Mục lục
[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung Nhạc nhất thời có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy. Mấy vị Thần Vương còn dư lại không nhiều lắm của Thời đại Hắc Ám, những tồn tại tiếp cận Đạo Thần, lúc này hoặc là đang ở bên ngoài Tổ Đình, hoặc là đã tiến vào Tổ Đình rồi. Vừa nghĩ tới những tồn tại đáng sợ như vậy đang ẩn nấp xung quanh chính mình, quả thật khiến cho người ta không rét mà run. 

Đáng sợ nhất vẫn là tồn tại tà ác, vị Tiên Thiên Hắc Đế kia! Vừa nghĩ tới tồn tại tà ác cũng có khả năng đã tới nơi này, Chung Nhạc liền không rét mà run. Tồn tại tà ác đã phong ấn Phục Hy Thần Tộc, kẻ đã kéo linh hồn Chung Nhạc về mười vạn năm trước, khiến cho hắn chịu đủ bảy trăm năm khổ cực, vô cùng có khả năng đã tới nơi này. 

Hắn cũng không phải không chút sợ hãi. Đối với tồn tại tà ác, hắn cũng có một sự sợ hãi sâu sắc. Loại sợ hãi này tại thời điểm hắn bị kéo về mười vạn năm trước, bị con quái thú trong bóng tối thôn phệ bảy trăm năm cũng đã mạnh mẽ gieo xuống, mạnh mẽ cắm rễ. Phong Hiếu Trung thì bị ép tới mức phát điên, mà Chung Nhạc cũng chưa thể chiến thắng được sự sợ hãi đối với tồn tại tà ác kia. Chung Nhạc biết rõ loại sợ hãi này đối với chính mình tuyệt đối là một đại họa, nhưng hắn lại không thể làm gì. Hắn thủy chung cũng không thể lau đi bóng mờ trong lòng mình. 

- Bọn họ hẳn là chưa tiến vào! Nếu bọn họ đã tiến vào, sợ rằng sớm đã xúc động phong cấm do Phục Mân Đạo Tôn lưu lại! Với mức độ cáo già của đám Thần Vương cổ lão này, sẽ không dễ dàng thân lâm mạo hiểm. Chỉ là, bọn họ hẳn là đã phát hiện ra ta… 

Chung Nhạc giá ngự Cổ thuyền sưu tầm bảy phiến Tinh vực, mặc dù là ẩn nấp trong không gian, nhưng muốn giấu diếm những tồn tại như Tà Đế, Hắc Đế vậy, cơ hồ là không có khả năng. Nói cách khác, những tồn tại này đang ẩn nấp bên ngoài, đã sớm phát hiện ra hắn. 

Chung Nhạc có một loại xung động muốn lập tức đào tẩu. Bị những tồn tại đáng sợ này để mắt tới, tuyệt đối là một chuyện vô cùng đáng sợ. Ngay sau đó, hắn định thần trở lại, bình tĩnh trở lại. Trong lòng hắn yên lặng tính toán: 

- Những tồn tại này quả thật cáo già, nhưng sao bọn họ lại không trực tiếp giết chết ta? Trong này sợ rằng có không ít nguyên nhân. Thứ nhất, kiêng kỵ! Bọn họ đang kiêng kỵ lẫn nhau, kẻ nào cũng không dám xuất thủ trước. Có thể thấy được tin tức giữa bọn họ không thông, kẻ nào cũng không biết được ý nghĩ của những người còn lại. Thứ hai, e ngại! Ta có được Thiên Dực Cổ Thuyền, đây là thuyền của Đại Tư Mệnh. Bọn họ đang e ngại Đại Tư Mệnh, có khả năng cho rằng ta là người của Đại Tư Mệnh. Thứ ba, xem thường! Bản lĩnh của ta quá thấp kém rồi, không đáng để bọn họ chú ý nhiều hơn. Còn có thứ tư, chăn thả… 

Chung Nhạc khẽ phất tay, điều khiển Thiên Dực Cổ Thuyền chui vào trong không gian của Tổ Đình, biến mất không thấy đâu nữa, trong lòng thầm nghĩ: 

- Chăn thả ta, để ta dụ dỗ ra càng nhiều bộ hạ cũ của Phục Hy, một lưới bắt hết, triệt để diệt trừ toàn bộ địch nhân của bọn họ, đoạn tuyệt hậu hoạn. Hơn nữa, bọn họ cũng dự định để cho ta đào móc ra hết tất cả hậu thủ của Phục Mân Đạo Tôn. Ta đào móc ra, bọn họ sẽ thong dong đối phó, từ đó sẽ có thể kê cao gối mà ngủ! 

Lòng hắn như gương sáng. Từ chuyện Đại Tư Mệnh phát hiện ra Đế tinh của hắn sẽ có thể biết được, hắn có khả năng ngay từ một khắc bước chân vào Tử Vi kia, cũng đã rơi vào trong mắt những tồn tại cổ lão nào đó, đã biến thành quân cờ trong cục của bọn họ. 

Cho dù Đế tinh của hắn đã bị phá, tương lai thay đổi, nhưng chính mình thủy chung vẫn là quân cờ của bọn họ, điểm này chưa từng thay đổi qua. Những tồn tại này sẽ không hạ thủ với hắn, bởi vì hắn là quân cờ của bọn họ, bọn họ sao lại trong lúc đối kháng tự vứt bỏ quân cờ của chính mình? Chỉ có tại thời điểm quân cờ đã vô dụng, mới sẽ bị vứt bỏ. 

- Nếu đã như thế, vậy có gì phải sợ? 

Chung Nhạc tiến về phía trước, trầm giọng nói: 

- Vũ sư huynh, chúng ta xuống đi bộ thôi! 

Ba người vội vàng đi theo hắn. Tân Hỏa mượn ánh mắt của hắn đảo quét bốn phía, không ngừng lên tiếng chỉ điểm, đi về phía vực sâu ở trung tâm Tổ Đình này. 

Mà ở phía trước, đám đệ tử của các tồn tại Tiên Thiên Thần Đế, Tiên Thiên Ma Đế cũng đang đi về phía vực sâu. Hiển nhiên bọn họ cũng được cường giả chỉ điểm, biết rõ vực sâu là hạch tâm của Tổ Đình, chỉ cần chưởng khống được vực sâu, sẽ có thể chưởng khống được Tổ Đình. 

Trên không trung, từng tấm từng tấm bia đá phiêu phù. Trên tấm bia đá đều có lạc ấn bia văn, không biết là viết những văn tự gì. Bất quá, đã trải qua chuyện tình tấm bia đá giết người bên ngoài Tổ Đình, tất cả mọi người đều vô cùng ăn ý không ngẩng đầu quan sát, tránh cho bị văn tự trên tấm bia đá giết chết. 

- Cái bóng này… 

Đột nhiên, một tấm bia đá phiêu phù giữa không trung, bị ánh sáng mặt trời chiếu rọi, nhất thời có bóng mờ loang lổ chiếu rọi xuống, rơi xuống trên mặt đất, vẽ ra văn tự trên tấm bia đá. Những ký hiệu văn tự kia cực kỳ phức tạp, tựa hồ ẩn chứa huyền cơ chí thâm chí ảo. 

- Mọi người cẩn thận! Không được nhìn cái bóng trên mặt đất! 

Ma Nguyên Thuật cao giọng quát lớn: 

- Đi sát theo sau lưng ta! Chỉ cần không nhìn phù văn trên tấm bia và phù văn trên mặt đất, sẽ không xuất hiện sai lầm! 

Từng tấm từng tấm bia đá thật lớn trên không trung chậm rãi di chuyển, càng nhiều lạc ấn chiếu rọi trên mặt đất. Chẳng những đám người Ma Nguyên Thuật, đám người Thần Thu Sơn và đám người Phượng Ngọc Lan, mà xung quanh mấy tiểu đạo đồng của Hắc Đế, đám đệ tử Nguyên Nha Thần Vương cũng đã xuất hiện những bóng mờ phù văn thật lớn. 

Chỉ có đám đệ tử Tà Đế tới trễ mấy ngày là không có tiến vào phạm vi bóng mờ những tấm bia đá kia bao phủ. Mà sau lưng đám đệ tử Tà Đế còn có một đạo quang mang tiến vào, Chung Nhạc cũng không phát hiện tung tích của kẻ đó. 

Những tấm bia đá trên không trung chậm rãi di chuyển, đám phù văn do bóng mờ cấu thành trên mặt đất cũng không ngừng biến ảo. Những hình chiếu phù văn trên mặt đất biến thành một con đường, nối thẳng tới vực sâu. 

Ánh mắt của đám người nhìn thẳng về phía trước, không nhìn lên không trung, cũng không nhìn xuống dưới chân, trầm mặc tiến về phía trước. Bọn họ bước chân vào trong hình chiếu của đám ký hiệu văn tự kia. Đột nhiên, một gã Ma Hoàng bất chợt run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo, trong miệng chợt lớn giọng hô to: 

- Ma ha ba ha tư ba ha, ti đạc mệnh đạc tư ma đạc… 

Ma Nguyên Thuật thoáng ngẩn người: 

- Sư đệ, ngươi nói cái gì? 

Gã Ma Hoàng kia cực kỳ cuồng nhiệt, trong miệng một lần lại một lần hét lớn: 

- Ma ha ba ha tư ba ha, ti đạc mệnh đạc tư ma đạc… 

Đám đệ tử Tiên Thiên Ma Đế còn lại tựa hồ cũng bị hắn lây nhiễm, cũng bắt đầu hét lớn. Ma Nguyên Thuật nhất thời ngẩn ngơ, trong miệng cũng bắt đầu phát ra loại Đạo ngữ kỳ dị kia. Đám người Thần Thu Sơn cách bọn họ một quãng không xa, lúc này cũng là bộ dạng biểu tình cuồng nhiệt, không ngừng niệm tụng loại Đạo ngữ kỳ quái kia. 

Sau lưng bọn họ, đám người Phong Vô Kỵ, Phượng Ngọc Lan nhao nhao dừng bước, không dám tiến về phía trước. 

- Đạo ngữ Phục Sinh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK