Phùng Khoan hì hục đạp chiếc xe cọc cạch trên đường từ trường về nhà. Hôm nay trời nắng đến 40 độ, nóng cháy da cháy thịt vậy mà cậu cùng đám học sinh lớp 12 vẫn phải đến trường học thêm. Đó là một việc vô cùng bình thường đối với học sinh cuối cấp, muốn vào được đại học, tất nhiên là phải bỏ ra nhiều công sức. Phùng Khoan vừa đi vừa nguyền rủa chế độ thi cử, lại chửi ông trời sao không hạ nhiệt độ mát mẻ một chút.
Phùng Khoan nhà nghèo nhưng được cái học dốt, cha mẹ cậu vẫn bắt cậu phải học hành đầy đủ dù thành tích cậu chẳng khá khẩm lắm. Biết đầu óc mình không thông minh, học cũng không vào nhưng vì thương cha mẹ, Phùng Khoan vẫn lao đầu vào học, học đến mụ mị đầu óc, hoa mắt loạn trí.
Từ nhà Phùng Khoan đến trường phải đi 6 cây số, đường xá cũng không thuận tiện, có đến một nửa là đường đất, lại còn dốc, ổ gà khắp nơi. Phùng Khoan đang cúi đầu cúi cổ đạp xe lên con dốc thì chợt thấy một người phụ nữ trung niên dáng vẻ khắc khổ đang cố gắng đẩy xe đạp chở một bao gì đó có vẻ khá là nặng. Khuôn mặt bà ta trắng bệch, mồ hôi rơi như suối, có vẻ sắp ngất đến nơi. Phùng Khoan vội bóp phanh nhảy xuống xe dựng vào bên đường chạy đến nói:
- Cô ơi, để cháu đẩy dùm cho.
Đoạn, cậu dành lấy chiếc xe, dùng sức đẩy nhanh lên đoạn dốc. Người phụ nữ ngạc nhiên, thấy Phùng Khoan giật lấy xe tưởng là ăn cướp vội la toáng lên. Mọi người xung quanh thấy vậy xúm vào định đánh cho cậu một trận. Phùng Khoan phải giải thích mãi họ mới tha cho, trước khi thả cậu còn nghe được có người nói:
- Thời buổi này không tin được bố con thằng nào đâu. Đẩy xe hộ? Không phải cướp thì là thằng điên, rỗi việc.
Câu nói đó làm Phùng Khoan chạnh lòng, cãi lại người kia nhưng bị người cản lại. Thấy vẻ mặt họ, Phùng Khoan biết được dù mình có giải thích mấy thì họ cũng chẳng thèm đếm xỉa đến.
Nghĩ đến lời dạy của cha mẹ, thương người như thể thương thân, thấy người gặp khó khăn phải ra tay giúp đỡ, Phùng Khoan lại lắc đầu, ngồi lên chiếc xe cà tàng tiếp tục đi.
- A! Anh Khoan về mẹ ơi.
Một cô bé tầm 10 tuổi đen nhẻm từ trong nhà chạy ra vui mừng ôm chầm lấy Phùng Khoan. Đó là Phùng Vân, em gái Phùng Khoan. Nhà nghèo nên cô bé phải nghỉ học ở nhà phụ giúp bố mẹ cho Phùng Khoan đi học. Vì vậy, Phùng Khoan thương đứa em này vô cùng, có gì ngon đều dành cho cô bé hoặc kiếm mấy thứ linh tinh làm thành đồ chơi cho cô. Cô bé cũng rất yêu quí Phùng Khoan. Tình cảm hai anh em rất tốt.
Mẹ Phùng Khoan từ trong bếp nói vọng ra:
- Về rồi hả con. Vào nhà nghỉ tý đi rồi ăn cơm.
Mẹ Phùng Khoan là Nguyễn Thùy Linh, là giáo viên mầm non của trường mầm non xóm. Cha Phùng Khoan là Phùng Hổ, công nhân của nhà máy khai thác đá vôi. Nghe nói ngày xưa mẹ Phùng Khoan rất đẹp, tính cách lại hiền lành, không biết cha Phùng Khoan kiếm ở đâu về làm không ít thanh niên cùng thời ghen tị. Nhưng bây giờ, nhìn những nếp nhăn, những vết chân chim bên khóe mắt, làn da sạm đi vì cháy nắng, bàn tay gầy gầy mảnh khảnh… còn đâu người con gái xinh đẹp ngày nào. Cuộc sống vất vả đã lấy đi xuân sắc của bà. Dù vậy, bà vẫn yêu chồng thương con như ngày nào, chính bà là người dạy bảo những điều hay lẽ phải cho anh em Phùng Khoan.
- Vâng.
Phùng Khoan rửa mặt xong đi vào nhà, thấy mâm cơm đã được dọn sẵn, mẹ cậu đang xới cơm vào bát, bát cơm nóng hổi tạo ra hương thơm nhè nhẹ. Dù chỉ là rau canh đạm bạc nhưng đối với Phùng Khoan thì nó hơn bất kỳ một bữa sơn hào hải vị nào, đơn giản vì cậu đang rất đói hơn nữa, tay nghề mẹ cậu cũng vô cùng tốt.
Vừa ăn vừa thổi, Phùng Khoan hỏi:
- Bố chưa về hả mẹ?
- Ừ, bố con giúp chú Quang đào giếng nên chiều mới về.
- Dạ!
Gia đình Phùng Khoan thường vừa ăn vừa nói chuyện như vậy. Mẹ Phùng Khoan thường hỏi thăm tình hình học hành của cậu thì cậu ta đành trả lời nhát gừng, không phải không muốn nói thật mà chỉ sợ mẹ buồn.
Ăn xong, bé Phùng Vân giúp mẹ rửa bát còn Phùng Khoan vì sắp thi đại học nên được ưu tiên nghỉ ngơi. Cậu ngồi vào bàn học, mở sách ra cố gắng làm nốt mấy bài toán trong đề thầy vừa cho lúc sáng…
Cuộc sống cứ như vậy từ từ trôi qua, hôm nay là ngày thi đại học, Phùng Khoan cùng cha đến địa điểm thi là trường XXX. Phùng Khoan biết năng lực của mình không tốt nên chỉ đăng ký thi vào một trường đại học công lập hạng bét, tên cũng ít người nghe qua.
Cũng như bao thí sinh khác, Phùng Khoan mang một tâm trạng hồi hộp bồn chồn, sau khi được cha khích lệ, cậu hít một hơi lấy can đảm rồi bước đến phòng thi. Đang run run đứng trước cửa chờ đợi thì có người đằng sau vỗ vai:
- Ê cu, cậu cũng thi phòng 7 à?
Phòng thi của Phùng Khoan đúng là phòng 7, và cậu đang đứng loay hoay trước cửa phòng. Phùng Khoan quay đầu lại thì thấy một tên thanh niên béo mập, tuy nhiên cậu ta khá cao nên nhìn cũng không đến nỗi nào.
- Ừ, cậu cũng thi phòng này à? Phùng Khoan đáp.
- Phải, anh em cùng phòng tí nữa nhắc bài nhau với nhé! Tên béo vui vẻ nói.
Phùng Khoan cười khổ, trình độ mình thế này thì nhắc bài cho ai được. Tuy nhiên, cậu vẫn gật đầu:
- Tất nhiên rồi, tý nữa cậu nhắc bài tôi với nhé! Mà cậu tên gì?
- Tôi là Trần Doãn Phi, còn cậu?