• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Bân hừ lên một tiếng rồi quay người…đi thẳng. Phùng Khoan cùng mọi người thấy vậy ngơ ngác một hồi. Cảnh sát chưa đến nếu để hắn bỏ đi thì chẳng phải quá dễ dãi sao, mấy người bị thương kia làm thế nào? Phùng Khoan bèn lên tiếng:

- Anh đứng lại!

Từ Bân chẳng muốn dây dưa với bọn trẻ ranh này, theo hắn nghĩ cao thủ như hắn không cần phải quan tâm đến bọn vắt mũi chưa sạch này nên chẳng thèm để ý đến lời của Phùng Khoan, cắm đầu đi tiếp.

Do hung uy vừa nãy của hắn, hắn đi đến đâu, mọi người vây quanh đều tự động tản ra nhường một lối cho hắn. Từ Bân càng được thể đắc ý, không coi ai ra gì. Thấy chuyện không ổn, Trần Doãn Phi liền đứng ra chặn Từ Bân.

Từ Bân vốn đến gây chuyện trong tiệc mừng của Trần Doãn Phi, dĩ nhiên hắn phải chủ trì giải quyết, hơn nữa đã Trần Doãn Phi đã gọi điện nhờ bác, nếu bây giờ cảnh sát đến mà không thấy Từ Bân, Trần Doãn Phi không chỉ mất hết mặt mũi mà còn có thể bị bác hắn mắng cho một trận.

Vì thế, Trần Doãn Phi không thể không đứng ra ngăn cản Từ Bân.

Thấy vậy, Phùng Khoan cũng đành chạy lại chỗ Trần Doãn Phi, ý định bảo vệ cho hắn. Hôm nay được Trần Doãn Phi mời, hắn cũng không thể bỏ mặc Trần Doãn Phi bị đánh được.

Thấy Phùng Khoan chạy đến chỗ mình, Trần Doãn Phi cũng yên tâm không ít, vừa rồi thân thủ của Phùng Khoan rất tốt, tuy chỉ tránh né nhưng cũng thấy được Phùng Khoan biết võ thuật. Theo Trần Doãn Phi, Phùng Khoan là một cao thủ ẩn dấu, chẳng qua muốn ẩn mình nên không ra tay đánh Từ Bân mà chỉ né tránh, nếu Phùng Khoan chịu đánh, Từ Bân chắc chắn sẽ ăn hành.

Nhưng nếu Trần Doãn Phi biết Phùng Khoan chỉ mô phỏng động tác võ thuật trong phim chứ chưa từng học võ bao giờ, chắc chắn sẽ không bình tĩnh như vậy. Nhưng Trần Doãn Phi lại không biết, vì thế hắn to mồm mắng:

- Thằng khốn, mày tưởng đây là đâu? Muốn đến là đến muốn đi là đi à? Đánh bạn tao không lại thì muốn bỏ chạy, để lại một cánh tay đi.

Trần Doãn Phi bắt chước lời mấy tên xã hội đen trong phim, cảm thấy mình đặc biệt khí phách, siêu cấp đẹp trai, các em gái nhất định sẽ chết mê chết mệt vì mình.

Đang đắc ý thì Từ Bân đã tung một cú đấm vào mặt hắn. Trần Doãn Phi nghĩ phen này mình tiêu rồi, cái mặt đẹp trai của mình sẽ bị hủy trong tay thằng khốn này. Hắn cảm thấy vô cùng hối hận vì hành động chặn đường ngu xuẩn này của mình.

Trong giây phút nguy ngập ấy, một cánh tay mạnh mẽ có lực đã kéo hắn về sau, tránh thoát cú đấm của Từ Bân.

Trần Doãn Phi hoàn hồn, đưa ánh mắt cảm kích nhìn về phía Phùng Khoan. Ánh mắt đó ẩn chứa niềm biết ơn sâu sắc đến nỗi Phùng Khoan cũng nổi da gà, vội quay mặt nhìn Từ Bân nói:

- Chúng ta đang tỷ thí mà anh lại bỏ đi như vậy, không phải sợ rồi đấy chứ.

Từ Bân cũng là kẻ sõi đời, chút mẹo vặt của Phùng Khoan sao có thể qua mặt hắn:

- Đừng hòng khích tướng tao. Nếu tỷ thí thật sự thì không phải nói, đằng này mày chỉ biết trốn tránh, tao không thèm đấu với mày. Tránh ra!

Phùng Khoan biết không thể dùng mưu nhỏ này lưu Từ Bân lại, nhưng hắn thực sự không biết võ công, nếu cường ngạnh đánh với Từ Bân chỉ có nước lỗ mũi ăn trầu, nhưng nếu không đánh thì hắn sẽ bỏ đi. Mấy người bị thương kia ai đền, dù sao thì hắn cũng không muốn người bạn vừa mới quen nhưng rất hợp ý như Trần Doãn Phi bị phiền toái.

- Được, đã vậy tôi sẽ đánh thật, anh cẩn thận đấy!

Nói cứng dọa Từ Bân một phen, đồng thời nhanh chóng chuyển thân đánh vào mạng sườn của Từ Bân. Theo như não bộ tính toán, với khoảng cách gần như vậy, cộng thêm đánh bất ngờ, Từ Bân chắc chắn sẽ bị thiệt.

Phùng Khoan không biết võ, nhưng xem nhiều phim võ thuật cũng biết, phàm những kẻ luyện ngoại công như Từ Bân thì ít nhất cũng phải có yếu điểm, gọi là Tráo môn. Kể cả những tên luyện môn võ công bá đạo như Kim Chung Trão cũng có yếu điểm, huống chi Từ Bân chỉ luyện Thiết Bố Sam công còn chưa đến tiểu thành.

Đúng như Phùng Khoan tính toán, Từ Bân không kịp phản ứng đã ăn một quyền của Phùng Khoan, hắn đau đớn lùi lại 1 bước. Cú đấm đầu tiên được tích lực, lại bất ngờ nên đem lại hiệu quả khá tốt, nhưng xem ra đó không phải tráo môn của Từ Bân.

Không để cho Từ Bân kịp thanh tỉnh sau bất ngờ, Phùng Khoan đã tiến đến tung đấm liên tục vào hốc mắt, mạng sườn, khớp tay, bả vai, bắp đùi, thái dương…đánh đến nỗi Từ Bân choáng váng.

Từ Bân không ngờ thằng này lại hèn hạ như vậy, đã đánh lén còn toàn đánh vào yếu huyệt trên cơ thể, cũng may tên này còn có chút liêm sỉ, không đánh vào hạ bộ của hắn, nếu không kể cả Từ Bân có luyện thành Kim Chung Tráo cũng chỉ có nước ôm đũng quần mà quoằn quại.

Dù vậy các yếu điểm trên cơ thể Từ Bân đều được Phùng Khoan ‘Mát xa’ một lượt. Kết quả là hắn thực sự phải nuốt hận nằm đo đất trước chuỗi đòn hiểm ác đó.

Chuyện này đúng là làm cho kẻ luôn tự phụ như Từ Bân thật không thể tin được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK