Và chủ nhân của nụ cười nọ không ai khác, chính là viện chủ của Tây viện - Cổ Mị Sanh.
Qua thêm một lúc.
Bên dưới sàn đấu, các trận tranh tranh tài trong lượt thi đấu đầu tiên đã kết thúc. Số tuyển thủ còn lại là mười tám người và hiện giờ, họ đang bốc thăm cho lượt đấu tiếp theo của vòng một, cũng tức là vòng bảng.
Ở lượt bốc thăm dành cho bảng sáu - bảng đấu của đệ tử khóa mới.
Nhìn tờ giấy trên tay, thần sắc Giang Lưu Nhi có chút khác lạ. Đó là một tấm phiếu trắng.
Đây đã là lần thứ hai liên tiếp hắn bốc được phiếu trắng. Điều này cũng có nghĩa: hắn không cần thi đấu vẫn có thể đi tiếp vào vòng hai. Như thế cũng chẳng đáng nói, vấn đề ở đây là: riêng với bảng đấu thứ sáu dành cho đệ tử khóa mới, chỉ cần lọt vào vòng hai sẽ có được một trong số mười danh ngạch tham dự Quần Long Đại Hội vào ngày mười lăm tháng tám sắp tới!
Không phải động tay động chân vẫn có được một danh ngạch, vận khí của ta từ khi nào lại trở nên tốt như vậy nhỉ?
Giang Lưu Nhi không khỏi tự hỏi thầm.
Sau khi kiểm tra phiếu của các tuyển thủ trong bảng sáu, Lưu trưởng lão - người đã đứng ra đọc thể lệ thi đấu ở đầu đại hội - tuyên bố:
"Bảng đấu thứ sáu, lượt đấu thứ hai, Lâm Vinh đấu với Lưu Tiểu Long."
Ông chỉ tuyên bố ngắn gọn như thế, hoàn toàn không đề cập tới người còn lại là Giang Lưu Nhi. Mặc dù vậy thì mọi người đều hiểu rõ rằng hắn sẽ được đi tiếp vào vòng sau.
"Vận khí tên kia cũng không khỏi quá tốt đi! Hai lần liên tiếp bốc được phiếu trắng..."
Một đệ tử trên khán đài nói.
"Đúng là vận cức chó! Ta còn đang đợi xem hắn bị Lâm sư huynh hoặc Lưu sư huynh dần cho một trận..."
Ở góc khác của khán đài, một nam đệ tử khác bức xúc hơn to tiếng.
"Các ngươi la ó cái gì? Người ta bốc được phiếu trắng thì không cần thi đấu thôi, có phải gian lận gì đâu. Vận khí cũng là một loại thực lực đấy!"
"Tô sư tỷ nói không sai. Ta thấy các ngươi là đang ganh tị người ta."
"Sư muội, ăn nói nên lựa lời một chút. Chúng ta mà phải ganh tị với kẻ dựa hơi như hắn sao? Buồn cười!"
"Hứ! Ta thấy thái độ của các ngươi chính là đang ganh tị!"
...
Tuy rằng những người xem thường Giang Lưu Nhi rất nhiều, nhưng cũng có một số ít ủng hộ hắn. Mà có vẻ số ít đó thì đến chín phần là nữ giới.
...
"Cổ Mị Sanh, tên đệ tử kia của ngươi đúng là may mắn."
Bạch Thiên Thù cất tiếng, hai chữ "may mắn" được nàng cố ý nhấn mạnh.
Dĩ nhiên là nàng đang chế giễu.
Cổ Mị Sanh sao lại không biết ẩn ý của Bạch Thiên Thù, nhưng nàng cũng chỉ mỉm cười, thản nhiên đáp:
"Đôi khi vận khí lại là thứ vô cùng quan trọng đấy. Biết đâu nhờ vận khí tốt mà hắn có thể tiến vào vòng ba cũng không chừng."
"Tây viện chủ hình như rất tin tưởng vào vận khí của tiểu tử kia thì phải?"
Cổ Mị Sanh quay sang nhìn người vừa lên tiếng, vẫn với giọng điệu thản nhiên như cũ:
"Nói ra không sợ Chu các chủ chê cười, Mị Sanh đúng là có chút kỳ vọng vào tiểu tử kia."
Thấy dáng vẻ của nàng cũng chẳng giống như đang đùa cợt, không ít người thầm nghĩ ngợi. Đến cả Trương đường chủ cũng nhận xét:
"Xem ra tiểu tử kia hẳn là có gì đặc biệt."
Cổ Mị Sanh khẽ cười, không nói thêm gì nữa. Cho dù bọn họ có nghĩ thế nào cũng không thể hình dung ra được sự thật. Làm sao tưởng tượng nổi chứ? Đừng nói là bọn họ mà dù là mấy tên thái thượng trưởng lão kia cũng tuyệt đối không nhìn ra được.
"Tên tiểu tử kia" là một kẻ quái thai a!
Và lúc này, kẻ quái thai trong suy nghĩ của Cổ Mị Sanh, hắn đang ngồi trong phòng đợi. Tất nhiên không phải chỉ có mỗi mình hắn.
Ngoài hắn ra thì còn năm người nữa, trong số đó có Bạch Ngọc Kinh.
Thật ra mà nói thì tấm phiếu trắng bốc được cũng chẳng có bao nhiêu ý nghĩa với Bạch Ngọc Kinh. Tuy chỉ vừa bước vào Niết Bàn Cảnh sơ kỳ nhưng nàng tin tưởng ngoài mấy người Tô Bá, Triệu Yên ra thì những tuyển thủ khác, nàng có thể chiến thắng dễ dàng. Mà không, có lẽ còn một người nữa...
Nghĩ đến "người" nọ, Bạch Ngọc Kinh không kìm được nhìn về phía hắn.
Đang ngồi dưỡng thần, như chợt phát hiện điều gì, Giang Lưu Nhi khẽ mở mắt.
Cách chỗ hắn không xa, một đôi mắt khác đang nhìn lại.
Là nàng ta.
Đợt kiểm tra linh thể trong lần tuyển chọn đệ tử mấy năm trước, nàng ta cũng từng nhìn hắn với ánh mắt như vậy. Như thể muốn xem thấu hắn.
Không phải hắn có ấn tượng sâu đậm gì mà nhớ mãi ánh mắt đó của nàng, chỉ là do trí nhớ của tu sĩ cấp cao như hắn quá tốt, đã gặp thì khó mà quên được.
Một lát sau.
Giang Lưu Nhi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Cô gái kia vẫn cứ nhìn hắn chằm chằm không bỏ.
Chẳng ai thích bị người soi mói hết, kể cả là một mỹ nhân đi nữa.
"Bạch sư tỷ, sư tỷ có thể thu lại ánh mắt của mình được không?"
Giang Lưu Nhi truyền âm nói.
Đợi một lúc vẫn không thấy nàng ta thu hồi cái nhìn soi mói kia, lại cũng chẳng ư hử gì, Giang Lưu Nhi hơi cau mày. Hắn truyền âm lần nữa:
"Sư tỷ, nhìn chằm chằm người khác như vậy không thấy quá thất lễ sao?"
Qua một đỗi mà nàng ta cũng chẳng trả lời, mắt thì vẫn cứ nhìn như cũ, nét mặt Giang Lưu Nhi trở nên khó coi. Khi hắn định lần nữa lên tiếng thì một giọng nói mềm mại truyền tới:
"Ta cũng không có nhìn ngươi."
Không nhìn ta? Vậy ánh mắt soi mói từ nãy giờ là ta tưởng tượng chắc?
"Sư tỷ. Xin hãy thu lại ánh mắt của mình."
Cô gái vẫn cứ nhìn chằm chằm như cũ, tỉnh bơ đáp:
"Ta không có nhìn ngươi."
Giang Lưu Nhi thật sự bắt đầu thấy "khó ưa" cô gái nọ.
Nữ nhân luôn là vô lý như vậy đấy!
Được rồi. Ngươi muốn nhìn thì cứ nhìn.
Giang Lưu Nhi lần nữa nhắm mắt lại, không để ý đến "kẻ khó ưa" kia nữa. Hắn cũng không hơi đâu đi hơn thua với một nữ nhân làm gì.
Ừm... Nam nhân phải rộng lượng một chút.
Giang Lưu Nhi tự nhủ.
Trông thấy bộ dáng hắn như thế, bên dưới tấm mạn che, khóe môi Bạch Ngọc Kinh khẽ nhếch lên.
Nàng cũng không biết tại sao vừa rồi mình lại trêu chọc hắn như thế. Chỉ là... nàng thấy hắn khá thú vị. Theo tu vi tăng lên, Khuy linh nhãn của nàng cũng đã mạnh hơn trước nhiều, không những có thể nhìn thấu tu vi kẻ khác mà bước đầu đã có thể khám phá ra được thuật pháp thần thông của đối phương, mặc dù không phải hoàn toàn.
Nhưng như vậy thì cũng đã vô cùng lợi hại rồi. Phải biết là trong giao đấu, chỉ cần một sơ hở nhỏ cũng có thể khiến một tu sĩ thua cuộc, huống hồ nàng lại nhìn thấu được một phần thuật pháp thần thông của đối phương.
Đó là nguyên nhân vì sao nàng lại dễ dàng đánh bại đối thủ trong trận đấu lúc nãy của mình. Thực lực của nàng không phải đến từ lòng tin và những lời nói sáo rỗng. Nàng có một năng lực khiến người ao ước mà không ai ở Đại Nhật Cung này có được. Thậm chí e là cả Thiên Vũ đại lục hiện nay cũng không có.
Thế nhưng, thứ năng lực cường đại kia lại không thể xem thấu được thực hư một tên đệ tử bình thường của Đại Nhật Cung. Điều mà ngay cả mấy vị thái thượng trưởng lão cũng không làm nổi.
Một chuyện vô cùng kỳ quái. Nó quái lạ đến mức chẳng thể nào hiểu được.
Cũng bởi vì không hiểu nên Bạch Ngọc Kinh lại càng tò mò với tên đệ tử bình thường kia. Và bất giác, nó đã trở thành một điều thú vị trong cuộc sống tẻ nhạt của nàng.