Ta và Yến Hưng Khải hư tình giả ý hàn huyên một phen, sau đó Yến Hưng Khải mới chịu thổ lộ mục đích thực sự lần này:
“Huynh đệ, Khang quốc Hâm Đức hoàng đế đã đáp ứng nghị hòa, nghe nói sứ thần lần này được phái tới là Ung vương.”
Tin tức của Yến Hưng Khải quả nhiên linh thông, chuyện của Đại Khang hắn còn nắm giữ được, trong khi ta còn chưa biết tin gì.
Yến Hưng Khải nói:
“Thái hậu hôm nay triệu ta vào cung thương lượng việc này, vi huynh dốc hết sức tán thành việc hoà đàm, nếu như trận chiến tranh này tiếp tục, thì sẽ chẳng có chỗ tốt nào với cả hai nước Khang, Tần.”
Ta mỉm cười nói:
“Đại ca nghĩ gì khi Hán Thành Đế xuất binh?”
Yến Hưng Khải than thở:
“Ta cực lực phản đối chuyện này, thái hậu muốn dùng lực lượng nhà mẹ đẻ là Đại Hán hợp lực đánh bại Đại Khang, nhưng làm gì có ai không biết tính toán của Hán Thành đế cơ chứ. Lúc mới bắt đầu cuộc chiến thì hắn tọa sơn quan hổ đấu, sau khi chiến cuộc lâm vào bế tắc, hắn mới ra tay. Trung Sơn quốc rục rịch, là do có Hán quốc ở sau lưng làm chỗ dựa, nếu như Hán quốc phát binh, chỉ sợ là rước hổ vào nhà, bản đồ Đại Tần không biết lại thiếu đi bao nhiêu lãnh thổ nữa đây.”
Trong lòng ta cười thầm, Yến Hưng Khải sợ rằng chỉ lo lắng cho lợi ích bản thân mà thôi, nếu như đại hán xuất binh, thì Tinh Hậu chắc chắn sẽ mượn lực Đại Hán nhổ khối u ác tính này.
Nhưng mà cũng may cho hắn, từ khi Tinh Hậu trải qua chuyện Bạch Quỹ, đã trở nên lý trí hơn rất nhiều, đồng thời lo lắng cho sự an toàn của con trai nàng, nên nàng mới không dám mạo hiểm.
Yến Hưng Khải nói vài câu nữa, sau đó mới cáo từ rời đi, việc hòa đàm hắn tiết lộ sớm với ta như vậy, còn có một mục đích nữa là nhân cơ hội kéo gần quan hệ của chúng ta.
Sáng sớm hôm sau, tin tức hai nước hòa đàm chính thức được xác nhận, Đại Khang phái Ung vương Long Thiên Khải làm Sử Tiết, tới Tần đô hoà đàm, thuận tiện nghênh tiếp ta trở về Đại Khang.
Chuyện này có chút kỳ quái, Ung vương vốn nhu nhược vô năng, sao có thể đảm nhiệm trọng trách nghị hòa, càng làm cho ta nghi hoặc hơn là, lần này Ung vương lại chủ động tới chỗ ta chờ lệnh.
Địa vị của ta được đề cao chưa từng có, hiện giờ không ai coi ta là một chất tử. Cho dù là Vương khanh quy tộc hay bách tính húi cua, ai nấy đều bị trận chiến tranh này ảnh hưởng, sự xuất hiện của ta cũng chính là nguyện vọng của họ.
Cục diện lạc quan trước mắt cũng không làm ta lâm vào chủ quan, Ung vương Long Thiên Khải một ngày còn chưa tới Tần đô, thì ta một ngày cũng không thể phớt lờ.
Ta miễn tiếp khách, càng gần thời gian mấu chốt, thì càng phải cần bình tĩnh lạnh lùng.
Bãi cỏ trước Già Lam Sơn oanh ca bướm lượn, bước vào đây giống như lạc lối vào một thế ngoại đào viên, khiến con người có thể quên mất buồn bã. Hai bên trúc mọc thành hàng, cỏ xanh miên man, thanh tuyền chảy róc rách như một bản hòa ca.
Ta đi dọc theo bậc đá, trong đầu lại hiện lên nụ cười của U U, rồi nhớ lại đêm đó khi ta phục kích nàng, rồi cõng nàng một đêm đi tới Mộ Vân Trai. Yêu nữ có tính cách cổ quái này, không biết đang ở phương nào.
Ta chợt nhớ tới mục đích hôm nay của mình là tới đón Dao Như, sao có thể nhớ tới U U được chứ, trong lòng ta cười khổ.
Sơn môn của Mộ Vân Trai đóng chặt, cỏ dại và lá rụng che kín mặt đất.
Ta nhẹ nhàng đập cửa nhưng không thấy có người đáp lại. Ta nhíu mày.
Ta tăng thêm lực lượng, tiếng đập cửa vang đi rất xa, sau một lúc lâu, có một lão ni lưng còng run rẩy đi tới, lão ni này dùng đôi mắt vẩn đục đánh giá ta một lượt, sau đó mới dùng thanh âm khàn khàn nói:
“Ngươi... Là...”
Ta mỉm cười nói:
“Đại sư, vãn bối Dận Không đặc biệt tới bái kiến Thu Nguyệt Hàn tiền bối.”
Lão ni thì thào nói:
“Dận Không... A! Người hình như có nhắc tới một người như vậy, được rồi... Ngươi chờ ta một chút, người có một phong thư đưa cho ngươi...”
Ta ngạc nhiên nói:
“Tiền bối ấy không ở chỗ này sao?”
Lão ni lắc đầu nói:
“Không... Ba tháng trước người đã mang theo hai đồ nhi tới Đại Khang rồi...”
Lão ni này đi cực kỳ chậm, ta đợi mất một nén hương mới nhận được phong thư do Thu Nguyệt Hàn để lại cho ta. Sau khi đưa cho ta xong, lão ni đóng sơn môn lại.
Ta cười khổ lắc đầu, mở phong thư thấy những hành chữ nhỏ đẹp hiện lên, quả nhiên là do Thu Nguyệt Hàn tự tay viết, trong thơ nàng có nhắc tới chuyện đột nhiên có việc gấp, phải đi Đại Khang, phải chừng hơn nửa năm mới trở về.
Bởi vì nàng đã đáp ứng ta chiếu cố sự an nguy của Dao Như, nên mới đem Dao Như cùng đi, nếu như trong nửa năm ta có thể về Khang Đô, thì tới Từ Tể am ở ngoại thành tìm nàng.
Nhìn thời gian của bức thư, quả nhiên giống như lão ni đã nói, các nàng đã đi được hơn 3 tháng rồi. Nếu như ta thuận lợi trở về Đại Khang, các nàng chắc chắn chưa rời đi.
Mặc dù ta có chút thất vọng, thế nhưng biết Dao Như không sao, cũng yên lòng phân nửa.
Trở lại Phong Lâm Các, sự thất vọng của ta bị niềm vui thay thế, nhóm người Tiêu Trấn Kỳ, Vân Na, Tuệ Kiều đang ngồi.
Ta tiến lên ôm lấy hai nàng vào trong lòng, hôn lên mặt của mỗi nàng một cái.
Vân Na thì không có gì, nhưng Tuệ Kiều lại e thẹn vô hạn, cố sức đấm ta một cái nói:
“Đúng là không có nghiêm chỉnh gì hết, trước mặt người khác còn khi dễ muội...”
Ta thấp giọng nói:
“Được, đây chính là muội nói đó nhé, nếu như khi nào chỉ có ta và muội, ta cần phải...”
Vân Na nũng nịu cười nói:
“Mau buông ra đi, cẩn thận làm gương xấu cho tiểu hài tử.”
Lúc này, ta mới thả các nàng ra, Dực Hổ cười nói:
“Đệ chẳng nhìn thấy cái gì cả.”
Mọi người cùng nhau cười lên ha hả.
Đột nhiên ta nghĩ tới bệnh tình của Tôn Tam Phân, nên cuống quít hướng Tuệ Kiều nói:
“Tuệ Kiều, muội tới thật đúng lúc, ta đang có chuyện cần muội giúp.”
Tuệ Kiều nói:
“Có phải bệnh tình của Tôn tiên sinh?”
Ta gật đầu, xem ra khi nàng tới Phong Lâm các đã xem qua bệnh tình của Tôn Tam Phân rồi.
“Muội lúc nãy có xem bệnh cho Tôn tiên sinh, người không chỉ đơn giản là trúng gió như vậy...”
Tuệ Kiều có điều gì muốn nói lại thôi.
Ta ngơ ngác, thấy biểu tình ngưng trọng của Tuệ Kiều, thì bệnh tình của Tôn Tam Phân vô cùng nghiêm trọng, ta cầm tay nàng cùng đi tới phòng của Tôn Tam Phân.
Đi vào trong phòng, ta thấp giọng nói:
“Đến tột cùng chuyện gì xảy ra?”
Tuệ Kiều nói:
“Trong cơ thể Tôn tiên sinh còn một loại kịch độc.”
“Cái gì?”
Ta kinh hô, trước khi ta đi, Tôn Tam Phân vẫn tốt, đến tột cùng là ai làm hại lão đây?
Tuệ Kiều nói:
“Căn cứ theo suy tính của muội, Tôn Tam Phân trúng độc trong một thời gian rất lâu rồi, độc tính bây giờ đã nhập vào phủ tạng, sợ rằng chỉ có ông trời mới có thể cứu được.”
Nàng nói câu này, có khác gì tuyên bố Tôn Tam Phân chắc chắn phải chết.
Ta buồn bã xoay người, ngồi bên giường bệnh, ta mang theo Tôn Tam Phân tới Đại Tần, nhưng mà lại không cách nào mang lão trở về, sự đau khổ trong lòng không cách nào diễn tả được bằng ngôn từ.
Tuệ Kiều chủ động ôm lấy cổ ta, kéo đầu ta vào ngực của nàng.
Ta nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, ngửa đầu nói:
“Tuệ Kiều, cho dù phải dùng phương pháp gì, muội cũng phải làm cho Tôn tiên sinh tỉnh lại. Ta muốn tiên sinh nói cho ta biết, ai hãm hại người như vậy!”
Tuệ Kiều gật đầu:
“Huynh yên tâm, việc này muội có thể làm được.”
Tuệ Kiều dùng phương pháp châm cứu kích khởi tiềm năng trong cơ thể của Tôn Tam Phân, tới nửa đêm thì hắn tỉnh lại, điều này lại làm cho ta nhớ tới phương pháp mà Tôn Tam Phân trị bệnh cho Tuyên Long hoàng đế trước kia.
Tôn Tam Phân chậm rãi mở đôi mắt, hắn không tin tưởng ta lại ngồi bên cạnh giường của hắn, bàn tay phải gầy trơ xương run rẩy sờ khuôn mặt của ta, nói:
“Thái tử... người... đã trở về...”
Ý thức của hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Mi mắt của ta đã ươn ướt, thân hình nhoài lên phía trước, để cho hắn sờ được mặt ta, nức nở nói:
“Tôn tiên sinh... Ta là Dận Không... Ta đã trở về...”
“Dận Không!”
Ánh mắt của Tôn Tam Phân đột nhiên mở to, hai tay cố sờ môi, mũi, cằm của ta, thời gian mang bệnh dài như vậy đã làm cho hắn bị mù.
“Ngươi... Là Dận Không...”
Trong đôi mắt vô thần kia chảy ra hai hàng lệ vẩn đục:
“Ngươi... cuối cùng cũng sống trở về... Ta cuối cùng...cũng chờ được ngươi...”
Ta nắm chặt hai bàn tay của hắn nói:
“Ta là Dận Không, ta đã trở về!”
Tôn Tam Phân thấp giọng nói:
“Ta... Có câu... Muốn nói riêng với ngươi...”
Ta liếc mắt nhìn mọi người, ai nấy đều hiểu ý đi ra ngoài.
Nghe thấy thanh âm đóng cửa phòng, Tôn Tam Phân mới nói:
“Ta đưa cho ngươi... tấm bản đồ kia... còn giữ không?”
“Còn!”
Ta lấy tấm bản đồ năm đó sang Tần đặt vào trong tay của hắn.
Tôn Tam Phân sờ tấm địa đồ nghẹn ngào nói:
“Thái tử... Người yên tâm... Dận Không... Hắn còn sống...”
Trong lòng ta dâng lên một cảm giác nói không lên lời, Tôn Tam Phân hồ đồ, hay là muốn thổ lộ với ta điều gì đó?
Tôn Tam Phân đem tấm địa đồ trả lại cho ta, kéo ta vào sát giường, hạ giọng nói:
“Cất kỹ nó... Đây là di vật duy nhất...của phụ thân ngươi để lại...”
Trong nháy mắt máu ta đông lại, tim như ngừng đập, phải một lúc lâu, ta mới nghe được thanh âm hô hấp của mình, tim đập càng lúc càng nhanh.
“Tiên sinh... đang nói cái gì...”
Thanh âm của ta trở nên đáng sợ.
Tôn Tam Phân khó khăn hổn hển nói:
“Thái tử Long Dận Cơ mới là... cha ruột của ngươi... Hâm Đức hoàng đế là...”
“Ngươi đang gạt ta!”
Tầm nhìn của ta hoàn toàn biến thành màu đỏ, máu mươi chảy dòng dòng nếu như Long Dận Cơ là phụ thân của ta, thì Hâm Đức hoàng đế là gia gia của ta, trong thiên hạ lại có chuyện hoang đường như vậy sao?
Tôn Tam Phân kịch liệt ho khan lên, qua rất lâu mới bình phục được:
“Ngươi... trước khi mẫu thân ngươi nhập cung... đã cùng với... phụ thân ngươi nên duyên... Hâm Đức hoàng đế... Bởi vì thèm thuồng sắc đẹp của mẫu thân ngươi, cho nên rắp tâm cướp lấy...”
Ta nắm chặt song quyền, trong lòng không cảm thấy sỉ nhục, mà tràn ngập phẫn nộ và cừu hận.
Tôn Tam Phân nói:
“Lúc mẫu thân ngươi nhập cung...đã có mang được một tháng... thái tử để... bảo toàn tính mạng... cho nàng ấy, nên mới... tìm ta.... ta lén... mua bà đỡ nghiệm thân cho mẫu thân ngươi... cho tới khi… ngươi sinh ra...mọi chuyện hoàn toàn là do ta sắp đặt...”
Hắn thở dốc một lúc lâu lại nói:
“Nếu như ngươi... còn chưa tin... thì có thể tìm đọc nhật ký trong cung... thời gian ngươi sinh...là sinh non...”
Trong lòng ta đã không còn nghi ngờ, từ lúc ta còn nhỏ, mẫu thân ta đã nói cho ta biết ta sinh non một tháng, năm mười bốn tuổi ta cũng đọc qua nhật ký trong cung, trong đó cũng ghi là ta sinh non.
Tôn Tam Phân là ngự y đích thân đỡ đẻ cho ta, nếu như tất cả là sự thực, vậy thì ta phải tới tận năm mười tám tuổi mới biết được thân thế của mình.
Ta chẳng phải Tam thập nhất hoàng tử gì cả, mà là tôn tử (cháu) của Hâm Đức hoàng đế, nhi tử của thái tử Long Dận Cơ.
Ta hạ giọng nói:
“Thái tử... chết như thế nào?”
Tôn Tam Phân sầu thảm nói:
“Trong mắt Hâm Đức hoàng đế... chỉ có quyền lực và ngôi vị hoàng đế, ai nguy hiểm... tới địa vị của hắn... thì hắn sẽ giết toàn bộ... Thái tử hùng tài đại lược, được chúng thần tôn sùng... Hơn nữa bởi vì chuyện của mẫu thân ngươi... người không ngày nào không muốn leo lên... Đế vị... để cứu... mẹ con các ngươi... cho nên... Hâm Đức hoàng đế... sao... có thể lưu... một người nguy hiểm như vậy... sống trên thế giới này... cho dù thái tử... là con ruột của hắn”
Ta rốt cục cũng hiểu, người mà ta luôn miệng gọi là phụ hoàng lại là người giết phụ thân của ta, mẫu thân của ta cũng vì chuyện này buồn bã mà chết, tất cả đều là do hắn ban tặng.
Lúc đầu thì ta khiếp sợ, nhưng dần dần đã tỉnh táo lại, có một thanh âm không ngừng nói với ta:
“Ngoại trừ Tôn Tam Phân thì trên thế giới này không còn ai biết chuyện này nữa, trong mắt người ngoài ta vẫn là nhi tử của Hâm Đức hoàng đế, vẫn là Đại Khang tam thập nhhất hoàng tử, vẫn là Bình vương điện hạ.”
Tôn Tam Phản thấp giọng nói:
“Ngươi... phụ thân của ngươi... trước khi lâm chung có giao phó cho ta, nếu như ngươi... là người ôm chí lớn, vậy thì đem tấm bản đồ này... cho ngươi, nếu như chỉ là một người vô vi... thích hưởng an nhàn... thì cứ để cho ngươi... bình yên... sống nốt cuộc đời này”
Hắn tay cố sức kéo vạt áo của ta, kề sát miệng vào tai của ta, vui mừng nói:
“Ngươi... Dù sao cũng là... nhi tử của Long Dận Cơ... máu trong cơ thể ngươi cũng là dòng máu của người... trời sinh ngươi đã không phải là một người bình thường...”
Thần sắc của ta vô cùng phức tạp nhìn Tôn Tam Phân, trong long đã coi đây là sự thực.
Tôn Tam Phân dùng hết toàn lực nói:
“Ngôi vị hoàng đế vốn đã thuộc về phụ thân của ngươi... Ngươi... có tư cách hơn bất cứ người nào để... kế thừa Đại Khang... ngươi phải trở về... đoạt lấy tất cả...”
Lời hắn nói giống như một tia sét phá tan màn đêm đen tối trước mắt ta, ta có tư cách thừa kế đế vị hơn bất cứ người nào!
Trong lòng ta liều mạng gầm thét, giờ ta mới hiểu tại sao khi ta còn sống mẫu thân của ta không có bất kỳ hảo cảm nào với phụ hoàng, hoàng huynh... trong hoàng cung.
Thậm chí trong lòng mẫu thân của ta còn ôm một loại cừu hận, lúc giết Bát hoàng huynh (chương 1) ta cũng chẳng có gì áy náy, mầm mống cừu hận đã gieo vào trong người ta từ lúc mới sinh, ta sống là để báo thù.
Ta hạ giọng nói:
“Tôn tiên sinh, người yên tâm, ta sẽ nhanh chóng trở về Đại Khang”
Trên mặt Tôn Tam Phân nở một nụ cười.
Ta thấp giọng nói:
“Là ai hạ độc làm hại tiên sinh?”
Tôn Tam Phản cười nhạt một tiếng:
“Lúc... ngươi rời đi, thái hậu đột nhiên triệu ta vào cung.... bảo ta giúp nàng...”
Nói tới đây, hắn đột nhiên không nói được nữa.
Ta cố nén tức giận nói:
“Quả nhiên là nàng!”
Tôn Tam Phân nói:
“Việc này không trách nàng được... nàng... ta biết... bí mật của nàng... nàng không giết ta... Đó mới là kỳ quái... ta chỉ lo lắng nàng sẽ làm... chuyện bất lợi với công tử...”
Ta cười lạnh nói:
“Hiện giờ nàng ta không có tâm tình này!”
Nhưng trong lòng ta có chút kỳ quái, bí mật Tuyên Long hoàng đế ta cũng biết rõ, vì sao Tinh Hậu không hạ thủ với ta?
Tôn Tam Phân lại nói:
“Ta dùng thuốc tạm giữ... độc tính, có thể tạm thời kéo dài được một số... thời gian, tự biết người định không bằng trời định... đột nhiên xảy ra bệnh làm cho ta suy sụp...”
Tôn Tam Phân kịch liệt ho khan.
Ta cuống quít gọi Tuệ Kiều, Tuệ Kiều lấy kim châm vào hai huyệt ở đinh đầu, trợ giúp hắn ổn định, lại.”
Tôn Tam Phân mỉm cười nhìn Tuệ Kiều, nói:
“Vị cô nương này... y thuật tinh tuyệt... chi tiếc lão hủ... không có cơ hội luận bàn với cô nương...”
Tuệ Kiều rưng rưng nói:
“Chỉ tại y thuật Tuệ Kiều không tinh, không thể cứu được tính mệnh cho tiên sinh.”
“Những sự việc trên đời này, có một số việc sức người... không thể làm được...”
Tôn Tam Phân chỉ giá sách nói:
“Ta đem... y thuật của cả đời mình...biên soạn thành một bộ sách... cô nương nếu như... không chê... ta sẽ đem nó tặng...”
Tuệ Kiều rưng rưng gật đầu.
Lúc bước ra ngoài cửa thì trời đã hoàng hôn, một mình ta đi xung quanh Yên Chi Hồ, gió mát phất phơ, nhưng trong lòng ta đang loạn như ma.
Mặt trời ở phía tây đang chậm rãi chìm vào trong nước, trước mắt ta như hiện lên hình bóng của Hâm Đức hoàng đế. Sự liên tưởng đột ngột này, sinh ra một sự căm hận chưa từng có trong lòng ta.
Ánh nắng chiều như máu, làm cho hồ nước cũng như máu, thế giới này toàn là giả nhân giả nghĩa, tàn khốc như máu tanh mà thôi.
Một giọt nước mắt lạnh ngắt theo má ta chảy xuống, ta tỉnh táo nhận thức được rằng, ai mới là phụ thân chân chính, ai mới là người lo lắng cho ta.
Mặt trời lặn, mặt trăng lại lên, thiên địa toàn máu tanh lại biến thành trong sáng rực rỡ. Lúc này ta vẫn chìm trong cảm giác bi thống, trong không khí như phảng phất toàn mùi máu tanh, có một số việc vĩnh viễn không cách nào xóa đi được.
Thải Tuyết yên lặng đi tới bên người ta, nàng nhẹ nhàng phủ thêm cho ta áo lông cừu bên ngoài, nhẹ nhàng khuyên bảo, nói:
“Đêm khuya gió lạnh, trở về đi!”
Ta bỗng nhiên kéo nàng vào trong lòng, cố sức hôn lên đôi môi anh đào, bàn tay phải thì thô bạo luồn vào trong áo, xoa nắn bộ ngực của nàng.
Thải Tuyết im lặng cắn môi, không nói một câu nào.
Ta đột nhiên dừng lại, buồn bã buông nàng ra, nói:
“Xin lỗi...”
Thải Tuyết ôm lấy thân hình ta từ phía sau, nói:
“Muội biết trong lòng của công tử rất khó chịu... Vì sao không khóc...”
Ta ha hả cười đứng lên:
“Ta khó chịu hay sao? Ta đâu có khó chịu?”
Thải Tuyết lệ rơi như mưa nhìn ta.
“Thải Tuyết, muội để cho huvnh ấy bình tĩnh lại một chút!”
Vân Na chậm rãi hướng chúng ta đi tới, hành động vừa rồi của ta đã bị nàng nhìn thấy hoàn toàn.
Nàng ôm Thải Tuyết đi về Phong Lâm các, đi được mấy bước nàng dừng lại, nói:
“Dận Không! Tôn tiên sinh... đã qua đời...”
Ta chắc chắn không để Tôn Tam Phân ở lại Đại Tần, cho dù hắn sống hay là đã chết, ta cũng sẽ mang hắn về Đại Khang.
Sau khi Tôn Tam Phân mất được năm ngày, Ung vương Long Thiên Khải suất lĩnh các quan viên hòa đàm đến Tần đô, nơi đầu tiên hắn tới chính là Phong Lâm các của chúng ta.
Phong Lâm Các đã hoàn toàn sạch sẽ, ta đích thân nhặt từng một cái lá rụng, trên thế giới này ta không cho phép bi thương tồn tại, từ hôm nay trở đi, mỗi một bước ta đều phải đi tới ngôi vị hoàng đế.
Muốn trở thành một vương giả chân chính, thì phải học cách quên cừu hận, cho dù là Hâm Đức hoàng đế sát hại phụ mẫu ta đi nữa, thì chỉ cần có cừu hận sẽ ảnh hưởng tới phán đoán của ta, trong lúc vô ý toát ra cừu hận sẽ làm đối thủ cảnh giác.
Bây giờ ta ăn mặc rất khoa mỹ, khí chất cao quý, con người năm đó ở Khang Đô không thể nào so sánh nổi.
Ung vương chẳng có biến hóa gì, bản thân hắn chẳng bao giờ lo chính vụ, cho nên cũng không bao giờ nói tới chuyện hắn làm lụng vất vả vì nước, trông bên ngoài hắn trẻ hơn tuổi một chút.
“Hoàng chất!”
Ung vương nhanh chóng bước tới trước mặt ta, cầm thật chặt hai tay của ta, sự nhiệt tình của hắn làm cho ta tin tưởng, hắn không ghi hận chuyện ta vô lễ với hắn trên đường đến Tần.
“Hoàng thúc!”
Ta đương nhiên cũng giả dạng kích động vì lâu ngày không gặp nhau.
“Ngươi chịu khổ rồi...”
Tình cảm của Ung vương chân thành không dối trá, ta có chút nghi hoặc, không biết phán đoán của ta có vấn đề hay là hắn thực sự có tình cảm chú cháu với ta?
Ung vương giới thiệu với ta các quan viên đi theo, đa phần là ta đã gặp, nhưng có một số thì ta chưa bao giờ quen.
Chỉ cần Ung vương giới thiệu một lần, ta đã có thể chuẩn xác gọi tên đối phương, thậm chí tư liệu của bọn họ ta cũng biết rõ ràng.
Tuy nói ta tha hương, nhưng không khắc nào ngừng tìm hiểu về quan viên ở Đại Khang.
Ta cũng nhận ra lần này Ung vương tới cũng chẳng phải vì bày tỏ chuyện tình cảm, hắn nhận định cho chuyện muốn nói với ta.
Chuyện tiếp theo đã chứng minh suy đoán của ta.
Khi mọi người trở về, Ung vương hướng ta nói:
“Hoàng chất, có muốn biết tại sao lần này ta tự mình tới đây hay không?”
Ta mỉm cười nói:
“Bát hoàng thúc có chuyện gì cứ nói.”
Ung vương nói:
“Được, ở trước mặt ngươi ta chẳng có gì phải giấu diếm, phụ hoàng ngươi tuổi tác đã cao, không còn đủ năng lực xử lý chính sự. Lần này Khang Tần đại chiến thực sự là một quyết định không sáng suốt của hắn, việc sắc lập thái tử như tên đã lên dây, không thể không phát.”
Ta nhấp một ngụm trà, tỉ mỉ đánh giá Long Thiên Khải, hắn muốn thử ta hay còn ý niệm khác trong đầu?
Ung vương nói:
“Trong nước Đại Khang hiện giờ có hai người có khả năng trở thành thái tử, án theo lẽ thường mà nói, lập thái tử đương nhiên phải là trưởng tử. Cần vương Long Dận Lễ là người nhân đức không ai phản đối được, nhưng tính tình của hắn không quyết đoán, không hợp với người có lòng dạ hẹp hòi như phụ hoàng ngươi. Mặc dù có đám người Tả Trục Lưu kia làm chỗ dựa, thế nhưng hắn tới giờ vẫn không được sắc phong, thì có thể đoán, phụ hoàng ngươi không dự tính hắn làm người thừa kế.”
Ta không tỏ thái độ, chậm rãi buông chén trà, đợi Ung vương nhập đề.
Ung vương nói:
“Hưng vương Long Dận Thao hai năm qua địa vị thăng tiến rất nhanh, nghiễm nhiên trở thành người có thể cùng ngồi với Cần vương, tính tình của hắn tàn bạo, xử sự quả đoán, rất có phong cách của phụ hoàng ngươi, nên được hắn yêu thích. Hai năm qua Hâm Đức hoàng đế đã nhiều lần muốn lập Hưng vương làm thái tử, thế nhưng chuyện phế trưởng lập thứ không hợp. Hơn nữa phụ hoàng ngươi cũng không muốn sớm bị tước quyền, cho nên chuyện cứ kéo dài tới ngày hôm nay.”
Ung vương uống một ngụm trà nói:
“Tình huống bây giờ không còn giống như trước kia, thân thể phụ hoàng người càng ngày càng sa sút, ta lo lắng hắn sẽ không duy trì được bao nhiêu thời gian nữa đâu.”
Hắn hạ giọng nói:
“Hoàng chất chẳng nhẽ không có bất kỳ ý nghĩ nào với ngôi vị hoàng đế?”
Ta ha hả nở nụ cười:
“Bát hoàng thúc thật biết nói đùa, ngôi vị hoàng đế Đại Khang có truyền tới tay hoàng thúc, cũng không tới tay ta được.”
Ung vương nghiêm mặt nói:
“Hoàng chất, ngươi không cần hoài nghi mục đích của ta, ta không đứng về phía trận doanh của Cần vương, cũng không đứng bên Hưng vương, hơn nữa cho dù đứng bên nào đi nữa ta cũng không có kết cục tốt!”
Ta ngơ ngác, cười nhạt nói:
“Hoàng thúc nói những lời này đã làm cho Dận Không hoàn toàn hồ đồ rồi.”
Ung vương cố sức cắn cắn môi dưới nói:
“Ta và Tả Trục Lưu có cừu oán, năm xưa khi hắn còn là một người dân thường, ta thiếu chút nữa đã lấy đi tính mạng của hắn.”
Việc này ta cũng có nghe nói qua khi Tả Trục Lưu còn trẻ đã từng xông vào tọa giá của Ung vương, bị Ung vương hành hạ tới mức chết đi sống lại, sau đó có hoàng hậu đứng ra nói giúp, tính mạng của người này mới giữ lại được.
Ung vương nói:
“Nếu như đứng vào chỗ Cần vương, thế lực của Tả Trục Lưu sẽ tăng lên nhiều, sợ rằng đến lúc đó người đầu tiên hắn muốn giết là ta.”
Hắn xoa xoa mồ hôi lạnh lại nói:
“Bên Long Dận Thao lại càng phiền phức, năm đó hắn nhìn trúng một mỹ tỳ xinh đẹp trong phủ của ta, nhiêu lần hướng ta đòi lấy, nhưng đều bị ta cự tuyệt. Sau đó ta dâng mỹ tỳ kia cho hoàng thượng, lấy tâm địa của hắn tuyệt sẽ không bỏ qua loại cừu hận như thế này. Một khi hắn cầm quyền, thì kết cục của ta càng thê thảm hơn.
Có lẽ do liên tướng tới số phận của mình, trên mặt của Ung vương không còn chút máu nào, hai hàm răng không ngừng run lên.
Ta thoải mái nói:
“Hoàng thúc không cần lo ngại, có khi bọn họ đã quên mất rồi cũng chưa biết chừng.”
Ung vương dùng sức lắc đầu nói:
“Chắc chắn là không, bọn họ quyết sẽ không quên, ta tuy rằng không có bản lãnh gì, thế nhưng ở phương diện nhìn người cũng có chút độc đáo.”
Ánh mắt của hắn nhìn kỹ ta nói:
“Lúc trước khi ta theo ngươi rời khỏi Đại Khang, biểu hiện của ngươi khi gặp chuyện rất quyết đoán, lâm nguy không loạn, ký ức đó tới nay vẫn còn như mới trong đầu ta, hoàng chất, lần này ta mạo hiểm tới Tần đô cũng vì một việc...”
Hắn dừng lại một chút, trầm giọng nói:
“Ta đặc biệt đưa cho hoàng chất một phần đại lễ!”
Hai mắt của ta bỗng nhiên sáng ngời.
Ung vương nói:
“Tất cả công lao trong lần nghị hòa này sẽ là của ngươi, không ai có thể cướp đi một chút nào cả. Trải qua chuyện này, ngươi sẽ là người có danh vọng lớn nhất trong lòng bách tính của Khang quốc, vượt trên tất cả các hoàng tử, hoàng tôn!”
Ta vẫn đang lo lắng vì chuyện này, nếu như Đại Khang phái tới người khác làm sứ thần hòa đàm, thì sẽ có khả năng cướp mất công lao của ta.
Danh vọng của ta lúc đó sẽ bị giảm bớt, Long Thiên Khải lần này tới đây, đúng là trời xanh chuẩn bị cho ta một chuyện tốt vô cùng lớn.
Ta chậm rãi uống một hớp trà, từ ngôn từ của Ung vương tuy rằng hết sức thành khẩn, thế nhưng ta rời khỏi Đại Khang đã nhiều năm, không dám cả tin bất cứ một người nào.
“Hoàng thúc! Ta chi muốn sớm ngày trở lại Đại Khang, an toàn làm Bình vương.”
Ung vương cười khổ nói:
“Tóm lại là ngươi vẫn cảnh giác, cũng được, ngày mai ngươi sẽ biết tâm ý của ta, ta chỉ cần ngươi đáp ứng một việc, nếu như tương lai ngươi có thể trở thành hoàng đế Đại Khang, thì bảo đảm cho ta một cuộc đời bình an là được rồi!”
Ta ngưng mắt nhìn Ung vương thật lâu, rốt cục gật đầu.
Ung vương quả nhiên là tuân thủ ước hẹn với ta, ở trong quá trình nghị hòa đều lấy ta làm chủ.
Mà thực ra bản thân Ung vương vẫn còn khiếm khuyết rất nhiều, nếu như để hắn chủ trì việc nghị hòa, thì sợ rằng Đại Khang sẽ mất đi rất nhiều lợi ích.
Người phụ trách nghị hòa của Tần quốc là Trầm Trì là mãnh hổ mà ta kéo về Tần đô, làm hại ta gặp rủi ro ở Đông Hồ. Tất cả đã là quá khứ, lập trường của ta đã thay đổi, cừu hận của chúng ta chẳng còn gì là quan trọng nữa.
Là đại diện của Tần quốc đàm phán, Trầm Trì chắc chắn sẽ là một đối thủ mạnh, hòa ước hắn cũng đã nghĩ xong, đương nhiên bao gồm cả chuyện ta phải trở về Đại Khang.
Nhưng ta không cách nào chấp nhận được là, hắn lấy lý do trận chiến này do Đại Khang khai mào, cho nên Đại Khang phải cắt hai tòa trọng trấn ở biên cảnh, đất đai, hồ nước, kéo dài từ Hoàng Hà tới khúc sông thuộc biên giới của Đại Tần.
Có thể nói đây chính là cánh cửa vào Đại Khang, con đường chiến lược ở đây vô cùng trọng yếu, ta sao có thể đáp ứng hắn được.
Tiến hoặc thoái, thắng hay bại chỉ là một ý niệm, thế nhưng lần đàm phán này có ý nghĩa vô cùng trọng yếu với ta, nếu như kết quả đàm phán không làm Hâm Đức hoàng đế thỏa mãn, như vậy thì ta sẽ phải đối mặt với sự lạnh nhạt và chỉ trích ở Đại Khang.
Trong bàn đàm phán sặc mùi thuốc súng, trong một thời gian ngắn không cách nào đạt thành hiệp nghị, cục diện lâm vào tình trạng bế tắc.
Ta đề nghị nghỉ ngơi một ngày một đêm, nỗ lực tìm phương pháp phá vỡ cục diện bế tắc này, đối với ta mà nói, đây là cuộc chiến giành lợi ích ở Đại Khang, là danh vọng trong tương lai của ta.
Nếu như có thể ảnh hưởng tới Trầm Trì thì chỉ có một mình Túc vương Yến Hưng Khải. Lợi ích đối với Yến Hưng Khải không trọng yếu, cho nên chỉ có dùng hắn ép từ trên xuống.
Ta tự mình mang theo lễ vật tới phủ Túc vương bái phỏng Yến Hưng Khải, Yến Hưng Khải dường như đã chuẩn bị tiếp ta đến, mỉm cười mời vào trong phủ.
“Hiền đệ tìm ta có việc gì?”
Yến Hưng Khải cười híp mắt nói.
Ta gật đầu, mở lễ hộp, bên trong là một quyển sổ sách Điền thị. Hai mắt Yến Hưng Khải sáng ngời, nhưng nụ cười lại biến mất, cau mày nhìn ta, nói:
“Hiền đệ đây là ý gì?”
Ta cười cầm cuốn sổ châm vào ngọn nến.
Yến Hưng Khải nhăn mặt, dường như không rõ hàm nghĩa của chuyện này.
“Đệ rời Đại Khang đã ba năm rồi, sau khi về nước muốn an toàn làm một Bình vương.”
Yến Hưng Khải lạnh lùng nói:
“Chúc mừng đệ.”
Ta ha hả cười nói:
“Có gì mà chúc mừng? Một Bình vương thì có gì khác khi ở Đại Khang hay Đại Tần? Sao có thể so sánh với Tướng quốc, dưới một người trên vạn người!”
Ta cố ý đem những lời này bắn lại phía hắn.
Yến Hưng Khải sao không hiểu hàm nghĩa trong câu nói của ta cơ chứ, trong mắt hiện lên một ánh mắt quái dị.
Ta cố ý nói:
“Lẽ nào ca ca thấy còn chưa đủ?”
Yến Hưng Khải đang muốn nói gì đó, nhưng lại bị ta giành trước:
“Đệ không biết ca ca muốn gì, thế nhưng Dận Không cũng hiểu, thực sự là chưa đủ!”