- Chú Mã đâu ạ?
Đỗ Long đặt đồ xuống rồi hỏi.
- Ông ấy à, vừa nghe cuộc điện thoại, đi vào thư phòng rồi. Cháu ngồi xem ti vi một lát nhé, thím vào bếp làm mấy món, một loáng là xong.
Tân Mỹ Linh cười lớn đáp, rõ ràng quan hệ của hai vợ chồng họ đã có chuyển biến tốt, như thế này đều nhờ có hắn.
Đỗ Long xắn tay áo lên cười nói:
- Thím có cần cháu phụ giúp không, ở nhà cháu cũng thường xuyên phụ giúp mẹ cháu đấy.
- Không cần, không cần. Cháu là khách quý của gia đình ta làm sao có thể để cháu vào bếp được? Thực ra mọi thứ đã chuẩn bị xong cả rồi, mọi người ngồi chờ một chút là được.
Tân Mỹ Linh cười rồi đi vào nhà bếp.
Người gọi điện cho Mã Quang Minh thực ra là người vừa đưa Đỗ Long tới - Vương Chí Cường. Anh ta đang báo cáo với Mã Quang Minh, chủ yếu nói về chuyện tên béo kia và Cục trưởng cục Tài chính uống rượu với nhau, nhưng xuất phát từ lí do cá nhân, anh ta vẫn nhắc đến cả Đỗ Long.
Từ sau lần Đỗ Long và con trai Viện trưởng bệnh viện Nhân dân có xích mích, Mã Quang Minh luôn lạnh lùng bàng quan chuyện Cục trưởng Cục tài chính thành phố Ngọc Minh dần dần có quan hệ thân thiết với Phó chủ tịch thường trực thành phố Phùng Kiếm Văn. Thực ra ban đầu Mã Quang Minh cũng từng nghĩ mượn chuyện đó để kéo Lâm Diễm về, dù sao Bí thư thành ủy Vương sớm muộn cũng phải rút lui. Tuy rằng Lâm Diễm hôm nay vẫn vẻ vang nhưng cũng đã chuẩn bị đường lui. Nhưng sau này Mã Quang Minh suy xét thấy Lâm Diễm khả năng là có vấn đề về kinh tế, vậy nên đã từ bỏ ý định lôi kéo anh ta về trận doanh của mình.
Lâm Diễm không tìm thấy chỗ bấu víu bên Mã Quang Minh, tự nhiên sẽ tìm cơ hội bên Phó chủ tịch thường trực thành phố Phùng Kiếm Văn. Có Cục trưởng Cục Tài chính gia nhập vào phe mình, đối với Phùng Kiếm Văn mà nói là niềm vui bất ngờ, hai người trở nên thân thiết một cách nhanh chóng, đương nhiên bề ngoài vẫn giữ khoảng cách nhất định.
Tính toán của Vương Chí Cường, Mã Quang Minh hiển nhiên nhìn ra. Sau khi im lặng lắng nghe Vương Chí Cường nói hết ông ta nói thản nhiên:
- Tôi biết rồi.
Sau đó gác máy.
Lúc này Đỗ Long đã vào đến cửa nhưng Mã Quang Minh cũng không ra tiếp hắn ngay, ông ta nghĩ một hồi rồi cuối cùng vẫn quyết định làm theo kế hoạch từ trước, tiếp tục làm ngơ. Lâm Diễm chỉ là một quân tốt, Mã Quang Minh hy vọng Lâm Diễm và Phùng Kiếm Văn thân thiết hơn nữa, thậm chí sẽ kéo luôn anh ta xuống nước, tới lúc đó mới là lúc dồn anh ta vào chân tường. Nếu muốn tiến thêm một bước trên quan trường, thì chữ “nhẫn” này phải tu luyện tốt hơn nữa mới được.
Cuối cùng Mã Quang Minh cũng ra khỏi thư phòng, vừa nhìn đã thấy gói đồ bên bàn trà, ông ta sầm mặt nói:
- Đỗ Long, cái này là cháu mang đến sao? Không phải chú đã nói rồi à, không cần phải quà cáp, nếu lần sau còn như thế này thì cháu không cần đến đây nữa.
- Vâng, vâng vâng, cháu đảm bảo lần sau không mang bất kỳ thứ gì đến.
Đỗ Long cười lớn.
Sau khi ngồi xuống, Mã Quang Minh cầm điều khiển chuyển sang kênh trung ương. Trên ti vi đang phát chương trình thiếu nhi, ông ta nhăn mày, rồi lại chuyển kênh thời sự thành phố Ngọc Minh, kênh đó đang phát tiết mục “Cuộc sống”. Dẫn chương trình Triệu Bình lưỡi đầy hoa lan, rất cuốn hút, tin tức liên quan đến nhịp thở của người dân và trong ngoài thành phố Ngọc Minh, đến Mã Quang Minh cũng xem một cách chăm chú.
Đỗ Long thuận miệng hàn huyên đôi câu, Mã Quang Minh bỗng hỏi:
- Đỗ Long, nghe nói trước khi cháu đến đây đã gặp lại bạn gái cũ? Kích động là không tốt. Chồng cô ta đánh cháu, cháu ngăn lại là phải rồi, nhưng làm hỏng xe và làm tay anh ta bị thương thì có phải hơi quá rồi không?
Đỗ Long đáp:
- Cậu Vương này cũng thật là, bảo cậu ta đừng nói với chú rồi, thế mà quay đi cái là quên ngay. Chuyện là thế này ạ, bạn gái cũ của cháu... Thực ra chỉ có thể gọi là bạn thôi, lúc cháu cần cô ta nhất thì cô ta lại bỏ cháu theo một ông chủ, hôm nay đúng lúc đụng phải cháu lại dở trò khoe mẽ. Ngay từ lúc bắt đầu cháu đã không muốn nhận quen biết cô ta, nhưng cô ta thật quá đáng….
Đỗ Long thêm mắm thêm muối để biện minh cho mình, Mã Quang Minh liếc xéo hắn một cái, nói:
- Đánh người cũng phải có lý do, cháu không ghi nhớ bài học này sớm muộn cũng gặp rắc rối với nắm đấm này thôi.
Đỗ Long tỏ ra nghe lời, đáp lại:
- Vâng, sau này cháu nhất định chú ý, đánh không đánh trả, mắng không mắng trả, người ta lấy dao đâm cháu sẽ lấy tinh thần cắt thịt nuôi chim của Phật tổ để cổ vũ bản thân, xông lên chịu đâm, hoàn thành sự thăng hoa cho tinh thần tự tôn…
Mã Quang Minh hừ nói:
- Miệng lưỡi trơn tru thật, chú mặc kệ cháu đấy, xảy ra chuyện đừng tới tìm chú.
Tân Mỹ Linh bưng đồ ăn từ nhà bếp ra, cười nói:
- Đỗ Long thông minh, có khả năng lại ngoan ngoãn, làm sao có thể có chuyện được? Tôi thấy không chừng là người ta gây ra cho nó, người làm chú như ông nên ủng hộ cháu, sao có thể nói không quan tâm như thế được?
Đỗ Long hít một hơi, cười ha ha:
- Thím thật hiền dịu, chả trách người ta đều nói phía sau người đàn ông thành đạt luôn có bóng dáng của người phụ nữ âm thầm ủng hộ.
Mã Quang Minh lườm hắn một cái, đây không phải mở to mắt nói lời bịa đặt sao. Lần trước nếu không có Đỗ Long giúp một tay vào, Tân Mỹ Linh sớm đã làm loạn lên cho cả phố biết, thế này mà gọi là hiền lành? Cũng may mà có chuyện này nên gần đây Tân Mỹ Linh đã thay đổi rất nhiều, anh em của bà ta cũng vậy, không còn gây phiền phức cho Mã Quang Minh nữa.
- Ông đâu rồi ạ? Có phải ông lại ra công viên Thúy Hồ chơi không ạ?
Đỗ Long lảng sang chuyện khác.
Mã Quang Minh nghĩ thầm “thằng bé này cố ý đây mà”, sau đó nói:
- Ông ở thành phố không quen, mới lên có mấy ngày đã về quê rồi. Đỗ Long này, Hạ Hồng Quân kia rốt cục là người như thế nào? Giờ thì cháu cũng nên cho chú biết rõ mọi chuyện chứ?
Tân Mỹ Linh lại quay trở lại nhà bếp, Đỗ Long nói một cách thần bí:
- Cái này… nếu như cháu nói ra bị người ta giết người diệt khẩu thì phải làm sao? … Được rồi, được rồi, cháu nói, cháu nói, chú đừng trừng mắt nhìn cháu nữa, ánh mắt chú có sát khí, à, không phải, là ra oai, cháu nhát gan đâu dám không nói.
Đỗ Long ba hoa vài câu cuối cùng cũng vào chủ đề chính, hắn nói:
- Chú Mã, chú đã từng nghe qua Đại đội Liệp Ưng (Ưng Săn) của quân khu Thành Đô (http://vi.wikipedia.org/wiki/Qu%C3%A...h_%C4%90%C3%B4) chưa?
Mã Quang Minh gật đầu nói:
- Từng nghe nói, đó là đại đội lính đặc chủng số một của Quân khu Thành Đô.
Đỗ Long nói:
- Đúng vậy ạ, Hạ Hồng Quân xuất thân từ đại đội đó, hơn nữa còn là linh hồn của cả đại đội Liệp Ưng. Nghe nói anh ta từng cứu mạng Tư lệnh quân khu Vân Nam, vì thế lần này anh ta gặp chuyện khiến Tư lệnh rất tức giận… Cháu chỉ có thế nói đến đây thôi, những chuyện khác đều là bí mật, không thể nói lung tung được.
Mã Quang Minh gật đầu, nói:
- Chả trách… Bọn họ đưa cháu đến căn cứ quân đội, cháu chơi bắn súng hai ngày thoải mái nhỉ.
Đỗ Long cao hứng nói:
- Không chỉ bắn súng, cháu còn ngồi trực thăng, lái xe tăng, bắn pháo, thật sự rất thú vị.
Mã Quang Minh kinh ngạc nói:
- Xem ra mọi người đều rất coi trọng Hạ Hồng Quân, Đỗ Long, người anh em tốt này cháu phải đối đãi tử tế đấy.
Đỗ Long nói:
- Cho dù anh ta chỉ là một người dân bình thường cháu cũng đối xử với anh ta như thế, hơn nữa Lữ đoàn trưởng Trương đó lại coi trọng cháu, muốn lôi kéo cháu vào quân đội, cũng không đơn thuần là vì Hạ Hồng Quân.
- Cháu đang nói khoác đấy à.
Mã Quang Minh nói.
Đỗ Long cũng không buồn giải thích, hỏi chuyện của huyện Võ Khê cuối cùng như thế nào. Mã Quang Minh nói cho hắn nghe những chuyện hắn chưa biết, nhờ sự cố gắng của Mã Quang Minh, vẫn có một đám quan chức chính quyền vì chuyện này mà mất chức. Bí thư Huyện ủy huyện Võ Khê cũng bị cảnh cáo trong Đảng, những quan chức có liên quan khác có người bị cảnh cáo trong Đảng, có người bị ghi hồ sơ, duy chỉ có mấy vị phó phòng và cấp dưới của phòng Than đá, phòng Công an, phòng Tài nguyên Đất đai huyện Võ Khê bị khai trừ khỏi Đđảng, cách chức chờ thẩm tra xử lý.
- Chỉ có thế thôi sao?
Đỗ Long dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng vẫn cảm thấy có chút không giống trong tưởng tượng, Mã Quang Minh thản nhiên nói:
- Chỉ thế thôi, chú đã cố hết sức rồi, cháu yên tâm, lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt, người làm chuyện xấu sớm muộn cũng bị trừng phạt.
Đỗ Long cười lạnh một tiếng, những lời này ai cũng biết nói, nhưng trừ bọn trẻ con ra thì làm gì có ai tin.
Không lâu sau Tân Mỹ Linh gọi Đỗ Long vào nhà bếp bê đồ ăn, sau khi đồ ăn đã dọn lên cả, Tân Mỹ Linh đi tới gõ cửa trước cánh cửa phòng đóng kín, nói:
- Ngọc Đường, ra ăn cơm thôi.
Đỗ Long nhìn theo với vẻ hiếu kỳ, Mã Quang Minh nói:
- Là con gái chú, năm nay học lớp 11, bướng bỉnh tới mức khiến người ta đau đầu.
Đỗ Long cười nói:
- Bây giờ con cái đều thế cả, lúc cháu còn đi học mẹ cháu cũng đau đầu lắm. Nếu như cháu biết nghe lời bà thì không chừng đã thi đỗ đại học Thiên Nam chứ không phải trường cảnh sát.
Mã Quang Minh lắc đầu ngao ngán, xem ra thực sự rất đau đầu vì con gái.
- Đến rồi, đến rồi.
Một giọng nữ vang lên trong phòng, sau đó là tiếng dép lê loẹt quẹt, tiếng mở cửa phòng “bịch”, một cô gái mặc quần áo ngủ đi dép lê như trong phim hoạt hình bước ra.
- A…
Đỗ Long trong lòng thấy bất ngờ, mắt sáng lên, người con gái trước mặt đúng là rất xinh đẹp, hơn nữa nút áo trước ngực lại chưa cài hết để lộ một phần da thịt trắng như tuyết, thậm chí còn có thể nhìn thấy từng nhịp thở qua khuôn ngực… đều nhìn thấy rõ ràng. Có lẽ cô ấy ngủ trong phòng cảm thấy hơi nóng, tay áo xắn lên tới khuỷu, ống quần cũng xắn lên tới đầu gối để lộ đôi tay, chân thon dài trắng trẻo, lại còn đôi bàn chân đáng yêu trong đôi dép hoạt hình, giống màu hồng phấn của mã não.