khác.

Người này rõ ràng chính là Liệt Ưng, Hoàng Khai Thiên, đứng thứ chín trên Long bảng.

Chung quanh có không ít người nhận ra lão già này. Hôm nay là tràng thi đấu tranh giành vị trí trên Hổ bảng, không hiểu tại sao lại có cao thủ thứ chín trên Long bảng ở đây, không lẽ hôm nay có đệ tử hay bằng hữu của lão đến thi đấu? Mọi người kinh nghi bất định.

Lúc này, một chiếc QQ màu vàng xuất hiện trước cửa Kim Sắc Thiên Địa, Triệu Thiết Trụ vừa cho xe dừng lại, Lôi Tử đã bước đến.

- Anh Thiết Trụ, sở thích không tệ, đi QQ.

Lôi Tử cười nói.

- Đúng vậy! Tôi muốn thoát ly sở thích tầm thường của người đời. Đi thôi! Làm sao đi tới võ đài ngầm được đây?

Triệu Thiết Trụ hỏi.

- Đi theo em, hôm qua em nghe ông ngoại phân phó mới biết, thì ra ở Kim Sắc Thiên Địa còn có một võ đài ngầm. Dường như Kim Sắc Thiên Địa này là một chi nhánh của một hệ thống câu lạc bộ đêm lớn ở BJ, bối cảnh rất phức tạp.

Lôi Tử thấp giọng nói, đưa Triệu Thiết Trụ đi vào bên trong Kim Sắc Thiên Địa..

Tổng giám đốc Kim Sắc Thiên Địa, Tôn Chí, lúc này đã chờ sẵn ở đại đường, thấy hai người Triệu Thiết Trụ tiến vào liền tiến lên nghênh đón.

- Thiết Trụ huynh đệ, còn nhớ Tôn mỗ chứ?

Tôn Chí cười nói.

- Làm sao có thể quên được!

Triệu Thiết Trụ tiến lên phía trước bắt chuyện.

- Không ngờ Thiết Trụ huynh đệ lại là người của Cục quốc an, quả nhiên tuổi trẻ tuấn kiệt mà, đi theo tôi!

Tôn Chí khích lệ một câu, dẫn theo hai người Triệu Thiết Trụ quặt đông rẽ tây, đi tới trước một chiếc thang máy, đặt bàn tay vào mặt bảng điện tử xác nhận ký hiệu vân tay đặc biệt, rồi nói:

- Phía dưới chính là võ đài ngầm, các cậu xuống trước đi, tôi còn phải ở đây tiếp đón các tuyển thủ, thứ lỗi không tiễn!

Tôn Chí kể khổ xong, chờ hai người Triệu Thiết Trụ đi vào thang máy, hắn lại quay ra cửa. Lần này, đại hội thi đấu võ thuật được tổ chức ở Kim Sắc Thiên Địa, nên Tôn Chí hiểu hắn phải tranh thủ cơ hội. Nếu xuôn sẻ, không chỉ có thể quen biết được nhiều cao thủ tầm cỡ, nếu tạo được tiếng vang tốt, hắn có thể sẽ nhận được không ít thứ tốt từ cấp trên. Không trách Tôn Chí luôn luôn tỏ ra cẩn thận, mỗi một tuyển thủ hắn đều tự mình nghênh đón.

- Anh Thiết Trụ, đeo huy chương này vào đi.

Lôi Tử lấy ra một cái huy chương có khắc hình rồng màu vàng đưa cho Triệu Thiết Trụ, bản thân cũng đeo một cái.

- Đây là cái gì?

Triệu Thiết Trụ hỏi.

- Là dấu hiệu chứng minh thân phận của chúng ta, cho thấy chúng ta là nhân viên bảo an, không phải tuyển thủ.

Lôi Tử giải thích.

- Cậu nói một sự kiện lớn như vậy, chỉ hai người chúng ta, làm được không?

Triệu Thiết Trụ hỏi.

- Sao lại không được? Chúng ta là người đại biểu cho quốc gia, ai không nể mặt, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Lát sau, thang máy đã ngừng lại, cửa thang máy mở ra, nhất thời có vô số ánh mắt phóng tới hai người. Chủ nhân những ánh mắt trên đều mang theo khí thế cường hãn. Nhưng ngay khi nhìn thấy huy chương trên ngực Triệu Thiết Trụ, bọn họ liền tản ra, không còn chú ý đến hai người nữa.

- Cũng hiệu quả đấy chứ!

Triệu Thiết Trụ cười nói với Lôi Tử, hai người đi ra khỏi thang máy, tìm vị trí ngồi xuống.

Lúc này, một cỗ khí thế cực kỳ cường hãn đột nhiên từ một góc khuất bắn về phía Triệu Thiết Trụ, Triệu Thiết Trụ ngưng thần nhìn lại, nhận ra đó là một lão già mũi ưng, mặt đầy sát khí đang nhìn mình. Khí thế của lão già này so với tất cả mọi người xung quanh đều cường bạo hơn mấy lần.

Mình đắc tội với lão ta từ khi nào vậy? Triệu Thiết Trụ bất đắc dĩ sờ sờ cái mũi của mình, xem ra chuyện tối nay sẽ không được thuận lợi rồi.

Không bao lâu sau, người tới võ đài ngầm càng ngày càng nhiều. Cũng may võ đài khá lớn, người đông hơn nữa cũng không cảm thấy chật chội. Đúng lúc này, có vài trung niên khuôn mặt tươi cười từ trong thang máy bước ra.

- Ta sát! Đó là Phó bí thư Tỉnh ủy Triệu Tư Dương, Tỉnh trưởng Lữ Kim Huy, Bí thư Tỉnh ủy Trương Dực Hoàng, không phải nói Vua không đi cùng Chúa à? Tại sao Bí thư Tỉnh ủy cùng Tỉnh trưởng lại xuất hiện cùng chỗ? Những người này đến đây làm gì, cậu biết không?

Triệu Thiết Trụ nhìn mấy người chủ chốt, thấp giọng nói.

- Tất nhiên là đến xem thi đấu rồi. Nghe nói mỗi trận đấu đều có vài lãnh đạo chú ý. Lần này lãnh đạo cấp cao tới đây, xem ra phân lượng cũng không nhẹ.

Lôi Tử cũng thì thầm trả lời.

Vài người đi qua bên cạnh Triệu Thiết Trụ, Bí thư Tỉnh ủy Trương Dực Hoàng nhìn Triệu Thiết Trụ dừng lại, đột nhiên cười nói:

- Tiểu tử, trật tự buổi tối hôm nay, trông cậy vào các cậu rồi.

- Chúng tôi sẽ làm hết khả năng của mình.

Triệu Thiết Trụ đứng lên, bình tĩnh nói.

- Tốt! Cứ làm theo khả năng.

Trương Dực Hoàng cười cười, đi về phía ghế ngồi của đài chủ tịch. Lôi Tử chờ mấy người đi xa, rồi mới khẽ nói với Triệu Thiết Trụ:

- Thật là, những vệ sĩ xung quanh ông ta đều là siêu cấp cao thủ.

Triệu Thiết Trụ gật gật đầu. Quả thật như vậy! Trên người mấy vệ sĩ vây quanh lãnh đạo đó đều phát ra khí thế vô cùng cường đại, so với lão giả mũi ưng vừa rồi còn mạnh hơn vài phần.

- Có lẽ những người đó mới là lực lượng bảo an chủ yếu của tối hôm nay!

Triệu Thiết Trụ phỏng đoán.

Ngay sau đó lại lục tục xuất hiện thêm một vài người, trong đó có Tỉnh thủ phủ, còn có một vài gia chủ đại thế gia. Triệu Thiết Trụ lại gặp người của Lý gia. Chỉ là những người này căn bản không biết hung thủ giết Lý Thiên Phong đang ở ngay tại võ đài ngầm này.

Những người đó đều ngồi xem ở thính phòng, số lượng mơ hồ cũng khoảng trăm người.

- Bọn họ tới đây làm gì?

Triệu Thiết Trụ hỏi.

- Còn không phải đến nhận người mới sao? Mỗi lần đại hội thi thố đều là thời điểm những người có tiền, có quyền đến đây tìm người mới, bình thường đều là chiêu mộ vệ sĩ. Phải biết rằng, người trên Hổ bảng ra ngoài so với cao thủ bình thường lợi hại hơn nhiều. Đương nhiên cũng chỉ giới hạn trong Hổ bảng thôi, nghe nói người trên Long bảng ít chịu để người ta chiêu mộ.

Lôi Tử đáp.

Không bao lâu sau mọi người gần như đã đến đông đủ. Một lão nhân râu trắng như cước thong thả đi vào giữa luận võ đài của quyền đàn, lão nhân không sử dụng micro nhưng giọng nói vẫn vang khắp võ đài ngầm:

- Số người tham gia Hổ bảng lần này có tổng cộng hai trăm người. Người mới khiêu chiến là một trăm người. Một trăm người trên bảng đều đã đến đầy đủ. Tiếp theo những người mới tiến hành phân tổ đấu loại. Bây giờ mời tổ khiêu chiến thứ nhất lên đài. Thời gian mỗi trận đấu là năm phút. Sau đó, người nào ngã xuống, sẽ tính là thua, nhận thua cũng coi như thua. Nếu ngang bằng thì ta phán xét.

- Lão nhân kia là ai vậy?

Triệu Thiết Trụ hỏi.

- Em cũng không biết. Có vẻ như người trên trung ương phái xuống. Nghe nói thực lực rất mạnh. Không có tên trên Long bảng, nhưng mạnh hơn cả cao thủ trên Long bảng. Theo như ông ngoại em nói, nếu như lão tham gia thi đấu để ghi danh trên Long bảng, thì lão có thể tiến vào top 5.

Sắc mặt Triệu Thiết Trụ khẽ biến. Theo như hắn cảm nhận, trên người lão không có chút khí thế nào, chỉ có một mảng trầm tĩnh. Không lẽ đây chính là phản phác quy chân trong truyền thuyết?

Các trận đấu loại nhanh chóng được bắt đầu. Từ một trăm người khiêu chiến đã chọn ra được ba người cuối cùng. Ba người này có quyền chọn người trên Hổ bảng khiêu chiến. Mà người trên Hổ bảng cũng có thể khiêu chiến với người đứng trước hắn một bậc, đương nhiên cũng có thể khiêu chiến vượt cấp. Người như vậy lại không ít. Dù sao, chỉ có mấy vị trí đứng đầu Hổ bảng mới có tư cách khiêu chiến Long bảng. Mà mỗi người trong Hổ bảng đều có thiên tư trác tuyệt, tiến bộ trong năm năm thường là vô cùng lớn.

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK