Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lúc trước thì không, nhưng bây giờ thì có rồi đấy. Ngươi nhìn Tứ Âm Khốn Ma Tỏa đang giam cầm ta đi, chính là nó khiến ta và ngươi có quan hệ với nhau." Vẻ mặt Dương Trung thoáng thay đổi, nói.

Lưu Kinh nghe vậy trên mặt tỏ ra kinh ngạc, hắn tỏ ra không hiểu gì cả.

Đột nhiên hắn lại xuất hiện ở chỗ này, rồi lại gặp được Dương Trung. Bây giờ lại nghe lão nói là có quan hệ với mình, lại còn có Tứ Âm Khốn Ma Tỏa kia nữa.

"Điều này...Ông có thể nói rõ cho ta hiểu không?" Lưu Kinh đưa tay lên đầu gãi gãi đầu nói.

"Được! Có nói cho ngươi biết cũng chẳng sao. Dù gì tính mạng của ta bây giờ cũng phải phụ thuộc vào ngươi rồi." Dương Trung suy nghĩ một chặp nói.

"Ta lúc trước có ý định đoạt lấy thân thể của ngươi, nhưng vì trong cơ thể của ngươi bẩm sinh có Tứ Âm Khốn Ma Tỏa, nên ta không thể thực hiện được ý đồ của mình. Sau cùng ta bị nhốt vào trong này." Dương Trung ngẩng đầu nói.

"Hả? Ông...ông muốn chiếm lấy cơ thể của ta? Giả sử nếu ông chiếm được rồi, thì ta sẽ ra sao?" Lưu Kinh nghe vậy, tỏ ra kinh ngạc. Ngay sau đó, vẻ mặt của hắn trở lên tức giận nhìn chằm chằm vào Dương Trung.

"Hừ! Tiểu tử, ngươi không cần phải nhìn ta với ánh mắt đó. Nếu như ta chiếm được cơ thể của ngươi thì ngươi sẽ chết chứ sao, đáng tiếc ta lại không làm được điều đó. " Thấy Lưu Kinh nhìn mình như vậy, Dương Trung hừ lạnh một tiếng nói.

"Lão già chết tiệt, ta với ông không thù không oán, thế mà ông lại muốn hại ta. Thử hỏi ta không tức giận được sao?” Lưu Kinh gằn giọng nói.

“Hừ! Thế thì đã sao? Không lẽ bây giờ ngươi muốn giết ta? Nếu giết ta thì ngươi đừng có hối hận đấy...” Dương Trung hừ một tiếng thản nhiên nói.

“Giết lão? Ta cũng muốn lắm, nhưng bây giờ ta sẽ không giết ông, ngược lại còn muốn giúp ông nữa đấy... Có điều sau này, ông cũng phải thành thật giúp ta mới được." Lưu Kinh nghe Dương Trung nói vậy, hằn giọng nói.

Sở dĩ Lưu Kinh nói ra những lời này, là có mục đích của mình.

Trong ký ức của hắn, không biết từ khi nào đã xuất hiện rất nhiều tin tức mà từ trước tới nay hắn không hề biến đến.

Hắn là người thông minh, nên khi hắn đạt được những tin tức lạ kia, hắn đã hiểu vào biết được rất nhiều thứ.

Trong đó có rất nhiều tư liệu về tu tiên giới, và cả một vùng đất xa lạ nào đó nữa mà hắn không thể xác định được.

Bên cạnh đó, khi Tứ Âm Khốn Ma Tỏa xuất hiện, trong đầu Lưu Kinh đột nhiên nhận thức được nó. Hắn hiểu rất rõ về nó và cả cách điều khiển, vận dụng nó như thế nào nữa.

Thông qua những tin tức biết được này, cho nên hắn đã nhận thức được đôi chút về Dương Trung.

Từ khi hắn nhận thức được người tu tiên là người như thế nào, thì hắn đã có ý định muốn tu tiên, chỉ là Bạch Hà Tử đã nói hắn không thể tu tiên được, điều này đã khiến hắn từ bỏ ý định tu tiên rồi.

Nhưng lúc này lại gặp được Dương Trung và chiếm được một phần ký ức của lão, hắn biết nhiều hơn về người tu tiên cũng như thế giới tu tiên. Bởi vậy một lần nữa trong lòng hắn lại nổi lên mong muốn được tu tiên.

Hắn có thể lờ mờ hiểu được Dương Trung là một nhân vật nào đó rất lợi hại ở tu tiên giới, nếu bây giờ mà giết lão chỉ để hả giận thì quả thật không phải là việc làm sáng suốt.

Nếu nhờ lão giúp hắn bước lên con đường tu tiên, thì vẫn hơn là đem lão giết đi đấy.

Ý nghĩ lóe lên trong đầu, vì vậy hắn vẫn luôn giả vờ là không biết gì cả, cố ý hỏi Dương Trung một số vấn đề, xem lão có nói dối mình hay không.

Hắn giả vờ như thật, khiến cho Dương Trung không thể biết được ý đồ của hắn.

Tuy nhiên, Dương Trung cũng nói thật, không hề lừa gạt hắn chút nào.

Lưu Kinh cũng lấy làm lạ, không biết tại sao Dương Trung lại thành thật nói với hắn như vậy.

Nhưng khi hắn nhớ lại lời nói của Dương Trung, hắn nhận ra rằng, dường như đối phương đang có ý nhờ vả mình điều gì đó. Bởi vậy, y mới thành thật với mình như vậy mà thôi.

...

Nghe Lưu Kinh nói xong, Dương Trung nhướng mày nhìn hắn với ánh mắt đầy hoài nghi.

"Tiểu tử này ăn nói rất cẩn thận, hắn quả nhiên là người có tâm cơ. Nhưng mà dù gì hắn cũng chỉ là người phàm, hơn nữa tuổi còn nhỏ. Tại sao trong lời nói của hắn mang đầy hàm ý, dường như hắn biết điều gì đó về ta...không lẽ hắn..." Dương Trung âm thầm nghĩ.

"Lão đầu, ông không cần phải nhìn ta như vậy. Ta không ngại nói cho ông biết, trong ký ức của ta không biết từ lúc nào đã có thể nhận thức được ông và một số điều liên quan tới ông nữa. Chỉ có điều, những ký ức đó đối với ta cũng không rõ ràng cho lắm." Dương Trung đang suy nghĩ, thì bị Lưu Kinh lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.

"Quả nhiên như ta nghĩ, lúc trước cắn nuốt hắn không thành, ngược lại hắn đã chiếm được một phần ký ức của ta." Nghe Lưu Kinh nói vậy, hai mắt Dương Trung lóe lên, thầm nghĩ.

"Tốt! Nếu đã như vậy thì ta cũng không có ý kiến gì khác, ta cũng đang có ý định hợp tác cùng ngươi đấy." Dương Trung khẽ cười nói.

"Được! Cứ như vậy đi. Có điều lồng kim tuyến này ta vẫn chưa hiểu rõ về nó cho lắm, nghe ông có gọi nó là Tứ Âm Khốn Ma Tỏa. Vậy ông có thể nói rõ cho ta biết một chút được chứ.?" Thấy Dương Trung nói vậy, Lưu Kinh mỉm cười nói.

"Điều này thì đơn giản. Cái lồng này, nói chính xác thì nó là một 'nhà lao' được sinh ra từ bên trong cốt tủy của ngươi. Công dụng của nó chính là dùng để vây khốn tâm ma của bản thân ngươi, và đặc biệt nó có thể giam cầm hoặc giết chết những đạo ma niệm từ bên ngoài xâm nhập vào cơ thể ngươi. Giống như ta là một ví dụ đấy." Dương Trung chậm rãi nói.

"Đáng ra cái lồng này phải là hắc tuyến tạo lên mới đúng, chứ không phải là kim tuyến như thế này. Theo ta nghĩ, có lẽ ngươi ở cái giới diện này, cơ thể ngươi lại là 'Thánh Thể', cho nên Tứ Âm Khốn Ma Tỏa mới do kim tuyến tạo nên như vậy. Nếu nói một cách chính xác hơn, cái lồng này của ngươi nên gọi là Tứ Dương Khốn Ma Tỏa thì đúng hơn. Nói tóm lại, mặc kệ nó gọi là gì, ngươi đã có nó thì đúng là phúc phận của ngươi. Chỉ là ngươi cũng chỉ sống được vài năm nữa thôi, thật đáng tiếc." Ngừng lại một lúc, Dương Trung nói tiếp.

Nghe Dương Trung nói xong, Lưu Kinh khẽ mỉm cười. Những lời lão vừa nói, hoàn toàn trùng khớp với tin tức mà hắn biết được về Tứ Âm Khốn Ma Tỏa, có điều đó chỉ là một phần nhỏ của nó mà thôi.

Hắn âm thầm suy nghĩ, không biết Tứ Âm Khốn Ma Tỏa này có liên quan gì đến tuyệt chứng Tứ Âm Cốt Tủy của hắn không?

Trong trí nhớ của hắn, tuy hắn hiểu rõ về Tứ Âm Khốn Ma Tỏa, nhưng hắn đã lục lọi mọi tin tức về nó, vẫn không thấy có liên quan gì đến Tứ Âm Cốt Tủy cả, điều này khiến hắn cảm thấy rất lạ.

Nhưng nếu đem ra so sánh, thì tám chín phần là có liên quan rồi.

Trong khi đó, Dương Trung lại nói hắn chỉ còn sống được có vài năm nữa thôi. Mà Bạch Hà Tử cũng đã cho hắn biết, bệnh của hắn nếu không chữa trị, thì cùng lắm cũng chỉ sống được vài năm nữa mà thôi.

"Ông nói ta chỉ còn sống được có vài năm nữa? Đây là ý gì?" Suy nghĩ một hồi lâu, tâm thần Lưu Kinh khẽ động hỏi.

"Hắc hắc. Có trách thì cũng trách vận số của ngươi không tốt. Ngươi sinh ra chỉ là người bình thường, vì vậy ngươi không thể hấp thu linh khí bên ngoài vào trong cơ thể, để nuôi dưỡng Tứ Âm Khốn Ma Tỏa. Chỉ dựa vào sinh lực mệnh của ngươi, thì chỉ vài năm nữa sẽ bị nó hấp thu hết, đến lúc đó ngươi sẽ chết..." Nhìn ra tâm tư của Lưu Kinh, Dương Trung cười nói.

"Nói như ông thì ta khẳng định là sẽ chết rồi?" Lưu Kinh hơi căng thẳng hỏi.

"Hắc hắc. Hiển nhiên là như vậy rồi. Có điều nếu ngươi chết, lão phu cũng phải chết theo. Như vậy thì không được, cũng may cho ngươi là đã gặp ta. Ta sẽ giúp ngươi bước lên con đường tu tiên. Không những ngươi sẽ không chết, mà ngược lại nếu vận khí của ngươi tốt, sau này sẽ còn trở thành nhân vật trí tôn vô thượng cũng nên. Chỉ là có qua thì cũng phải có lại, ngươi phải đồng ý giúp ta khôi phục thực lực năm xưa. Và sau này, ngươi phải thả tự do cho lão phu nữa. Ngươi thấy thế nào?" Dương Trung bộ dạng vẫn như cũ nói.

"Điều ông nói là sự thật? Nếu là như vậy, ta sẽ đồng ý với điều kiện của ông. Chỉ cần ông giúp ta có thể tu tiên thoát khỏi kiếp này, đừng nói là thả tự do cho ông, sau này nếu ông có cần ta giúp gì thì cứ nói, nếu việc đó nằm trong phạm vi khả năng của ta, ta sẽ không ngại mà giúp ông đấy." Lưu Kinh hơi kích động nói.

"Tốt! Tiểu tử, ta tin ngươi." Nghe Lưu Kinh nói vậy, Dương Trung vui mừng nói.

Lưu Kinh thấy biểu hiện của Dương Trung như vậy âm thầm cười mừng trong bụng. Mặc dù hắn biết bệnh của mình nếu không chữa trị thì chỉ có thể sống thêm được vài năm nữa, nhưng đã có phương thuốc của Bạch Hà Tử đưa cho thì hắn cũng đủ sống hết một đời của phàm nhân rồi.

Có điều khi hắn biết đến người tu tiên, hắn luôn muốn mình có thể trở thành người tu tiên và sống lâu như họ. Mà Dương Trung hắn chưa biết rõ lão là người như thế nào, nhưng lão chắc chắn là một người tu tiên, hơn nữa có địa vị rất cao ở tu tiên giới. Chỉ là hiện tại lão đã bị hắn khống chế, cho nên hắn đã tỏ ra là người không biết gì để dò hỏi lão thực hư như thế nào.

Và mục đích chính của hắn chính là muốn lão giúp hắn trở thành người tu tiên.

...

Lưu Kinh và Dương Trung đạt được điều kiện hợp tác với nhau, hai người tỏ ra rất vui vẻ.

Tiếp đó, Lưu Kinh đem nhiều mối nghi hoặc trong lòng hỏi Dương Trung hết một lượt. Mà Dương Trung cũng rất thoải mái tiếp nhận và diễn giải cho hắn hiểu.

Thời gian lại trôi qua không biết bao lâu. Lúc này, Lưu Kinh đang phiêu phù trước mặt Tứ Âm Khốn Ma Tỏa.

Không biết hắn đang làm cái gì nữa. Chỉ thấy cánh tay phải của Lưu Kinh đặt lên bề mặt của Tứ Âm Khốn Ma Tỏa. Đồng thời trong miệng hắn lẩm nhẩm điều gì đó nghe không rõ.

Mà thuận theo hành động của Lưu Kinh, Dương Trung ở bên trong Tứ Âm Khốn Ma Tỏa dường như phải chịu đựng sự đau đớn rất thống khổ. Khuôn mặt lão nhăn nhó khó coi đến cực điểm, cơ thể cũng không còn được như trước nữa. Nhìn lại lão bây giờ chỉ là một hư ảnh mà thôi.

Thời gian trôi qua từng tý một, sắc mặt Lưu Kinh cũng dần trở lên tái nhợt. Trong khi đó, hư ảnh Dương Trung cũng rất mơ hồ.

Mà Tứ Âm Khốn Ma Tỏa cũng không còn được như trước nữa, nó hiện tại cũng chỉ là một hư ảnh mà thôi. Tuy nhiên, hư ảnh của nó vẫn bao bọc lấy hư ảnh của Dương Trung vào bên trong.

"Hợp!"

Đột nhiên Lưu Kinh hét lên một tiếng, rồi thu tay lại.

Ngay sau đó, hư ảnh của Tứ Âm Khốn Ma Tỏa và hư ảnh của Dương Trung chớp lên vài cái, rồi hợp lại làm một.

Trong nháy mắt chỉ còn lại hư ảnh của Dương Trung, nhưng bên ngoài hư ảnh của lão có một lớp kim tuyến phiêu phù bất định không thôi.

Thấy vậy, Lưu Kinh há miệng phun ra một ngụm tinh khí lên hư ảnh của Dương Trung.

Tiếp đó, cánh tay của hắn đặt lên hư ảnh của lão, rồi làm vài động tác vẽ vời khó hiểu.

Nửa khắc sau, Lưu Kinh thu tay lại.

Cùng lúc đó, từ trên hư ảnh của Dương Trung lóe lên kim quang chói mắt. Sau đó, một hư ảnh của phù ấn phóng xuất ra bên ngoài, chớp mắt một cái phù ấn thu nhỏ lại, chui vào thiên linh cái của Dương Trung rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Một màn biến đổi xuất hiện.

Hư ảnh Dương Trung đột nhiên run lên một cái, hư ảnh kim tuyến cũng cấp tốc vận chuyển.

Cứ như vậy, nửa canh giờ sau. Hư ảnh Dương Trung đã không còn nữa, lúc này cơ thể lão đã hoàn toàn trở lại như lúc ban đầu. Chỉ có điều, cơ thể lão không còn là hắc khí như trước nữa, mà đã chuyển đổi thành màu vàng nhạt.

"Khụ! Dương Lão ta đã dựa theo tâm pháp điều khiển của Tứ Âm Khốn Ma Tỏa để thi pháp, cuối cùng cũng đã đem nó cùng ông hợp làm một. Ông cảm thấy thế nào?" Lưu Kinh ho khan một tiếng, hai mắt chớp chớp vài cái nhìn Dương Trung nói.

"Tốt! Không vấn đề gì! Như vậy thì sau này ta mới thuận lợi trợ giúp ngươi được." Dương Trung nhắm hai mắt lại, cảm nhận cơ thể của mình một lúc thật lâu, rồi lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang