Mục lục
[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tại nơi lục nguyệt chiếu rọi như thế này trên Côn Luân Cảnh, kích phát nguyệt linh nguyên thần đúng là không phải tầm thường!

Chung Nhạc vừa kinh vừa hỷ, từ từ cho Tinh Thiềm tan đi, Côn Luân Cảnh có sáu vầng mặt trăng, đối ứng với sáu con mắt của Tinh Thiềm. Sau thời gian tu luyện này, nguyệt linh của hắn đã lớn hơn rất nhiều, hơn nữa còn thức tỉnh được nhiều đồ đằng văn hơn, thực lực tăng mạnh.

Vừa rồi hắn mổ gà bằng dao mổ trâi, không chú ý chút phát huy hết uy lực nguyệt linh, Mãng Cổ gầm lên lập tức thổi bay hết cường giả vây xung quanh, có thể thấy nguyệt linh nhận được lợi ích rất lớn.

Trên vân đài, các luyện khí sĩ nhìn hắn đầy vẻ chấn kinh. Vừa rồi Chung Nhạc thiên biến vạn hóa đánh cho các đệ tử Tôn Thần tan tác, chiến lực này thật sự kinh người!

Từng trận tiếng kêu đau đớn vọng lại, những đệ tử bị trọng thương kia đều không mất mạng nhưng không thể đứng dậy nổi. Chung Nhạc dù không hạ sát thủ thì những người bị hắn đánh trúng muốn hồi phục cũng không phải dễ.

Chung Nhạc nhíu mày, cung tay nói:

- Chư vị sư huynh, đắc tội rồi!

Tám con Kim Quang Hống cũng nhìn mà sững người, Thiên Thất lẩm bẩm:

- Chung sư huynh lợi hại vậy…

Thiên Nhất vội hỏi Khâu Cấm Nhi:

- Khâu gia tiểu muội, sư ca của ngươi trước nay đều dũng mạnh vậy sao?

Khâu Cấm Nhi lắc đầu:

- Sư ca ta trước nay đều dùng đức thu phục lòng người..

Nàng có chút chột dạ, không dám nói tiếp nữa.

Thiếu nữ thầm nhẩm lại những việc lớn nhỏ Chung Nhạc từng trải qua, bất luận là một kiếm ra khỏi Tây Hoang hay Nam Hoang đao chém Hỏa Đô Thành hoặc như đại náo ma tộc Hoang Thành, hay cùng nàng đi trộm đồ ở khắp thần miếu Tây Hoang, hình như chẳng việc nào liên quan tới dùng đức cả…

Thiên Nhất đột nhiên cười ha hả, móng vuốt đầy lông chống hông đắc ý:

- Sư ca ngươi đã dũng mãnh như vậy thì ta còn phải giả vờ gì chứ?

Khâu Cấm Nhi ngạc nhiên, trong tám con Kim Quang Hống thì Thiên Nhất là đáng tin cậy nhất, sao giờ lại cũng không đáng tin như vậy?

Trên Dao Trì kim đài, Mã Vương Tôn Thần, Dư Thần Tôn Giả mấy người sắc mặt tối sầm, chỉ thấy thể diện không còn gì nữa. Vũ Lương Tôn Giả ho hắng liên hồi, nhìn quanh nói chuyện khác, sắc mặt cũng không kìm được mà đỏ bừng.

Kim Ngô Tôn Thần trầm ngâm:

- Xem ra Chung Sơn thị này không phải yêu tộc, hắn liên tục biến hóa, rất khó nhận ra hắn là chủng tộc gì. Tu vi của hắn không tầm thương, cũng tương đương ta năm xưa, luyện khí sĩ Pháp Thiên Cảnh bình thường không thể địch lại được. Vừa rồi nghe ngữ khí của hắn hình như không phải luyện khí sĩ của Côn Luân Cảnh chúng ta. Lẽ nào đến từ tinh vực khác?

- Tinh vực khác?

Chúng thần trên kim đài nghe vậy đều giật mình, quanh Côn Luân tinh vực còn có tinh vực khác, cũng có thần ma, đều là hậu duệ của các thần ma chạy thoát được từ kiếp nạn, cũng có không ít người cường đại.

Ngoài Côn Luân Cảnh, trong đó nổi tiếng nhất là A Đà Cảnh, là nơi ma tộc sinh sôi, trước nay đều bất hòa với Côn Luân Cảnh.

- Lẽ nào là luyện khí sĩ ma tộc cả A Đà Cảnh tới gây rối Hội Dao Trì?

Trên Dao Trì kim đài, đột nhiên một nam tử trẻ tuổi tiến tới, thi lễ nói:

- Chung sư huynh, bản lĩnh của ngươi có phong thái của thiếu niên thần ma, đấu với bọn họ có khi mất thể diện của ngươi. Bọn họ có người là đệ tử thần ma, có ngườ là tọa kỵ thần ma, ngươi có bản lĩnh như vậy đương nhiên nên so tài với thiếu niên thần ma, việc gì phải làm khó bọn họ?

Chung Nhạc nhìn hắn, tim khẽ rung. Cảm thấy người này tu vi thực lực rất hùng hầu, có một loại khí đó khiến người khác tâm phục, cười nói:

- Vị huynh đài đây nói có lý, dám hỏi phải xưng hô thế nào với huynh?

- Gia Từ Thường Chân Tôn Thần.

Nam tử kia mỉm cười:

- Ta là Thường Khanh. Chắc Chung sư huynh không phải luyện khí sĩ của Côn Luân Cảnh đúng không?

Chung Nhạc gật đầu:

- Ta đến từ Tổ Tinh.

- Tổ Tinh, Tổ Tinh...

Thường Khanh suy nghĩ một lúc, thật sự không nghĩ ra Tổ Tinh là nơi nào, cười:

- Sư huynh tới đây lẽ nào cũng là vì Bàn Đào trong Thiên Cung?

Chung Nhạc tim khẽ động:

- Bàn Đào?

Mấy con Kim Quang Hống chạy lại, phấn khích nói:

- Có loại thần dược Bàn Đào thật sao? Có phải trong vườn của Tây Vương Mẫu không?

- Ăn một quả trường sinh bất lão?

- Ngon không? Ngươi cũng ăn rồi à?

...

Mấy con Kim Quang Hống liến thoắng nói không ngừng, Thường Khanh đợi chúng nói xong mới cười nói:

- Bàn Đào là thần dược, tuy thần thánh nhưng không có tác dụng trường sinh bất lão. Nhưng Bàn Đào có thể diên niên ích thọ là thật. Một quả Bàn Đào có thể kéo dài vài trăm năm thọ nguyên. Có quả thậm chí có thể kéo dài nghìn năm thọ nguyên. Cho dù là thần cũng chỉ có thọ mệnh vạn năm, đến lúc là sẽ chết. Cùng lắm là giữ cho nguyên thần không chết. Vì thế Bàn Đào rất quan trọng, vì thế mỗi lần Hội Dao Trì chư thần đều tới.

Khâu Cấm Nhi cũng tiến lại ngạc nhiên nói:

- Nếu ăn hết quả này hết quả khác thì không phải sẽ trường sinh bất tử sao?

- Không thể.

Thường Khanh lắc đầu:

- Nhục thân có thọ nguyên, nguyên thần cũng có thọ nguyên, đến cực hạn thì không thể nâng lên nữa, vì thế cho dù có ăn Bàn Đào liên tục cũng sẽ chết.

Chung Nhạc hỏi:

- Tây Vương Mẫu Quốc có Bàn Đào thật sao?

- Không có.

Thường Khanh cười:

- Thế gian có Bàn Đào nhưng không phải ở Tây Vương Mẫu Quốc. Bàn Đào thật sự ở Côn Luân Thiên Đình trước kia, là thần dược do Luân Hồi Đại Thánh Đế trồng. Trong Côn Luân chúng ta không có loại thần dược này. Sau khi Côn Luân Thiên Đình vỡ vụn, mảnh chứa Bàn Đào rơi vào Lục Đạo Luân Hồi, nơi đó được gọi là Quy Khư. Muốn tìm được Bàn Đào thì phải tới Quy Khư. Nơi đó vô cùng nguy hiểm, nếu thần ma tới đó sẽ chạm tới lời nguyện, thân tử đạo tiêu.

Chung Nhạc nhớ lại cảnh tượng vị tà ác kia đánh vỡ Lục Đạo Luân Hồi. Khi đó có vô số thần ma tử vong, nhưng vị tà ác đó không tán công thần ma mà tự họ biến thành xương trắng, thân tử đạo tiêu, nhìn thì đúng như một loại lời nguyền.

- Lời nguyền đó chỉ nhằm vào thần, với những luyện khí sĩ không phải thần thì không có tác dụng. Hơn nữa mỗi nghìn năm Quy Khư lại xuất hiện có khả năng vào được Quy Khư. Vì thế mỗi nghìn năm lại có Hội Dao Trì, chư thần đưa các đệ tử môn sinh đắc ý nhất tới để họ vào Quy Khư tìm Bàn Đào cho mình.

Thường Khanh nói:

- Lần này ta cùng Gia Từ tới đây cũng là vì Gia Từ đã sắp đến hạn thọ nguyên. Ta định tìm Bàn Đào cho Gia Từ kéo dài tuổi thọ. Hơn nữa nghe nói Bàn Đào mà Luân Hồi Đại Thánh Đế trồng năm đó có một cây là mọc ra từ hạt đào của tiên thiên thần dược, hiệu quả tốt nhất. Các cây Bàn Đào khác đều được mọc ra từ hạt của cây đào mẹ này, hiệu quả không bằng quả trên cây mẹ.

Chung Nhạc tim khẽ động, tuy Bàn Đào không thể trường sinh bất lão nhưng nếu có được nó để kéo dài tuổi thọ cũng không tồi. Dù sao bất cứ ai kể cả thần ma cho đến Thiên Đế đều có giới hạn về thọ nguyên, thọ nguyên tới hạn là chết, chỉ có thể biến thành linh ký thác trong hư không, mượn chúng sinh tế tự mới không chết.

Bàn Đào với Chung Nhạc thì không quan trọng như vậy, nhưng với lão thần ma sắp chết thì đúng là vô cùng quý giá, đủ để họ bỏ mọi thứ để đổi lấy!

- Trong Quy Khư ngoài Bàn Đào còn có các loại thần dược khác, cũng rất quý nhưng nơi đó cực kỳ nguy hiểm.

Thường Khanh cười:

- Những luyện khí sĩ Chung sư huynh vừa đánh bại chỉ là những kẻ có vai trò bé nhỏ. Thật ra phần lớn đệ tử mà thần ma nhìn trúng đều có chiến lực của thiếu niên thần ma. Cho dù vậy thì họ cũng chưa chắc giữ được mạng trong Quy Khư.

Chung Nhạc gật đầu, hỏi:

- Những luyện khí sĩ này có tu vi gì?

Thường Khanh nói:

- Thấp nhất là Đan Nguyên Cảnh, luyện khí sĩ dưới Đan Nguyên Cảnh căn bản không cần phải tới. Pháp Thiên Cảnh, Chân Linh Cảnh mới là chủ lực, còn Thông Thần Cảnh gần với thần minh, nếu đi thì sẽ bị trúng lời nguyền. Tuy sẽ không bị thân tử đạo tiêu như thần ma nhưng cảnh giới tụt giảm, nhục thân tan rữa, sống không bằng chết. Ngoài Côn Luân Cảnh bọn ta còn có ma tộc ở A Đà Cảnh cũng sẽ phái luyện khí sĩ tới Quy Khư. Vì thế mỗi lần đều là một trận huyết chiến, lần này Thiên Ngô Tôn Thần đưa tám vị tiểu huynh đệ đây tới có lẽ cũng là muốn phân chia một chút.

Tám tiểu huynh đệ mà hắn nói chính là tám con Kim Quang Hống bọn Thiên Nhất.

Tu vi của tám con Kim Quang Hống đều không tầm thường, một chọi không thể bằng cường giả cấp thiếu niên thần ma nhưng nếu tám con liên thủ thì có thể hoành tảo vô số cường giả.

- Tám bọn họ nên là một mới đúng.

Thường Khanh nhìn tám con Kim Quang Hống, cười:

- Ta nói có đúng không? Thật ra các ngươi cũng là một con Thiên Ngô.

Tám con Kim Quang Hống cùng chớp mắt đồng thành:

- Vớ vẩn!

Thường Khanh cười khảy:

- Thiên Ngô là đầu hổ, là đầu của Kim Quang Hống, có tám đầu, tám mặt tám chân tám đuôi. Tám các ngươi nếu hợp thể thì chính là một vị Thiên Ngô thần tộc. Sức mạnh của tám con Kim Quang Hống hợp lại có lẽ chẳng mấy người đọ lại được với các ngươi đúng không? Các ngươi không hợp thẻ có lẽ là Thiên Ngô Tôn Thần muốn các cường giả khác không đề phòng cácngươi. Vào Quy Khư các ngươi hppự thể giành thần dược. Thiên Ngô Tôn Thần đúng là bản lĩnh cao, tách được các ngươi ra, đúng là các thần ma khác không thể ngờ tới. Nhưng các ngươi yên tâm, ta sẽ không nói chuyện này ra đâu.

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi nhìn tám con Kim Quang Hống kinh ngạc không thôi.

Tám con Kim Quang Hống chớp mắt cười:

- Ngươi nói lung tung tán loạn cái gì thế, bọn ta suýt thì tin rồi. Nhưng sao bọn ta không biết bọn ta là một nhỉ?

Chung Nhạc mở thần nhãn quan sát tám con Kim Quang Hống, tim khẽ căng lên, thấy tám con Kim Quang Hống này cùng một loại huyết mạch, không có bất cứ sự khác biệt nào. Hồn phách cũng giống nhau, dường như là một chỉnh thể, cộng với công pháp chúng tu luyện, là tám loại khác nhau. Từ đồ đằng văn của những công pháp này thì không phải loại công pháp gì nổi trội, nhưng nếu hợp lại thì cực kỳ khủng bố!

- Những thần ma này quả nhiên không phải tầm thường, có lẽ mỗi vị đều bồi dưỡng ra vài đệ tử tuyệt điỉnh để tới Quy Khư giành Bàn Đào.

Chung Nhạc thầm nghĩ:

- Thiên Ngô Tôn Thần nhìn không có chút tâm cơ nhưng thật ra lại vô cùng đáng sợ. Ta đoán có lẽ tám con Kim Quang Hống cũng không biết họ là một Thiên Ngô thần tộc. Các thần ma khác có lẽ cũng có thủ đoạn rất đáng sợ để đảm bảo đệ tử mình có thể lấy được Bàn Đào!

Thường Khanh cười:

- Chung sư huynh tu vi thực lực rất cao, chỉ là những thần ma này muốn giấu tuyệt chiêu nên mới không phái ra cường giả thật sự, nếu không thì dù huynh có chiến thắng cũng không dễ dàng như vậy đâu. Trong Quy Khư nguy hiểm trùng trùng, ngoài đề phòng ma tộc còn phải đề phòng các đệ tử thần ma khác. Ngoài ra còn có nguy hiểm đến từ Quy Khư, vì thế Thường Khanh muốn cùng Chung sư huynh liên thủ, cùng vào Quy Khư!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK