Mục lục
[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta để A Y Cổ Lệ ở lại Yên đô cùng Tiêm Tiêm, đoạn thời gian này đối với nàng là những năm tháng gian nan nhất. Cũng may Tiêm Tiêm cuối cùng cũng chấp nhận sự thật, thoát khỏi bi thương chỉ là vấn đề thời gian.

Hành trình cụ thế của ta vẫn chưa tiết lộ trước cho bất kì ai. Dựa theo sự dặn dò của ta, Đường Muội và Ung vương đến Yên đô rồi lập tức lên đường trở về. Đêm đó ta dẫn theo Xa Hạo và A Đông cải trang làm thường nhân bình thường rời Yên đô đi thẳng về hướng đông, dự định đi qua Bình Xuyên thành tiến vào biên giới Đại Khang.

Phòng thủ biên giới Yến Khang lỏng lẻo hơn rất nhiều so với trước đây. Qua không lâu nữa, biên giới giữa hai nước sẽ hoàn toàn biến mất, nếu như ta có thể thuận lợi kế thừa hoàng quyền của Đại Khang, các nước trong khu vực ta thống trị sẽ thành một. Trăm họ của ta, của cải của ta cũng sẽ tăng lên tương ứng, không người nào dám bỏ qua sự tồn tại của ta.

Ngón tay chỉ về những doanh trại liên tiếp ở xa xa, lớn tiếng nói:

“Chủ nhân, đó chính là nơi để thu nhận dân chạy nạn của Yên quốc.”

Xa Hạo nói:

“Không biết bây giờ còn có người ở nơi đó không?”

Ta cười nói:

“Lệnh trục xuất đã hủy bỏ, người Yên lúc đầu trở lại xem tình hình thế nào, rất nhiều đã quay trở lại đây. Muốn bọn họ tình nguyện chấp nhận trở về quê hương, đoán chừng phải chờ sau khi tình hình Yên quốc hoàn toàn ổn định, pháp luật mới công bố toàn bộ mới được.”

Xa Hạo nói:

“Hiện nay thống trị cả Yên quốc là Hứa Vũ Thần và Cao Quang Viễn mấy người cựu thần, có thể tồn tại tai họa ngầm hay không?”

Ta lắc đầu nói:

“Chỉ cần quân quyền khống chế ở trong tay chủng ta, Yên quốc sẽ không phát sinh bất cứ biến cố gì. Cao Quang Viền tuy gian trá nhưng hắn có thế hiểu rõ tình thế, Yên vương đã chết, Hứa Vũ Thần càng không có lý do để phản bội. Nếu như ta dám dùng bọn họ sẽ phải cho bọn họ đầy đủ tín nhiệm, để bọn họ có đầy đủ không gian phát triến. Nếu không ta và Yên vương Lý Triệu Cơ có gì khác nhau chứ.”

Xa Hạo không nhịn được cảm thán nói:

“Khó trách từng người bọn hắn lại đổi màu cờ trung thành với thái tử, lòng dạ của thái tử còn không thể thuyết phục được ai chứ?”

Ta lại thở dài một hơi nói:

“Có vài người lại không cách nào thay đổi...”

Xa Hạo nói:

“Thái tử đang nói Tả Trục Lưu?”

Ta gật đầu nói:

“Đến bây giờ vẫn không hiểu được trong lòng Tả Trục Lưu nghĩ như thế nào, trước mặt hắn có vô số con đường có thể đi, nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại chọn một con đường không có đường về!”

A Đông nói:

“Có thể chính hắn muốn làm hoàng đế, có thể hắn hiểu khi chủ nhân leo lên Đế vị nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, nên hắn cho rằng đố nghịch vói chủ nhân là lối thoát duy nhất.”

Ta nhịn không được phá lên cười:

“Xem ra ta và Tả Trục Lưu không còn chỗ nào có thế hòa hoãn. Lần này đi đến Khang Đô, nhất định phải đẩy hắn vào tuyệt cảnh.”

Bảy ngày sau, chúng ta thuận lợi đến ngoài thành Khang Đô, Đường Muội và Ung vương mặc dù lên đường trước chúng ta, nhưng để đánh lừa Tả Trục Lưu nên lựa chọn đi đường lớn đến Khang Đô, trên đường cố ý đi chậm lại nên bây giờ ngược lại lại ở phía sau chúng ta.

Lúc tới nông trang ở ngoài thành đã là nửa đêm, nơi đây đã trở thành nơi dừng chân của đội quân tiên phong của ta ở Khang Đô. Bề ngoài nông trang cực kì phổ thông, nhưng kết cấu bên trong do chính Tiểu Liên tự mình tính toán thiết kế, cơ quan tinh xảo, bố cục nghiêm mật hiếm thấy trong thiên hạ.

Năm dặm xung quanh nông trang rải rác tinh anh võ sĩ thủ hạ của ta. Đi vào phạm vi này, tin tức chúng ta đến lập tức được truyền vào trong nông trang.

Tuyến đường chúng ta đi đều là nội bộ đặt ra trước đó, nếu không phải người hiếu rõ tình hình bên trong, đội ngũ canh gác gần đó sẽ lập tức phát hiện.

Đi tới trước nông trang đã có người sớm đem cửa lớn chậm rãi mở ra. Phía trên guồng nước to lớn bên trong trang có một có một đài quan sát cực kì bí mật, từ nói đó có thể thấy rõ ràng có người đến.

Ba người chúng ta thúc ngựa tới trước đại môn của nông trang, trong nông trang vẫn còn ánh sáng.

Cửa lớn nông trang chậm rãi mở ra, hơn mười võ sĩ từ con đường đối diện bước lên nghênh đón, mượn ánh sáng ta đã nhìn rõ hai người là Tiêu Tín và Dực Hổ, một đoạn thời gian không gặp, hai tiểu tử có vẻ càng thêm trưởng thành, trên người đã không thấy bất cứ chút ngây thơ nào.

Hai người quỳ xuống cùng kêu lên:

“Tham kiến thái tử điện hạ!”

Ta cười ha hả:

“Các ngươi đến rất đúng lúc, tất cả đứng lên đi!”

Lúc này mọi người mới vui vẻ đứng dậy, Tiêu Tín nói:

“Lúc Thái tử tiến vào phạm vi nông trang chúng ta cũng đã nhận được tin tức, bên trong tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ nghênh tiếp ngài đến.”

Ta xoay người xuống ngựa, đem cương ngựa ném cho Dực Hổ.

Bây giờ Dực Hổ đã cao hơn ta nửa cái đầu, vóc người cường tráng vô cùng uy mãnh, trong người Hán rất hiếm thấy người nào có vóc người như hắn. Dực Hổ nhếch miệng rộng cười nói:

“Tỷ phu! Trần tiên sinh tính ra ngươi muộn nhất là ngày mai sẽ đến Khang Đô, tính toán của hắn thực sự không sai.”

Ta vỗ vỗ vai hắn:

“Hảo tiểu tử, không uổng phí nhiều lương thực như vậy.”

Dực Hổ cười nói:

“Lực cánh tay của Dực Hổ bây giờ là mạnh nhất trong mọi người, tỷ phu có muốn thử một chút hay không?”

Ta cười mắng:

“Hỗn tiểu tử, ngươi muốn khiêu chiến ta sao? Có phải muốn thừa dịp ta đi đường dài mệt mỏi làm ta trở tay không kịp?”

Dực Hố gãi đầu cười nói:

“Tỷ phu, dù có gan to bằng trời ta cũng không dám làm thế, đệ chỉ muốn khoe chút thủ đoạn với huynh mà thôi!”

Ta cười nói:

“Chờ chúng ta nghỉ ngơi rồi nói tiếp.”

Ta quay về hướng Tiêu Tín nói:

“Trần tiên sinh có ở đây không?”

Tiêu Tín lắc đầu nói:

“Khoảng thời gian này hắn vẫn luôn ở phủ Thái tử.”

Ta gật đầu nói:

“Việc này không nên chậm trễ, ngươi cùng ta đến Vương Phủ gặp hắn!”

Dực Hổ chen vào nói:

“Khâu thúc thúc vẫn còn ở đây, tỷ phu có muốn đến thăm hắn không?”

Ta ngơ ngác, ân cần nói:

“Vết thương của hắn đã khỏi hẳn chưa?”

Dực Hố thở dài một hơi nói:

“Từ lần trước bị thương, thân thể của hắn trở nên rất suy yếu. Vết thương mặc dù chuyển biến tốt nhưng lại mắc một bệnh quái lạ, đã phải nằm trên giường hơn nửa năm nay. Chu thái y hàng ngày luôn qua trị liệu cho hắn, thế nhưng vẫn không thấy chuyển biến tốt.”

Trong lòng ta thầm than, Khâu Dật Trần nếu như không phải vì ta cũng sẽ không trở thành như hiện nay.

Dực Hổ lại nói:

“Hai tháng trước Tử Ngưng cô nương đến đây để chăm sóc hắn, đến giờ vẫn đang ở nông trang.”

Ta suy nghĩ một chút nói:

“Hôm nay đã quá muộn, không nên quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi. Ngày mai ta lại tới thăm bọn họ.”

Trừ Tiêu Tín, ta không dẫn ai khác đi theo. Hai người chúng ta thông qua địa đạo của nông trang đi đến vào trong thành Khang Đô.

Trên đường, Tiêu Tín đem tình hình Khang Đô gần đây kể lại cho ta, hắn đối với tình thế hiện nay có nhận xét rất độc đáo. Tuổi tác tăng lên, sự cơ trí và trầm ổn của hắn đã lộ ra rõ ràng.

Chỉ khi hỏi đến tình hình Yên quốc, Tiêu Tín mới biểu hiện ta sự hưng phấn đặc biệt của người tuổi trẻ:

“Cha thế nào?”

Ta cười nói:

“Nhiệm vụ chủ yếu hiện nay của Tiêu tướng quân là gây dựng lại quân đội Yên quốc để hợp lại cùng đại quân của chúng ta. Một khi việc này hoàn thành, binh lực của chúng ra sẽ tăng lên gấp trăm lần.”

Hai mắt Tiêu Tín tỏa ra ánh sáng kích động:

“Nói cách khác, thực lực của Thái tử điện hạ có thể so vói bất kì một quốc gia nào?”

Ta mỉm cười gật đầu:

“Tiêu Tín, ngươi nghĩ khi đại quân ổn định, ta nên tấn công quốc gia nào trước?”

Tiêu Tín hơi nhíu mày nói:

“Tiêu Tín cho rằng bây giờ chưa phải là thời gian chủ động xuất kích, việc cấp bách hiện nà là loại bỏ Tả Trục Lưu, đem tình hình chính trị nội bộ của Đại Khang hoàn toàn ổn định lại.”

Ta thưởng thức nhìn hắn. Người này đã có phong độ của một đại tướng.

Tiêu Tín nói:

“Nhưng Thái tử điện hạ cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, cho dù lần này thuận lợi loại bỏ Tả Trục Lưu, các nước khác cũng chưa chắc đã ngồi chờ chết. Rất có khả năng bọ họ sẽ thừa dịp Thái tử chưa ổn định bước chân mà không tiếc tất cả công kích Đại Khang. Cho nên việc liên minh giữa Đại Khang, Tần quốc và Bắc Hồ trở nên cực kì quan trọng, nếu là bất kì bên nào bất hòa, đều sẽ rơi vào tình trạng hai mặt đều là địch.”

Ta thở dài nói:

“Mấy ngày này ta vẫn đang lo lắng vấn đề này, lãnh thổ quốc gia càng lơn, chịu áp lực về phòng thủ lại càng lớn. Chỉ có nhanh chóng đem quân đội Yên quốc biến thành một đội quân anh dũng trung thành với ta, chúng ta mới có đủ tinh lực để suy nghĩ đến tình hình của những quốc gia khác.”

Tiêu Tín nói:

“Tả Trục Lưu hẳn là thấy được Thái tử điện hạ vừa chiếm được Yên quốc, muốn dựa thời cơ chúng ta chưa đặt vững chân để khơi dậy mâu thuẫn giữa Bắc Hồ và Khang quốc, làm cho chúng ta mệt mỏi ở cả hai tuyến.”

Ta cười lạnh nói:

“Hắn tính toán không sai, chỉ tiếc ta nhất định sẽ không để cho hắn thực hiện được. “

Tiêu Tín nói:

“Lần này Tả Trục Lưu làm việc này rất có xu hướng đập nồi dìm thuyền. Thuộc hạ điều tra được tướng quân thủ thành của ba quận phía nam Đại Khang là Quý Vân, Sùng Đức, Nhạc Dương đều là thân tin của Tả Trục Lưu, gần đây Tả Trục Lưu tiếp xúc với bọn họ nhiều lần. Giả sử bọn họ đã sớm cấu kết lẫn nhau, lần này rất có khả năng sẽ làm khó dễ từ phía nam.”

Ta thấp giọng nói:

“Binh lực của ba quận có bao nhiêu?”

Tiêu Tín nói:

“Binh lực của ba quận đều có sáu vạn, tuy rằng không tính là cường đại nhưng ba quận này khống chế địa thế Trường Giang cùng Hán quốc chống lại lẫn nhau, chính là cửa ngõ của Đại Khang. Nếu một ngày ba quận này phát sinh phản loạn, Hán quốc sẽ thừa dịp nội loạn mà tiến vào.”

Ta gật đầu nói:

“Cho nên diệt trừ Tả Trục Lưu hẳn là bước cuối cùng, trước tiên phải chặt đứt mấy vây cánh này của hắn.”

Tiêu Tín cười nói:

“Thái tử minh giám, Tiêu Tín chính là muốn nói mấy câu này.”

Nói xong đã đến cuối con đường, Tiêu Tín đỡ ta xuống xe. Trần Tử Tô và Đột Tạ đã đợi ở phía trước từ lâu, ta không nhịn được có chút kì quái, chẳng lẽ bọn họ đã biết ta đến Khang Đô?

Tiêu Tín giải thích với ta:

“Lúc chúng ta khởi hành, võ sĩ đã sớm theo đường đi để báo tin, mỗi cách một đoạn sẽ có người đem kí hiệu tiếp tục kéo dài. Cho nên Trần tiên sinh bọn họ hẳn đã biết tin tức Thái tử giá lâm từ sớm.”

Ta đi nhanh đến chỗ Trần Tử Tô, cười nói:

“Đêm khuya còn quấy rầy giấc ngủ của tiên sinh, xin thứ tội!”

Trần Tử Tô cười ha hả nói:

“Tử Tô biết trong vòng hai ngày Thái tử đến, làm sao có thế ngủ được. Hơn nữa đên nay Tử Tô cũng chưa hề đi nghỉ, tại sao lại nói quấy rầy?”

Ta cười nói:

“Trần tiên sinh đêm khuya vẫn còn vất vả vì quốc gia, trong lòng Dận Không cảm động đến rơi nước mắt.”

Trần Tử Tô cười thần bí nói:

“Cũng không phải do Tử Tô tình nguyện, có điều có một vị lão tiên sinh muốn cùng ta nói chuyện phiếm, ta không thể không bồi tiếp. Thái tử đến rất đúng lúc, vừa vặn có thể cùng hắn uống vài chén, trò chuyện vài câu.”

Ta mỉm cười nói:

“Không biết là vị lão tiên sinh nào có thể làm cho Trần tiên sinh kính trọng như vậy?”

Trần Tử Tô cười nói:

“Thái tử đi sẽ biết.”

Thực ra ta đã mơ hồ đoán được thân phận của vị lão tiên sinh này, người trong thành Khang Đô có thể làm cho Trần Tử Tô tôn kính như vậy cũng không có mấy, nhất định là nhạc phụ đại nhân của ta, Dực Vương Lâm Bi Phong.

Chúng ta đi đến Yếm Nguyệt các, tất cả đúng như ta đoán trước, đúng là Dực Vương Lâm Bi Phong đang mỉm cười ngồi ở đó, tự rót tự uống một mình chờ ta đến.

Ta vội vàng bước lên phía trước chào:

“Tiểu tế Dận Không tham kiến nhạc phụ đại nhân!”

Dực Vương cười nắm bả vai ta nói:

“Muốn ta tổn thọ sao? Ngươi bây giờ là Thái tử dưới một người trên vạn người, sao có thể quỳ với ta được?”

Ta cung kính nói:

“Cho dù hài nhi leo lên ngôi vị hoàng đế thì vẫn là con rể của ngài, nhìn thấy nhạc phụ đương nhiên phải hành lễ!”

Ta cố ý dập đầu với hắn một cái mới đứng dậy.

Trong mắt Dực Vương ánh lên vẻ kích động, hắn thân thiết kéo tay ta, để cho ta ngồi bên cạnh hắn. Ta nói Trần Tử Tô và Tiêu Tín ngồi xuống, Đột Tạ xuống phòng bếp dặn dò người hầu chuẩn bị rượu và thức ăn.

Ta cười nói:

“Nhạc phụ đại nhân chẳng lẽ cũng biết hôm nay hài nhi trở về nên mới đến nơi này chờ hài nhi?”

Lâm Bi Phong lắc đầu nói:

“Ta chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn, một mình ở trong vương phủ cảm thấy càng thêm buồn chán nên có thời gian rảnh rỗi thường đến tìm Trần tiên sinh nói chuyện phiếm.”

Trần Tử Tô cười nói:

“Tử Tô được Dực Vương để mắt đến, hiện nay hầu như mỗi ngày đều sẽ đến tìm Tử Tô uống rượu chơi cờ.”

Lâm Bi Phong cười nói:

“Hâm Đức hoàng đế không cho ta lên điện, ta ở nhà cũng không có việc gì làm. Đây là chỗ của con rể ta, chẳng lẽ không được đến sao?”

Trần Tử Tô cười nói:

“Đương nhiên có thể, bây giờ Dực Vương thiên tuế ở phủ Thái tử còn nhiều hon ở Dực Vương Phủ!”

Lâm Bi Phong cười hớn hở nói:

“Tuy chơi cờ ta không bằng ngươi, nhưng ngươi uống rượu kém hơn ta rất nhiều!”

Trần Tử Tô nói:

“Đâu chỉ kém hon rất nhiều, Tử Tô chỉ xem một chút mà thôi. Hôm nay Thái tử điện hạ tới, Dực Vương thiên tuế có thể uống thống khoái một hồi.”

Mọi người cùng nhau nở nụ cười.

Ta mỉm cười nói:

“Nếu nhạc phụ đại nhân thấy ở đây rất buồn chán, vì sao không đi Tuyên Thành thăm Sở nhi?”

Lâm Bi Phong nói:

“Ta sao lại không muốn đến đó, thế nhưng khi tất cả đã chuẩn bị tốt, đang lúc chuẩn bị xuất phát, lão tặc Tả Trục Lưu lại gây ra sự việc lần này. Trần tiên sinh nói ngươi phải tự mình giải quyết việc này, sai Đường Muội và Ung vương đi mời ngươi. Ta chỉ có thế hủy bỏ hành trình, ở lại chỗ này xem có chỗ nào có thể giúp đỡ được cho ngươi không.”

Hắn lập tức lại thở dài một hơi nói:

“Ban đầu ta định vào cung khuyên nhủ phụ hoàng ngươi nhưng người lại không cho ta chút thể diện nào, không hề cho ta vào cung!”

Nắm tay hắn đập mạnh lên bàn, hiển nhiên trong lòng cực kì tức giận.

Trần Tử Tô nói:

“Hiện nay bệ hạ có bệnh nặng, trừ rất ít người, còn lại đều từ chối gặp người ngoài. Dực Vương cần gì phải tức giận vì chuyện đó chứ?”

Lâm Bi Phong nói:

“Cũng không phải ta đế ý việc này, mà là thấy bệ hạ sủng ái bọn tiểu nhân nịnh hót, trong lòng cảm thấy khó chịu mà thôi.”

Ta cười nói:

“Có thể phụ hoàng có tính toán của người, Tả Trục Lưu muốn lấy thúng úp voi, sợ rằng hắn cũng không có năng lực này.”

Lâm Bi Phong nói:

“Đương nhiên hắn không có năng lực này.”

Tiêu Tín nói:

“Từ khi bệ hạ bị bệnh lại càng xem trọng Tả Trục Lưu, dù sao việc này đối với chúng ta cũng không phải là chuyện tốt.”

Ta gật đầu nói:

“Ngày mai ta sẽ vào cung gặp phụ hoàng, tranh thủ nhanh chóng giải quyết chuyện mẹ con An Dung”

Trần Tử Tô lại lắc đầu nói:

“Thái tử không cần nóng vội, tuy Tả Trục Lưu đã giam lỏng mẹ con An Dung nhưng các nàng tạm thời cũng không có nguy hiểm gì. Hiện nay Tả Trục Lưu cũng không biết tin Thái tử đến Khang Đô, chính là hắn ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối. Việc khẩn cấp trước mắt là liên hệ các đại thần trong triều, đem bệnh tình của bệ hạ truyền bá ra ngoài, làm cho quần thần ủng hộ Thái tử tạm thời quản lý triều chính. Xem xem Tả Trục Lưu phản ứng thế nào, cũng mượn cơ hội này nhìn xem cuối cùng ai kiên quyết đứng về phía Tả Trục Lưu.”

Lâm Bi Phong nói:

“Việc này để cho ai đứng ra đây?”

Trần Tử Tô nói:

“Hạ vương Long Thiên Tứ đã đồng ý rồi, hắn sẽ liên hợp các vị hoàng tộc cùng đứng ra vì việc này.”

Lâm Bi Phong cười nói:

“Như vậy rất tốt, lời nói của bọn hắn hẳn là có chút trọng lượng, ta sẽ liên hệ những đại thần khác.”

Trần Tử Tô nói:

“Lực lượng quân đội Tả Trục Lưu có thể khống chế tập trung ở ba noi Quý Vận, Sùng Đức, Nhạc Dương, nếu như Thái tử đăng cơ là việc chắc chắn sẽ thành, Tả Trục Lưu chắc chắn sẽ không tiếc tất cả phát động phản loạn.”

Lâm Bi Phong cười lạnh nói:

“Đến thời điếm mấu chốt những người đó chưa chắc đã cùng hắn chịu chết. Cho dù bọn họ trung thành với Tả Trục Lưu, chỉ có sáu vạn binh mã có thể làm nên sóng gió gì?”

Trần Tử Tô nói:

“Tuy rằng nói như thế nhưng một khi Đại Khang rơi vào nội loạn, kẻ thù bên ngoài chắc chắn sẽ nhân cơ hội xâm nhập. Loạn trong giặc ngoài cùng đến, việc Thái tử nắm trong tay tình hình Đại Khang sẽ trở nên bất lợi.”

Tiêu Tín nói:

“Lấy thực lực hiện nay của Tả Trục lưu mà nói, hắn căn bản không có cách nào chống lại Thái tử. Thế nhưng hắn vẫn không tiếc bất cứ giá nào đối nghịch cùng thái tử, sau lưng nhất định có chỗ dựa vào.”

Ta nhíu mày nói:

“Trước đây khi ta đến Đại Hán giải trừ liên minh năm nước, Tả Trục Lưu còn đặc biệt tìm ta phân tích tình thế. Điều này cho thấy tình cảm của hắn với Đại Khang cũng rất sâu đậm, chưa hẳn đã cấu kết cùng nước ngoài.”

Lâm Bi Phong nói:

“Chỉ có một giải thích là Tả Trục Lưu thấy bệ hạ không còn sống được lâu, rất sợ sau khi ngươi đăng cơ sẽ ra tay đối phó hắn. Cho nên mói không tiếc tất cả ra tay trước.”

Trần Tử Tô nói:

“Đáng tiếc cho dù khơ dậy chiến tranh giữa Bắc Hồ và Đại Khang cũng không có bất cứ chồ tốt nào cho hắn.”

Lâm Bi Phong nói:

“Trước khác nay khác, lúc đó hắn cảm thấy mình rất có hi vọng cưóp được ngôi vị hoàng đế Đại Khang, đương nhiên sẽ xem Đại Khang như một phần của mình. Thế nhưng khi thế lực của Dận Không từ từ lớn mạnh, hắn gần như tuyệt vọng với ngôi vị hoàng đế, tâm tính tự nhiên sẽ sinh ra biến hóa. Rất có khả năng sẽ liều mạng cá chết lưới rách.”

Ta gật đầu nói:

“Nhạc phụ nói không sai, Tả Trục Lưu rất có khả năng sẽ làm như vậy. Hơn nữa cơ hội cuối cùng của hắn là thừa dịp ta đặt chân chưa ổn định để phát động trận nổi loạn này. Lúc trước hắn có hi vọng chiếm được ngôi vị Hoàng đế Đại Khang nên mới xem Đại Khang là một phần của mình, hiện giờ hắn cảm giác hi vọng với ngôi vị hoàng đế càng ngày càng xa vời, chưa chắc đã không thể bán đứng lợi ích của Đại Khang.”

Tiêu Tín nói:

“Nếu như trong chuyện này hắn cấu kết cùng những quốc gia khác, chuyện này chẳng phải sẽ trở nên vô cùng phiền phức?”

Trần Tử Tô nói:

“Cho nên việc xử lý Tả Trục Lưu nhất định phải chuẩn bị chu đáo. Khi thời cơ đến phải lập triển khai hành động ngay lập tức, cố gắng đem hắn loại bỏ trong thời gian ngắn nhất, không thể để cho nước khác có bất kì cơ hội phản ứng nào.”

Ta nhìn qua Trần Tử Tổ tán thưởng nói:

“Đại Khang chắc chắn không thể phát sinh nội loạn, nếu không các nước khác chắc chắn sẽ nhân cơ hội này vây công chúng ta.”

Trần Tử Tô nói:

“Ngày mai khi Hoàng tộc cùng chúng thần đề nghị công tử tạm thời quản lý triều chính, Tả Trục Lưu chắc chắn sẽ phản đối kịch liệt. Chúng ta sẽ đem những người ủng hộ bên cạnh hắn gạt bỏ trước tiên…”

T a lắc đầu nói:

“Không phải trước tiên gạt bỏ, mà là một lưới bắt hết! Gạt bỏ tay chân của hắn tất sẽ khiến đánh rắn động cỏ. Tả Đông Tường ở Long Tương Quân tuy rằng chỉ đảm nhiệm phó chức nhưng đại quyền của Long Tương Quân vẫn bị hắn nắm trong tay, đây là lực lượng phòng ngự quan trọng nhất của Khang Đô. Nếu như Tả Đông Tường làm loạn, trong thòi gian ngắn nhất sẽ tạo thành uy hiếp tương đối cho chúng ta.”

Lâm Bi Phong gật đầu nói:

“Tả Đông Tường cũng là một trong những quân cờ quan trọng nhất của Tả Trục Lưu. Long Tương Quân có ba vạn người, Ngự Lâm quân bên trong hoàng thành chỉ có một vạn, nhưng lập trường của Khiếu Dương đứng về phía chúng ta. Một khi phát sinh biến loạn, chúng ta có thể không chế hoàng cung trong thời gian ngắn nhất.”

Ta suy nghĩ kĩ càng một lát mói nói:

“Vũ lực cũng không phải là cách giải quyết vấn đề duy nhất, một khi Khang Đô xảy ra biến loạn, toàn bộ Đại Khang tất sẽ rơi vào hỗn loạn. Tả Trục Lưu hẳn là đã tính ra trong vòng hai ngày ta sẽ đến Khang Đô, hắn chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ. Cho dù chúng ta dựa vào lực lượng Ngự Lâm quân để bắt hắn, chắc chắn sẽ phải đối mặt vói một cuộc huyết chiến với Long Tương Quân.”

Tiêu Tín nói:

“Thái tử nói đúng, Tả Đông Tường nắm đại quyền Long Tương Quân cũng không phải một ngày, hiện nay trong quân có rất nhiều thân tín của hắn, gọi là vệ đội của họ Tả cũng không quá đáng.”

Ta chậm rãi đế chén rượu xuống nói:

“Ngày mai ta muốn vào hoàng cung trước, nhân lúc Tả Trục Lưu chưa kịp chuẩn bị đem hắn cùng tay chân bắt giữ toàn bộ, kín đáo phong tỏa tin tức, khống chế Long Tương Quân trong thời gian ngắn nhất.”

Hai mắt Trần Tử Tô sáng ngời, thấp giọng nói:

“Thái tử dự định...”

Ta mỉm cười nói:

“Nếu như phụ hoàng bị bệnh nặng, như vậy đã không thể nắm triều chính trong tay. Làm nhi tử, ta đương nhiên phải giúp người chia sẻ!”

Trong lòng ta đã ý muốn soán vị, giữ lại Hâm Đức hoàng đế đã không còn chút ý nghĩa nào đối với ta. Nếu như hắn vẫn tiếp tục ngồi trên ngôi vị hoàng đế sẽ chỉ làm ảnh hướng đến việc nắm trong tay thế cục và sự phát triển trong thời gian tới của ta.

Trần Tử Tô nói:

“Từ sau khi Hâm Đức hoàng đế bị bệnh hầu như đều từ chối người ngoài thăm hỏi. Trong khoảng thời gian này, đều do Tả Trục Lưu truyền lời với bên ngoài thay hắn.”

Lâm Bi Phong nói:

“Ta đã thử thăm dò bệnh tình cụ thế của bệ hạ từ Chu Độ Hàn nhưng người này khá bảo thủ, bất kể ta hỏi hắn thế nào, hắn đều không đề cập chút gì tới bệnh tình của bệ hạ.”

Ta nhíu mày nói:

“Nói như vậy, nếu như ta muốn gặp phụ hoàng mà không để Tả Trục Lưu biết sẽ rất khó?”

Trần Tử Tô gật đầu.

Trong đầu ta bỗng nhiên hiện ra bóng dáng một người, thấp giọng nói:

“Hiện giờ Viên Thiên Trì thế nào?”

Hai mắt Trần Tử Tô sáng ngời:

“Đúng rồi, ta đang định nói chuyện này, tuy Hâm Đức hoàng đế bệnh nặng, thế nhưng hầu như mỗi ngày đều sẽ gọi Viên Thiên Trì đến giảng đạo kinh cho hắn. Nếu như hắn có thể giúp đỡ, hẳn là Thái tử có thể che giấu tai mắt người khác đi gặp Hâm Đức hoàng đế.”

Chiếc mặt nạ da người Khinh Nhan đưa cho ta cũng có tác dụng tương đối tốt. Ta nhờ Dực Vương giúp ta đứng ra mời Viên Thiên Trì gặp nhau tại Khang Đô lục vân trà lâu.

Viên Thiên Trì đến đúng giờ, mở cửa phòng ra nhưng lại không thấy Dực Vương. Hắn có vẻ ngơ ngác, ánh mắt lập tức liền nhìn vào mặt ta. Yên tĩnh nhìn hai mắt của ta, qua một lúc, trên môi hắn mới hiện lên nụ cười:

“Cuối cung ngài đã trở về!”

Không nghĩ tói ta đã dịch dung mà lần đầu tiên gặp hắn đã bị nhận ra, trong lòng ta khâm phục, gật đầu thấp giọng nói:

“Viên tiên sinh mắt sáng như đuốc, ta không thể không bội phục ngài.”

Viên Thiên Trì cười nhạt một tiếng, ngồi xuống đối diện vói ta, cầm lấy ly trà ra rót cho hắn uống một hớp khen:

“Trà ngon!”

Ta cười nói:

“Có thể được Viên tiên sinh khen ngợi, xem ra trà này hẳn là không tồi.”

Viên Thiên Trì mỉm cười nói:

“Mặt nạ này đúng là rất tinh xảo, tiếc là không che giấu được ánh mắt của một ngài.”

Ta gật đầu cười.

Viên Thiên Trì nói:

“Khi Dực Vương tìm ta, ta liền đoán ra ngài muốn tìm ta. Hon nữa sau khi vào cửa lại thấy ánh mắt của ngài, ta lập tức đoán được thân phận của ngài.”

Ta mỉm cười nói:

“Người trong thiên hạ có được ánh mắt như Viên tiên sinh sợ rằng cũng không có mấy.”

Viên Thiên Trì nói:

“Nhân vật như Thái tử trong thiên hạ cũng không có mấy người.”

Chúng ta nhìn nhau cười ha hả lên.

Ta chậm rãi buông chén trà nói:

“Viên tiên sinh chính là cao nhân đương thời. Mục đích ta đến đây, tiên sinh ngài hẳn là đã đoán được.”

Viên Thiên Trì mỉm cười nói:

“Cổ ngữ có câu, không có việc gì không lên điện tam bảo, Thái tử nếu đã hạ minh tới tìm ta, nhất định là có việc muốn nhờ. Tuy rằng ta không biết Thái từ đi đến Khang Đô bằng cách nào, nhưng nhìn cách ăn mặc của ngài, hiển nhiên là rất sợ người khác biết được hành động của mình...”

Hắn thấp giọng nói:

“Nhất là Ta Trục Lưu...”

Người này thực sự không đơn giản, ta nhìn thẳng đôi mắt sâu xa của hắn, đợi câu nói tiếp theo của hắn.

Viên Thiên Trì nói:

“Nếu như Thái tử muôn gặp người ấy, ta có thể giúp ngài tạo ra một cơ hội bí mật.”

Ta mỉm cười nói:

“Cảm ơn Viên tiên sinh!”

Viên Thiên Trì cười nhạt nói:

“Chỉ là việc nhỏ, không cần nói cảm ơn. Nhưng mà... Thái tử đã từng nghĩ rằng, lần này người đó bị bệnh cuối cùng là thật hay giả?”

Trong lòng ta ngẩn ra, trong hai mắt tràn đầy nghi ngờ.

Viên Thiên Trì nói:

“Y thuật của ta tuy rằng không cao, nhưng ta có thể nhận ra người đó không phải bị trúng gió. Mỗi lần Thái y sắc thuốc cho hắn xong đều đem bã thuốc đi chôn sâu, nhưng hết lần này tới khác lòng hiếu kì của ta lại rất nặng. Nhân lúc không có người, ta đào lên một chút bã thuốc mới phát hiện những thảo dược này căn bản không phải để trị trúng gió mà chỉ là dược thảo giúp khí huyết lưu thông bình thường mà thôi.”

Ta biết đây không phải chuyện đùa, Viên Thiên Trì nói chuẩn xác, xem ra tất cả đều là sự thật. Thế nhưng Hâm Đức hoàng đế vì sao lại phải giả bộ bị bệnh, lẽ nào hắn và Tả Trục Lưu hợp tác lẫn nhau muốn hại ta?

Dường như Viên Thiên Trì đoán được suy nghĩ trong lòng ta, thấp giọng nói:

“Lần này người đó giả bộ bệnh, theo như ta thấy, khiến ngài trởvề Khang Đô mục đích chân chính là nhằm vào Tả Trục Lưu.”

Trong lòng ta khẽ động:

“Nói thế là thế nào?”

Viên Thiên Trì nói:

“Trong khoảng thời gian này tiếp xúc với người đó nhiều lần, cũng coi như có hiểu biết nhất định về người đó. Ta phát hiện người đó hơn xa những biểu hiện ngu ngốc của hắn, đối với sự phát triển của mọi việc rất rõ ràng.”

Ta gật đầu nói:

“Ý ngài là... Người đó đã nhận ra uy hiếp từ phía Tả Trục Lưu?”

Viên Thiên Trì mỉm cười nói:

“Từ trong lời nói và cử chi của người đó cũng không khó nhận ra điều này, nhưng ta thấy biến hóa của người đó trước và sau khi giả bộ sinh bệnh khá lớn!”

Ta không nhịn được nhích người đến gần Viên Thiên Trì hơn một chút.

Viên Thiên Trì nói:

“Người đó đột nhiên trở nên lo lắng khác thường, tràn ngập sợ hãi cái chết. Tính khí lại càng tàn bạo hơn so với trước đây, ta tận mắt nhìn thấy hắn bóp chết Ngưng Diệp Phi!”

Ta hít một hơi khí lạnh, tin Ngưng Điệp Phi chết ta cũng nghe nói qua, nhưng trong lời đồn là bị bệnh chết, không nghĩ tới dĩ nhiên là bị Hâm Đức hoàng đế giết chết.

Viên Thiên Trì thấp giọng nói:

“Khi Ngưng Điệp Phi bị giết luôn miệng nói, nghiệt chủng! Nghiệt chủng!”

Trong lòng ta trầm xuống, chẳng lẽ Ngưng Điệp Phi lén lút qua lại với người ngoài? Nhưng cũng không hỏi thêm.

Viên Thiên Trì cười khổ nói:

“Sau khi Ngưng Điệp Phi chết, người đó dĩ nhiên cho người mổ bụng nàng xem bên trong có trẻ con hay không...”

“Cái gì?”

Ta giật mình hỏi.

Viên Thiên Trì gật đầu nói:

“Sau này ta mới biết, người đó nghi ngờ Ngưng Điệp Phi lén lút qua lại với người ngoài, thấy bụng nàng lớn hơn một chút so với trước đây nên cho rằng Ngưng Điệp Phi mang bầu. Đến khi giết chết Ngưng Điệp Phi, mổ bụng ra mới biết, Ngưng Điệp Phi chỉ là mập lên nên mới thế, chứ không phải như người đó tưởng tượng.”

Trong lòng ta có cảm giác cực kì bất an, lẽ nào Hâm Đức hoàng đế đã cảm thấy được tình cảm của ta và Trân Phi? Nghĩ kĩ một chút lại thấy không phải vậy, nếu hắn biết chuyện của chúng ta, tại sao không xuống tay với Trân Phi mà lại chọn Ngưng Điệp Phi đây?

Viên Thiên Trì nói:

“Tối nay ta đến Dưỡng Tâm Điện giảng đạo cho người đó, Thái tử có thế giả làm người hầu của ta để cùng đi vào.”

Ta gật đầu nói:

“Cứ quyết định như vậy, sau khi ta gặp người đó, mọi việc tự nhiên sẽ rõ ràng.”

Viên Thiên Trì thâm ý nói:

“Người đó tuyệt đối không đơn gian, nếu như ngài cho rằng hắn đã già nua vô dụng, chỉ sợ là phạm phải một sai lầm rất lớn.”

Trước lúc trời tối, ta đeo một hòm thuốc trên lưng đi theo Viên Thiên Trì cùng tới Dưỡng Tâm Điện. Thị vệ trước của kiểm tra toàn thân chúng ta theo quy củ, lại kiểm tra cẩn thận mấy hòm thuốc xong mới cho chúng ta đi vào.

Màn che buông xuống, Hâm Đức hoàng đế nằm trên Long sàng, hai gã thái giám yên lặng đứng thẳng ở một bên.

Thân thể Hâm Đức hoàng đế chậm rãi động đậy, hai gã thái giám cuống quít lại gần. Hâm Đức hoàng đế nói:

“Đỡ ta ngồi dậy...”

Giọng nói của hắn hơi khàn khàn, ta nghe lại có vẻ xa lạ.

Viên Thiên Trì cung kính nói:

“Thảo dân Viên Thiên Trì tham kiến bệ hạ!”

Hâm Đức hoàng đế quay mặt lại, dung mạo của hắn so với lần trước ta gặp cũng không thay đổi quá nhiều, chỉ là ánh mắt có vẻ hỗn loạn khác thường. Có thẻ thấy trong lòng hắn cực kì bất an.

“Hôm nay Viên tiên sinh cứ tiếp tục đem đạo pháp ngày hôm trước giảng cho ta nghe.”

Hâm Đức hoàng đế nói.

Viên Thiên Trì mỉm cười nói:

“Đêm nay thảo dân còn mang đến một vị đạo huynh, đạo pháp của hắn còn cao thâm hơn cả ta.”

Anh mắt hắn nhìn về phía ta.

Hâm Đức hoàng đế lạnh lùng nhìn qua ta, hắn không có ánh mắt như Viên Thiên Trì, cũng không nhận ra thân phận của ta:

“Ngươi nói chính là hắn sao?”

Viên Thiên Trì cười nói:

“Chính là vị đạo huynh này!”

Hâm Đức hoàng đế nhìn ta chăm chú nói:

“Bây giờ trong lòng ta không yên, ngươi có thể làm lòng ta yên tĩnh lại sao?”

Viên Thiên Trì mỉm cười nói:

“Vị đạo huynh này là một kì nhân, trong lúc hắn giảng đạo không thích có người khác ở đây, chỉ bằng ta lui ra ngoài.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK