Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ta không sao, bệnh cũ tái phát ấy mà.” Bạch Hà Tử nhìn thấy vẻ lo lắng của Lưu Kinh trong lòng y cảm thấy ấm áp, khẽ gượng cười ngồi dậy nói.

“Bạch thúc, không biết canh ba nửa đêm thúc bảo cháu tới đây gặp thúc là có việc gì ạ?” Nghe Bạch Hà Tử nói vậy, sắc mặt Lưu Kinh giãn ra, chợt nhớ tới điều gì đó vội lên tiếng hỏi.

“Ân! Tất nhiên là có, ngươi lấy ghế ngồi xuống trước đã rồi nói.” Bạch Hà Tử chỉ tay vào cái ghế nhỏ ở phía cuối giường nói.

Nhìn theo hướng tay Bạch Hà Tử chỉ, Lưu Kinh thấy có một cái ghế nhỏ được làm bằng tre đang nằm trong một góc cuối chân giường, hắn không chần chừ vội đi lại cầm nó lên, đến bên cạnh đầu giường đặt ghế ngồi xuống.

Cùng lúc đó, Bạch Hà Tử thò tay xuống dưới gối lấy ra một cái bọc vải được cuốn gói lại rất cẩn thận, đưa cho Lưu Kinh nói: "Toàn bộ tâm huyết về y thuật của ta đã được ta đã ghi chép lại ở trong này, nay ta truyền lại cho ngươi, hy vọng sau này ngươi sẽ nối nghiệp của ta. Ta đã kỳ công ghi chép rất tỷ mỉ và đầy đủ, ngươi là người thông minh chỉ cần mỗi ngày bỏ ra một chút thời gian nghiên cứu về y thuật, ta tin trong khoảng ba mươi đến bốn mươi năm nữa là ngươi sẽ có được thành tựu như ta hôm nay đấy. "

"Cái này..." Lưu Kinh theo bản năng đưa tay nhận lấy bọc vải, vẻ mặt tỏ ra rất ngạc nhiên.

Hắn thật sự không nghĩ tới, nửa đêm canh ba Bạch Hà Tử lại gọi hắn đến để truyền nghệ cho mình như thế này, việc này đúng là rất lạ.

“Bạch thúc, thúc muốn cháu theo học y thuật? Như vậy liệu có được không a?” Lưu Kinh hơi hiếu kỳ trố mắt lên nhìn Bạch Hà Tử nói.

“Đúng vậy! Sắp tới ta có việc phải rời khỏi Hằng Nhạc Phái một khoảng thời gian, nhanh thì một đến hai năm muộn thì cũng phải tầm bốn đến năm năm ta mới trở về. Như vậy thì sẽ ảnh hưởng tới việc trị bệnh của ngươi...” Bạch Hà Tử gật đầu nói.

“Bởi vậy mà thúc muốn cháu học y thuật, để có thể tự bốc thuốc chữa trị bệnh của mình?” Lưu Kinh như hiểu được ý đồ của Bạch Hà Tử vội cắt lời y nói.

“Khụ khụ! Tiểu tử ngươi rất thông minh, mới nói vậy mà ngươi đã hiểu ý ta rồi. Ngay khi trời sáng ta sẽ cùng với sự đệ rời đi, mọi việc ở đây sẽ do ngươi và đám người A Phúc quản lý.” Bạch Hà Tử khẽ ho vài tiếng, nói.

“Cái gì? Thúc đi gấp vậy sao? Mà thúc đi lâu như vậy, nếu trong cốc xảy ra chuyện gì thì đám người bọn cháu sao có thể giải quyết được?” Lưu Kinh cả kinh hỏi.

“Ngươi yên tâm, mọi việc ta đã sắp xếp hết rồi, các ngươi chỉ cần ở đây chăm sóc dược thảo cho tốt là được.” Bạch Hả Tử thản nhiên nói.

“Ồ! Thì ra thúc đã có chuẩn bị từ trước rồi. Mà thúc đi cùng với Phong thúc...A! Phải rồi, cháu nghe nói Phong thúc chính là người tu tiên? Chuyện này có thật không ạ?” Lưu Kinh thấy Bạch Hà Tử nói đã sắp xếp mọi việc hết rồi, khiến cho hắn cảm thấy nhẹ nhõm, bất chợt hắn như nhớ tới điều gì đó quay ra hỏi.

“Tiểu tử ngươi cũng biết chuyện này? Hừ! Chắc tiểu quỷ A Phúc lại nhiều chuyện đây chứ gì?” Bạch Hà Tử nghe Lưu Kinh hỏi, y tỏ ra kinh ngạc sắc mặt thoáng có chút thay đổi nói.

“Bạch thúc, cháu nghe A Phúc ca nói người tu tiên rất lợi hại lại còn sống lâu nữa, thúc xem liệu cháu có thể theo Phong thúc tu tiên được không ạ?” Lưu Kinh thấy Bạch Hà Tử không phủ nhận việc này, tinh quang trong mắt hắn lóe lên, bạo gan hỏi một câu.

“Hả? Tiểu tử ngươi muốn tu tiên?” Nghe vậy Bạch Hả Tử giật mình kinh ngạc hỏi.

“Vâng! Đúng vậy!”

“Hắc hắc, ngươi nên quên ý nghĩ này đi, hồi sáng lúc gặp ngươi sư đệ ta đã kiểm tra ngươi rồi, ngươi không đạt điều kiện để tu tiên, cả đời này ngươi chỉ có thể là một phàm nhân mà thôi.” Bạch Hà Tử bật cười nói.

“Ài! Thật thế ạ? Đáng tiếc thật đấy, cháu tưởng cháu có thể tu tiên được chứ?” Lưu Kinh buồn rầu nói.

“Hừ! Tu tiên thì có gì hay chứ? Tu tiên rất nhàm chán và cô độc, cứ sống bình thường là tốt rồi.” Thấy vẻ thất vọng của Lưu Kinh, Bạch Hà Tử nhìn ra được tâm tư của hắn, khẽ hừ một tiếng nói.

“Thôi, ngươi hãy trở về phòng nghỉ ngơi đi. Nhưng phải nhớ, hằng ngày ngoài thời gian luyện công ra, thì ngươi hãy nghiên cứu cả y thuật nữa. Ta cũng đã ghi lại cả toa thuốc và phương pháp chữa trị bệnh của ngươi rồi đấy, cứ theo đó mà làm. Tóm lại là ngươi hãy sắp xếp thời gian cho hợp lý, nhiệm vụ của ngươi ở đây chỉ có thế thôi, những việc còn lại ở trong cốc thì cứ để cho đám A Phúc làm.” Ngừng lại một chút, Bạch Hà Tử đột nhiên lên tiếng bảo Lưu Kinh trở về đồng thời cũng nhắc nhớ hắn vài điều.

“Vâng! Bạch thúc!” Nghe những lời này của Bạch Hà Tử, trong lòng Lưu Kinh vừa vui vừa buồn, hắn vội đứng dậy chào y một tiếng rồi trở về phòng của mình.

Đợi cho Lưu Kinh rời khỏi, trong phòng của Bạch Hà Tử đột nhiên hào quang lóe lên, ngay lập tức liền xuất hiện một bóng người, người này chính là Phong Thiên Bằng.

“Thật thú vị, tiểu tử này không ngờ lại có ý nghĩ muốn theo đệ tu tiên, đáng tiếc hắn không có linh căn, nếu không thì đệ cũng sẽ thu nhận hắn làm đồ đệ rồi đấy.” Phong Thiên Bằng vừa xuất hiện, y tỏ vẻ thích thú nhìn ra lối cửa rồi quay đầu lại nhìn Bạch Hà Tử mỉm cười nói.

“Ài! Khí sắc của huynh kém quá, đây là Tinh Khí Đan đệ mới luyện thành, huynh hãy dùng một viên trước đi.” Đến bên cạnh Bạch Hà Tử, Phong Thiên Bằng nhìn sắc mặt của y lắc đầu thở dài, tiện tay hắn lấy trong người ra một viên đan dược nói.

Bạch Hà Tử không nói gì cả, y nhận lấy Tinh Khí Đan của Phong Thiên Bằng rồi cho vào miệng nuốt xuống.

...

Ngày hôm sau, đám người A Phúc đều nhận được tin Bạch Hà Tử rời khỏi Vô Ưu Cốc, bọn họ đối với việc này hết sức kinh ngạc lẫn khó hiểu.

Bình thường trước kia mỗi lần Bạch Hà Tử rời cốc đều cho triệu tập bọn họ lại để nhắc nhở đủ điều, nhưng riêng lần này thì lại khác, y chỉ để lại cho mỗi người một phong thư rồi cứ thế lặng lẽ ra đi.

“Lưu Kinh dậy, dậy đi. Bạch tiên sinh rời khỏi cốc rồi, không biết bao giờ ông ấy mới về nữa.” A Phúc đọc xong lá thư mà Bạch Hà Tử để lại, hắn tỏ ra kinh ngạc chạy qua bên giường của Lưu Kinh lên tiếng gọi.

“Đệ biết rồi, Bạch thúc cùng với Phong thúc đi từ sáng sớm nay rồi, huynh cứ đi làm việc của mình đi đệ muốn ngủ thêm chút nữa.” Bị A Phúc gọi làm cho tỉnh giấc, Lưu Kinh mắt nhắm mắt mở nhìn hắn lảm nhảm nói.

“Hả? Thì ra đệ đã biết trước điều này rồi.” Nghe Lưu Kinh nói xong, A Phúc càng thêm kinh ngạc, hắn vội đứng dậy để mặc cho Lưu Kinh ngủ tiếp, còn mình thì vẫn mang một lỗi băn khoăn khó hiểu rời khỏi phòng đi ra ngoài.

“Mệt chết đi được, A Phúc đáng ghét, huynh gọi đệ dậy bây giờ làm đệ không tài nào ngủ được nữa.” A Phúc rời khỏi phòng chưa được bao lâu, thì Lưu Kinh bật người ngồi dậy miệng thều thào mắng hắn một trận.

Sau khi ra ngoài rửa mặt mũi chân tay cho tỉnh ngủ, Lưu Kinh quay lại phòng leo lên giường khoanh chân ngồi xuống. Hắn nhớ lại bài tập thổ nạp mà lúc trước Vương Thiết Đản đã dậy cho, hai tay bắt quyết đặt lên đùi đồng thời hai mắt cũng nhắm lại bắt đầu vận khí điều tức.

Nửa canh giờ sau, Lưu Kinh hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra, đồng thời hai mắt hắn cũng từ từ mở ra, chấm dứt việc vận khí của mình.

Ngồi yên tại chỗ một lúc lâu, đột nhiên Lưu Kinh như nhớ tới điều gì đó, hắn vội ngả người thò tay xuống dưới gối túm lấy bọc vải mà đêm qua Bạch Hà Tử đã đưa cho hắn lôi ra cầm trên tay.

Nhìn bọc vải trên tay một lúc, Lưu Kinh âm thầm tự đánh giá điều gì đó, rồi không hề chần chừ, hắn liền mở bọc vải ra xem.

Chỉ thấy bên trong bọc vải có hai cuốn sách, một cuốn mới và một cuốn hơi cũ bề ngoài nhìn nó có một phong cách rất cổ xưa.

Đánh giá hai cuốn sách một chặp, Lưu Kinh liền cầm cuốn sách mới lên xem thì thấy trên bìa sách có ghi ba chữ “Tâm Đắc Ký”.

Nhìn thoáng qua ba chữ này rồi nhớ lại việc đêm hôm qua, Lưu Kinh đã nhận ra đây là cuốn tâm đắc về y thuật cả đời của Bạch Hà Tử mà y đã nói.

Lần lượt lật từng trang ra xem, Lưu Kinh thấy ở phần đầu của cuốn sách được ghi chép toàn là tên của các loại dược thảo, đọc sơ qua gần mười trang cũng có hơn hai trăm cái tên với cách miêu tả rất chi tiết và tỷ mỉ.

Sau phần giới thiệu tên của các loại dược thảo, tiếp đó đều là tên những căn bệnh từ bình thường cho đến phức tạp được viết ra rất chi tiết. Bên dưới chỉ mục của mỗi một căn bệnh đều được ghi chép rõ nguyên nhân gây bệnh cùng với cách phòng tránh và phương pháp chữa trị.

Lưu Kinh cứ thế ngồi trên giường chăm chú xem cuốn Tâm Đắc Ký, bất chi bất giác đã trôi qua hơn hai canh giờ.

Nhìn những ghi chép ở trong này, Lưu Kinh âm thầm thán phục y thuật của Bạch Hà Tử. Trong số những căn bệnh được ghi chép ở đây, hắn cũng nhận ra được một vài căn bệnh mà những người trong thôn của hắn trước kia mắc phải nhưng tất cả những đại phu có danh tiếng ở thị trấn gần đó đều lắc đầu bó tay.

Nhưng theo ghi chép trong Tâm Đắc Ký, những căn bệnh đó chỉ cần bốc thuốc điều trị đúng phương pháp thì chỉ trong vòng một tháng là sẽ khỏi.

Biết được điều này Lưu Kinh thở dài một tiếng, hắn nghĩ lại những lão bá lão phụ trong thôn mình mà buồn thay cho họ. Giá mà họ gặp được Bạch Hà Tử thì có lẽ bây giờ họ vẫn còn được sống vui vẻ bên con cháu của mình, chứ không phải là một nắm xương khô nằm sâu dưới lòng đất đâu đấy.

"Ài! Y thuật của Bạch thúc đúng là rất cao minh, nói không ngoa thì thúc ấy quá xứng đáng với danh hiệu thần y rồi. Thúc ấy đã có ý muốn mình học y thuật vậy thì mình cứ theo ý thúc ấy đi. Đây là một việc tốt, vừa giúp mình lại vừa giúp người."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK