...
"... Vòng đấu đầu tiên, hay còn gọi là vòng đấu bảng đã kết thúc. Trước khi đến với vòng đấu thứ hai, ta sẽ đọc tên những tuyển thủ được đi tiếp. Bắt đầu từ bảng đấu thứ nhất cho tới bảng đấu thứ sáu ở sau cùng, ta đọc đến tên ai thì người đó ra sân..."
"Tô Bá."
"Lôi Ngọc."
...
"Phong Vỹ."
...
"Bạch Hạo."
...
"Triệu Yên."
"Bạch Ngọc Kinh."
"Niệm Từ."
...
Khi tất cả mười hai tuyển thủ đều đã có mặt, Lưu trưởng lão tiếp tục chức trách của mình, ông yêu cầu:
"Các tuyển thủ tiến hành bốc thăm!"
Đợi cho họ bốc thăm xong, Lưu trưởng lão kiểm tra số thứ tự ghi trên phiếu của từng người, cuối cùng mới bảo họ lui về phòng đợi.
...
Giang Lưu Nhi lần nữa nhìn tấm phiếu trong tay mình, bên trên có ghi số một. Điều này có nghĩa là hắn sẽ phải đấu trận đầu tiên trong vòng đấu thứ hai này.
Không giống vòng đấu bảng, từ vòng thứ hai trở đi, các trận đấu sẽ diễn ra lần lượt từng trận một mà không phải cùng lúc nhiều trận như trước nữa.
Và theo như công bố kết quả bốc thăm vừa rồi thì đối thủ của Giang Lưu Nhi trong trận đấu đầu tiên không phải ai xa lạ mà chính là một đệ tử khác ở cùng Tây viện - Lý Lập.
Tuy không được mọi người đánh giá cao như Tô Bá của Trung viện, Phong Vỹ của Đông viện, Bạch Hạo của Bắc viện và Triệu Yên của Nam viện nhưng Lý Lập tuyệt đối không phải là một đối thủ dễ đối phó. Đặc biệt, so với một đệ tử bình thường như Giang Lưu Nhi thì lại càng là một bức tường không cách nào vượt qua nổi. Ít ra thì tất cả mọi người đều cho rằng như vậy. Trừ Cổ Mị Sanh và một người nữa - Bạch Ngọc Kinh.
Nàng không nghĩ hắn sẽ thua. Trái lại, nàng tin tưởng người giành chiến thắng chắc chắn là hắn mà không phải Lý Lập.
Bạch Ngọc Kinh cũng chẳng biết tại sao mình lại có suy nghĩ đó, khẳng định một việc mà gần như nó hoàn toàn không có khả năng xảy ra. Nhưng kỳ lạ là nàng lại cảm thấy dù cho tên kia có đánh bại Lý Lập thì đó cũng là điều bình thường. Nàng sẽ không ngạc nhiên hay thấy kỳ quái nếu điều đó xảy ra. Trực giác mách bảo nàng tên kia tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là một đệ tử bình thường như mọi người vẫn tưởng.
Một khắc sau, trên sàn đấu...
"Kẻ ăn may, xem ra vận khí của ngươi đã hết dùng được rồi. Ta khuyên ngươi nên biết điều một chút, lập tức nhận thua đi. Nể tình cùng là đệ tử của Tây viện, sư huynh ta cũng chẳng muốn lấy lớn hiếp nhỏ."
Với bộ dáng xem thường, Lý Lập hướng đối thủ của mình nói.
Nghe xong, Giang Lưu Nhi chỉ nhàn nhạt đáp:
"Đa tạ sư huynh đã quan tâm, chỉ là... chưa đánh đã chạy không phải là phong cách của ta."
Lý Lập cười khuẩy, ánh mắt như thể đang nhìn một tên ngốc, giọng điệu châm biếm:
"Xem ra ngươi vẫn còn rất tin tưởng vào vận may của mình. Vậy để ta xem thử cái vận may đã cho ngươi tham dự đại hội này cũng như đã giúp ngươi vượt qua vòng bảng là như thế nào. Biết đâu nó lại lần nữa giúp ngươi chiến thắng ta cũng không chừng."
Giang Lưu Nhi đương nhiên nghe ra được hàm ý mỉa mai châm chọc của Lý Lập, nhưng hắn chỉ khẽ nhếch môi cho qua. Một tiểu nhân vật như Lý Lập không đáng để hắn phải bận tâm.
Phía đối diện, trông thấy cái nhếch môi kia, trong mắt Lý Lập không che giấu được sự khó chịu.
Một tên đệ tử bình thường nhờ vào quan hệ mờ ám với người đàn bà kia để được tham dự đại hội như ngươi mà cũng dám xem thường lời nói của ta!
"Người đàn bà" mà Lý Lập đang nghĩ đến tất nhiên là vị Tây viện chủ của mình - Cổ Mị Sanh.
Những lời đồn đại về lối sống phóng túng và các mối quan hệ mờ ám của Cổ Mị Sanh từ lâu đã lan truyền rộng rãi ở Đại Nhật Cung. Mặc dù thường ngày các đệ tử đều tỏ ra cung kính với nàng ta nhưng thực chất trong lòng nhiều người thì lại đang âm thầm khinh bỉ.
Một nữ nhân "dâm ô phóng đãng" như vậy thì có tư cách gì để cho họ phải kính trọng? Chẳng qua là vì e ngại uy quyền của nàng nên họ mới phải "trong thực ngoài hư" mà thôi. Nếu Cổ Mị Sanh không phải là Tây viện chủ, nếu nàng ta không phải con dâu của thái thượng trưởng lão thì hiện tại tình cảnh của nàng sẽ thế nào thì khó mà nói. Nhưng chắc chắn là chẳng phải tốt đẹp gì. Chỉ tính riêng nhan sắc kiều diễm tận cùng kia thì cũng đã quá đủ để biến nàng thành mục tiêu của không biết bao nhiêu người rồi.
Câu nói "hồng nhan bạc mệnh" cũng không phải là tự nhiên mà có.
Sở hữu một gương mặt mà thế gian khó ai bì được, Cổ Mị Sanh quả thật là người tình trong mơ của vô số nam nhân. Có một đánh giá mà tất cả những nam nhân đã từng gặp Cổ Mị Sanh đều ngầm công nhận: Nàng ta là người phụ nữ hấp dẫn nhất mà họ từng được biết.
Trắng ra mà nói thì có lẽ phải thêm một câu nữa mới đầy đủ: Nàng ta cũng là người phụ nữ mà họ muốn được lên giường nhất.
Đó cũng chẳng phải bịa mà là sự thật. Không cần nói đâu xa, ngay ở Đại Nhật Cung này, nếu có nam nhân nào nói không muốn lên giường với Cổ Mị Sanh thì chỉ có hai khả năng: thứ nhất, đó không phải là một nam nhân bình thường; thứ hai, đó vẫn là một nam nhân không bình thường.
Nếu như lui về thời điểm hai mươi bảy năm trước, khi mà Tây viện chủ tiền nhiệm là Bạch Lân chưa mất tích, tuyệt đối không có người nào ở Đại Nhật Cung dám có ý nghĩ không đứng đắn với Cổ Mị Sanh, nếu có thì bọn họ cũng sẽ lập tức cắt đứt.
Thế nhưng sau khi vị Tây viện chủ tiền nhiệm kia đã không còn, có không ít kẻ nảy ra tâm tư xằng bậy. Đặc biệt là từ khi bắt đầu có những lời đồn đại về việc Cổ Mị Sanh đã lên giường với một vài trưởng lão, số người có ý nghĩ không đứng đắn với nàng lại càng nhiều. Và cuối cùng, tất cả những "nam nhân bình thường" ở Đại Nhật Cung đều không khỏi mơ tưởng đến thân thể của Cổ Mị Sanh khi có một tên đệ tử nói rằng hắn đã được lên giường của nàng.
Tuy không biết đó có phải hoàn toàn là thật hay không, nhưng nếu không có lửa thì sao lại có khói. Huống chi trước đó, những đồn đại về lối sống phóng túng của nàng đã không phải chỉ có một hay hai mà là... rất nhiều.
Vì vậy, sau tin tức mà tên đệ tử kia tung ra, nó như một đòn oanh tạc vào tư tưởng của các đệ tử. Họ rỉ tai truyền cho nhau, thậm chí bọn họ còn coi việc lên giường với Cổ Mị Sanh là một loại "bản lĩnh", một cách thể hiện "đẳng cấp" với những người khác.
Thử tưởng tượng cảnh một vị viện chủ quyền uy, một nữ nhân cao cao tại thượng nằm dưới người mình rên rỉ thì sẽ có cảm giác thành tựu đến thế nào?
Thật chẳng còn gì bằng!
Nó chẳng khác gì một gã ăn mày bỗng dưng lại được ngủ với công chúa, hơn thế nữa, gã lại còn có thể ân ân ái ái với nàng công chúa kia.
Đúng là tuyệt hơn cả giấc mơ.
Lùi một bước mà nói, cứ cho là Cổ Mị Sanh không là công chúa, cũng chẳng phải Tây viện chủ gì mà chỉ là một đệ tử bình thường ở Đại Nhật Cung, điều đó cũng không làm giảm đi bao nhiêu cảm giác thành tựu khi được ngủ với nàng.
Tại sao?
Bởi vì nàng quá đẹp!
...
Khi cho rằng rất có khả năng Giang Lưu Nhi nhờ có quan hệ mờ ám với Cổ Mị Sanh nên mới được tham gia Quần Anh Hội, gần như tất cả các nam đệ tử đều tỏ vẻ khinh thường và giễu cợt hắn. Lý Lập - đối thủ của Giang Lưu Nhi trong trận đấu đầu tiên tại vòng hai này là một trong số đó.
Nhưng mà... liệu bọn họ có thật sự là đang khinh thường và giễu cợt. Biết đâu đó chỉ là vỏ bọc để che đậy điều gì bên trong.
Sự ganh ghét cũng thường được thể hiện ra ngoài bằng sự tức giận. Thái độ giễu cợt hay xem thường... cách cũng chẳng xa.