Mục lục
[Dịch] Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với Lâm Nhã Hân và Đường Lệ Phượng mà nói đây là kết quả tốt nhất. Hai người tới phòng nhỏ dùng để chiêu đãi khách quý. Trước tiên, Lâm Nhã Hân nói về việc chuẩn bị đầu tư ở xã Mãnh Tú, Đường Lệ Phượng lại rất rõ về việc này, cô chợt nói:

- Lãnh đạo xã Mãnh Tú đã báo cáo với tôi việc này. Đối với hoạt động đầu tư lần này của quý công ty, thành phố rất ủng hộ. Tuy nhiên, khó khăn cũng thật sự còn tồn tại, chúng tôi đang nỗ lực nghiên cứu, thảo luận phương án giải quyết, tin rằng rất nhanh sẽ có thể giải quyết được…

Lâm Nhã Hân cắt ngang lời Đường Lệ Phượng, nói:

- Bí thư Đường, những lời này tôi đã nghe từ hai tháng trước rồi, nói thật lòng nếu không vì Đỗ Long, tôi căn bản cũng không có hứng thú đầu tư ở một nơi như xã Mãnh Tú. Đầu tư 1 tỷ đối với thành phố Thụy Bảo mà nói có lẽ là không lớn, nhưng đối với xã Mãnh Tú thì không phải là ít. Đối mặt với vụ đầu tư lớn như vậy, khi chính phủ giải quyết vấn đề có phải nên giải quyết một cách đặc biệt và nhanh chóng hơn một chút hay không?

Đường Lệ Phượng cười nói:

- Tôi hiểu được cảm nhận của tổng giám đốc Lâm. Trên thực tế tôi cũng hận không thể một mạch giải quyết xong vấn đề để việc đầu tư lập tức được thực hiện. Tuy nhiên, những vấn đề lịch sử còn xót lại ở xã Mãnh Tú còn khá nhiều, việc giải quyết quả thực cần chút thời gian, mong tổng giám độc Lâm kiên nhẫn chờ đợi. Tôi bảo đảm sau khi trở về, việc đầu tiên mà tôi giải quyết sẽ là những vấn đề tổng giám đốc Lâm gặp phải. Hiện tại cũng đúng vào mùa mưa của châu Đức Hồng, tổng giám đốc Lâm cũng không cần khởi công gấp phải không nào?

Lâm Nhã Hân thầm nghĩ: “nếu không vì Đỗ Long thì có quỷ mới phải sốt ruột”. Ai mà biết khi nào tên kia rời khỏi xã Mãnh Tú chứ? Đến lúc đó công lao khoản tiền thu hút đầu tư này coi như không phải của hắn rồi, vì thế việc này vẫn phải thúc giục mới được.

Lâm Nhã Hân nói:

- Vậy cũng cần phải nhanh chóng giải quyết vấn đề về chính sách thì tiền vốn của tôi mới có thể tới đúng chỗ được. Trước khi làm đường vẫn còn rất nhiều công việc cần phải chuẩn bị. Suy đi tính lại, nếu trong tháng 7 có thể giải quyết được tất cả các vấn đề, tháng 8 bắt đầu chuẩn bị thì khi mùa mưa kết thúc mới có thể khởi công. Nhưng nếu đến tháng 8 vẫn chưa thể giải quyết được vấn đề, vậy hạng mục đầu tư này coi như hủy bỏ rồi.

Đường Lệ Phượng dường như có điều suy nghĩ thoáng nhìn Đỗ Long đang đứng bên ngoài phát tài liệu, nói:

- Xin tổng giám đốc Lâm cứ yên tâm, tôi bảo đảm trước cuối tháng 7 có thể giải quyết được hết các vấn đề.

Lâm Nhã Hân nói:

- Có lời của bí thư Đường, tôi có thể yên tâm hơn rồi. Bí thư Đường, việc kinh doanh của tôi chủ yếu ở gần thành phố Ngọc Minh nê tôi không thể thường xuyên tới xã Mãnh Tú được. Tôi dự định sẽ cử một công ty đại diện ở lại thành phố Thụy Bảo phụ trách trong coi tiến độ công trình, đồng thời cùng chính quyền thành phố Thụy Bảo hoặc xã Mãnh Tú thảo luận công việc, không biết xã Mãnh Tú có ban thu hút đầu tư hay các cơ cấu tổ chức tương tự không… Tôi hy vọng những người trong tổ chức này có thể bảo đảm an toàn việc đầu tư của tôi, vấn đề này vẫn mong được bí thư Đường suy xét một chút.

Bên trong chính quyền xã không có phòng thu hút đầu tư, chỉ có phòng phát triển kinh tế và phòng quản lý xã hội. Phòng phát triển kinh tế phụ trách kế hoạch phát triển sản nghiệp, còn làm đường lại là trong phạm vi trách nhiệm của phòng quản lý xã hội. Hai ban ngành này đều thuộc quyền quản lý của chính quyền xã. Nếu Lâm Nhã Hân có việc thì có thể trực tiếp liên hệ với nội bộ xã, vì vậy yêu cầu này của cô có chút kỳ lạ.

Đường Lệ Phượng nhanh trí nói:

- Tôi hiểu rồi, đây là tổng giám đốc Lâm lo lắng về trị an của xã Mãnh Tú không tốt, cùng với việc có người tham ô tiền công trình phải không? Tôi thấy như thế này vậy, phòng thu hút đầu tư thành phố Thụy Bảo có thể lập ra một tổ công tác ở xã Mãnh Tú, thành viên của tổ công tác có thể bao gồm một số lãnh đạo chủ chốt của xã Mãnh Tú, ví dụ như bí thư đảng ủy xã, chủ tịch xã và đồn trưởng đồn công an… Có những người thuộc các ban ngành chính quyền này hỗ trợ đôn đốc, giám sát, nói như vậy tổng giám Lâm hẳn có thể yên tâm rồi chứ?

Lâm Nhã Hân hài lòng gật đầu nói:

- Ừm, có thể được như vậy tôi cũng yên tâm rồi…

Đường Lệ Phượng khẽ mỉm cười nói:

- Nói như vậy tổng giám đốc Lâm quyết định đầu tư vào xã Mãnh Tú rồi?

Lâm Nhã Hân nói:

- Chỉ cần những vấn đề kia có thể giải quyết trước tháng 8, tôi sẽ đầu tư vào xã Mãnh Tú, 1 tỷ tiền đầu tư sẽ được chia ra để đầu tư trong vòng 10 năm.

Đường Lệ Phượng cười nói:

- Chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ!

Nhiệm kỳ làm việc của Đường Lệ Phượng kéo dài 5 năm, Lâm Nhã Hân lại muốn đầu tư dài kỳ như vậy, việc tiếp xúc với Đường Lệ Phượng là không thể tránh khỏi. Hai người bắt tay, Đường Lệ Phượng lại nói:

- Đoàn thể lần này tham gia hội nghị thu hút đầu tư ở thành phố Ngọc Minh của châu Đức Hồng rất có thành ý. Tổng giám đốc Lâm còn có hứng thú tham gia đầu tư vào các nơi khác của châu Đức Hồng không?

Lâm Nhã Hân cười nói:

- Chỉ cần là điều kiện hợp lý, thật ra tôi vẫn còn một chút tiền vốn dư dả… bí thư Đường giới thiệu cho tôi xem qua chút.

Tinh thần của Đường Lệ Phượng trở nên hăng hái, cô giảng giải một cách chi tiết các chính sách và các điều kiện nổi bật của châu Đức Hồng cho Lâm Nhã Hân nghe. Cô rất tường tận về thành phố Thụy Bảo, đối với tình hình của các huyễn, các xã khác của châu Đức Hồng cũng rõ như lòng bàn tay. Có sự giảng giải của cô, Lâm Nhã Hân dần dần có hứng thú với châu Đức Hồng. Đỗ Long nói rất đúng, châu Đức hồng quả thật là một nơi rất tốt, tiềm lực phát triển rất lớn.

Hiện giờ, ngoài 1 tỷ dự tịnh đầu tư vào xã Mãnh Tú, trong tay Lâm Nhã Hân còn khoảng 200 triệu vốn lưu động. Khoảng vay từ ngân hàng đã trả hết, 200 triệu này cô có thể tự do đầu tư. 200 triệu nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, nên đầu tư vào đâu đây? Điều này khiến Lâm Nhã Hân phải suy nghĩ.

- Tiểu Đường, tổng giám đốc Chu đã quyết định đầu tư vào thành phố Thụy Bảo, vẫn còn một số chi tiết cần nói chuyện với cô, cô cùng tổng giám đốc Lâm nói chuyện thế nào rồi? Tôi tới phụ cô một tay cùng đàm phán với tổng giám đốc Lâm.

Mã Quang Minh và Chu Chí Viễn cùng đi tới, Đường Lệ Phượng đành phải đổi đối tượng đàm phán với Mã Quang Min. Tuy nhiên, lần này Chu Chí Viễn rất thẳng thắn, dễ chịu. Sau khi gã và Đường Lệ Phượng đàm phán một số tình tiết liền ký hai hiệp nghị đầu tư với tổng giá trị là 500 triệu tệ.

Các hạng mục đầu tư của Chu Chí Viễn chủ yếu đều là bất động sản. Gã đã xem xét kỹ tình hình bất động sản của thành phố Lỗ Tây và thành phố Thụy Bảo, cho rằng kinh tế của thành phố Lỗ Tây và thành phố Thụy Bảo đang bắt đầu đi lên, nhưng hai thành phố này lại đang thiếu hụt khá nhiều khu chung cư cao cấp và biệt thự. Tuy tạm thời vẫn chưa có nhu cầu về phương diện này, nhưng người khai thác thị trường thành công sẽ kiếm được lợi nhuận rất lớn. Nếu đợi đến khi thị trường bùng nổ, chắc chắn sẽ có nhiều người lao vào thì lúc đó không thể kiếm được nhiều tiền như vậy nữa rồi. Mà Chu Chí Viễn từ trước đến nay đều thích làm “người đi đầu kiếm lợi lớn”, gã tuyệt đối tin tưởng vào tầm nhìn của mình!

Chuyện Mã Quang Minh và Lâm Nhã Hân đàm phán đều là việc công. Mã Quang Minh thật sự muốn giúp Lâm Nhã Hân, vì thế bèn tiết lộ ra không ít tin tức nội bộ cho Lâm Nhã Hân. Châu Đức Hồng sắp đón một thời kỳ phát triển mạnh mẽ, bao gồm thành phố Lỗ Tây và thành phố Thụy Bảo đều sẽ có rất nhiều công trình cơ sở hạ tầng được khởi công, đây đều là thời cơ để buôn bán.

Trong lòng Lâm Nhã Hân có chút trầm xuống, xem ra khi đầu tư vào xã Mãnh Tú thì nên lấy việc xoay quanh phát triển bất động sản làm việc chính. Trước tiên nên tìm nơi xây dựng mỏ đá, nhà máy xi măng, lò gạch, thậm chí có thể thành lập công ty xây dựng và công ty trang trí nội thất nhằm xây dựng thành một chuỗi dịch vụ, từ đó có thể tối đa hóa lợi nhuận.

Một ngày bận rộn đã kết thúc, bí thư thành ủy thành phố Ngọc Minh – Trương Ngọc Cần kiêu ngạo tuyên bố trong ngày đầu tiên thu hút đầu tư đã thu hút được hơn 10 tỷ vốn đầu tư, hội nghị thu hút đầu tư còn tiếp tục kéo dài 5 ngày, dự tính lần thu hút đầu tư này sẽ có thể thu hút được hơn 50 tỷ.

Thành tích của các châu huyện được mời tới tham dự hội nghị thu hút đầu tư khác lại kém xa, các châu huyện nộp giấy trắng trong ngày đầu tiên là không ít. Đương nhiên, mọi người đều sẽ không nói là mình nộp giấy trắng. Vốn Mã Quang Minh cũng không dự định giữ kín không nói ra, nhưng khi nhóm phóng viên khi bị Hoàng Vĩnh Cường sắp xếp đã chạy tới chỗ chủ tịch thành phố tiền nhiệm là ông ta, đồng thời mời ông phát biểu quan điểm của bản thân về việc tổ chức thành công hội nghị thu hút đầu tư thành phố Ngọc Minh lần này, Mã Quang Minh nhẫn nhịn nói:

- Việc tổ chức hội nghị thu hút đầu tư của thành phố Ngọc Minh lần này thành công là điều không nghi ngờ gì nữa. Đây là kết quả của sự nỗ lực của hai bên lãnh đạo (bên đảng và chính quyền), các vị hỏi châu Đức Hồng có kết quả gì không? Cái này đương nhiên không thể so sánh với thành phố Ngọc Minh được rồi, tuy vậy nhưng chúng tôi cũng không phải không có thu hoạch gì. Hôm nay, châu Đức Hồng đã ký kết được hai hiệp nghị đầu tư, tổng vốn đầu tư đạt 2 tỷ, đối với châu Đức Hồng mà nói thành tích như vậy cũng được xem là rất xuất sắc rồi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK