Mục lục
[Dịch] Phàm Nhân Tu Tiên Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi hai người bay ra khỏi thông đạo đã thấy Hàn Lập đang đứng phiêu phù trên không nhìn về hạp cốc, nghiên tai nghe ngóng cái gì đó.

Hai người lúc này mới phát hiện từ bên ngoài truyền đến từng tiếng oanh long, tiếng động dội lại ngày càng nhỏ dần. Nếu không phải ba người đều có tu vi nguyên anh kì, năng lực nghe nhìn vượt xa thường nhân thì không thể nào nghe thấy được âm thanh truyền tới, nếu không cũng chỉ tưởng là tiếng gió thoáng qua tai.

"Hình như từ phía bên trên truyền đến, hơn nữa còn phi thường xa. Nếu không phải trong này bị phong bế thành một không gian độc lập. Thì với khoảng cách xa như vậy chúng ta không thể nghe thấy được." Lão giả họ Phú nghe ngóng một lát rồi nhướng mày nói.

"Một khi chúng ta đối với nơi này không quen thuộc, chi bằng chúng ta đến nơi phát sinh tiếng động tìm hiểu xem, còn tốt hơn là chúng ta chạy loạn tìm kiếm xung quanh. Đương nhiên chúng ta phải thi triển pháp thuật ẩn thân để người khác không phát hiện ra chúng ta." Hàn Lập liếc mắt nhìn hai người rồi đề nghị.

Hai người kia tự nhiên là không có ý kiến gì liền lên tiếng đáp ứng.

Lão giả hai tay đan lại với nhau(kháp) liền lóe ra một phiến lục quang, sau đó quang hoa mờ dần đi, thân hình lão giả cũng mờ theo cuối cùng biến thành một cái bóng xanh mờ mờ. Nếu không lại gần nhìn kĩ thì đúng là không thể phát hiện có sự tồn tại của người khác.

Đương nhiên điều này là do trong này thần thức bị áp chế. Nếu mà là ở bên ngoài, đối với tu sĩ đồng cấp thì phương pháp ẩn nặc này cũng không phát huy được nhiều tác dụng.

Bạch Dao Di ngọc thủ giơ lên, trên tay chợt sáng liền xuất hiện một khối lệnh bài trong suốt giống như được chế tạo bằng băng tinh khiết.

Nắm trong tay lệnh bài, trong miệng phát ra chú ngữ êm dịu, trong khoảng khắc từ trong lệnh bày bắn ra một dải ngân hà, bao phủ lấy toàn thân nàng vào trong.

Tiếp theo quang hoa chợt lóe lên, thân hình Bạch Dao Di bỗng biến mất.

Thấy hai người trước sau đều đã thi pháp ẩn dấu hành tung. Hàn Lập chợt mỉm cười, cũng không thấy có hành động gì mà linh quang trên người chợt lóe lên liền biến mất.

Mặc dù Lão giả họ Phú cùng Bạch Dao Di đứng cùng với Hàn Lập, nhưng ngay cả dùng thần thức cảm ứng cũng không phát hiện ra tung tích của Hàn Lập.

Một lần nữa, cả hai trong lòng đều cả kinh.

Mà lúc này Hàn Lập mới ra ẩn thân phù trên tay bán lên người lúc này thân hình lúc này mới hiện lên như có như không.

"Xuất phát." Hàn Lập hô một tiếng ngay lập tức cả ba người bay thẳng lên trời.

Tại nơi thần bí lạ lẫm này, ba người không dám bay hết tốc độ, chỉ phi hành nhanh hơn khinh thân thuật một chút, hướng đến nơi phát ra tiếng nổ bay tới.

Ba người phi độn thẳng một đường mà bay, nhìn qua xung quanh đều phủ lên một màu xanh tươi mát, linh khí dạt dào. Tất cả đều là những nơi để tu luyện tuyệt hảo. Nếu là ở bên ngoài thì không biết bao nhiêu tông môn tranh dành nhau vỡ đầu, nhưng ở đây nơi nào cũng đều như vậy.

Sau nửa canh giờ ba người Hàn Lập cũng không vì chưa gặp việc gì bất ngờ ngoài ý muốn mà tỏ ra vui mừng.

Không khí âm trầm theo suốt dọc đường đi. Trong khu vực họ đi qua không hề thấy bất cứ sinh vật nào sinh sống khiến cho trong lòng cả ba người đều cảm thấy vô cùng bất an và áp lực nặng nề.

"Hàn huynh, huynh có phát hiện không? Trong này linh khí vô cùng sung túc, nhưng từ lúc phi hành đến giờ khoảng cách xa như vậy mà chưa hề thấy một gốc linh thảo nào cả. Tất cả đều là cây cỏ bình thường. Đều này thật không hợp lý chút nào." Bạch Dao Di chần chờ rồi mở miệng nói.

"Ta cũng có chú ý tới. Linh khí trong này cũng được. Nhưng càng lên cao thì linh khí càng đậm đặc. Điểm này rất giống với Linh sơn ngoại giới. Đại khái là các tu sĩ trên núi, cảm thấy việc trồng linh thảo trên đỉnh núi cao hơn nên mới làm như vậy." Hàn Lập không có chút ngạc nhiên nào thản nhiên nói.

"So với nơi này linh khí còn cao hơn!" Bạch Dao Di có chút hoảng sợ kêu lên.

Dù sao nàng thấy linh khí nơi này thì cũng là rất tuyệt hảo đối với việc tu luyện của nàng rồi.

"Hàn huynh. Nếu thật sự đỉnh núi là nơi tu luyện tốt như vậy, chúng ta không nên vội vã ra ngoài mà ở lại nơi này tu luyện một thời gian." Lão giả họ Phú nghe Hàn Lập nói thế có chút động tâm liền đề nghị.

"Phú huynh thực sự xem nơi này là Linh sơn bình thường sao. Linh khí nơi đây đậm đặc như vậy. Nếu có thể bình an tu luyện, thì tại sao các tu sĩ lại bỏ đi. Hơn nữa cả tòa linh sơn này đều bị cấm chế bao phủ lên. Có thể thấy ngọn núi này có điều gì đó không bình thường. Nếu mà tìm được đường ra ngoài thì Hàn mỗ tuyệt đối sẽ không ở lại đây." Hàn Lập hắc hắc cười lạnh nói.

Nghe Hàn Lập nói như vậy, sắc mặt lão giả thay đổi mấy lần rốt cuộc cũng cười khổ một tiếng.

"Hàn huynh nói rất có đạo lý. Nơi này thật sự không thích hợp để tu luyện. Phú mỗ vì ham muốn linh khí ở đây nên có chút hồ đồ."

"Phú huynh nghĩ thế cũng không có gì lạ, không chỉ một mình đạo hữa có ý nghĩ như vậy. Thiếp thân vừa rồi cũng có ý như vậy. Dù sao nơi tu luyện tốt như thế này cũng tiết kiệm cho chúng ta không ít thời gian tu luyện." Bạch Dao Di cũng tiếc hận nói.

Hàn Lập mỉm cười đang muốn tiếp tục nói thì ánh mắt vô ý nhìn qua sắc mặt khẽ biến, ngay lập tức dừng lại.

Hai mắt Hàn Lập lam quang hiện ra chăm chú xem xét.

Lão giả cùng Bạch Dao Di lấy làm kì quái cũng nhìn theo Hàn Lập.

Chỉ thấy phía xa sương trắng lượn lờ, có chút mơ hồ không rõ. Nhưng trong núi này nhiều chỗ bị sương bao phủ trên đường đi ba người cũng gặp qua nhiều lần, nhưng cũng không có gì lạ.

Trong lúc di chuyển cũng không có khả năng là mỗi lần đều phải đi vào sương mù để tìm kiếm....

"Đến đây nhìn một cái đi, nơi này có chỗ tốt, đối với chúng ta có tác dụng." Hàn Lập ánh măt chợt lóe nói xong liền bay vào trong làn sương mù.

Lão giả cùng Bạch Dao Di trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng hai người cũng biết Hàn lập làm gì cũng có mục đích cả. Kết quả sau khi hai người đi vào đám sương mù liền ngẩn ngơ cả người.

Chỉ thấy bên trong sương mù là những bậc đá màu trắng nối thẳng từ dưới lên không thấy cuối, bên trong sương mù cách bậc đá là một tấm bia thẳng đứng cao hơn mười trượng, rộng ba trương.

Hàn Lập hai tay chắp sau lưng đang đứng trước tấm bia đá, bộ dạng kinh ngạc khi nhìn thấy những gì ghi trên mặt tấm bia.

"Như thế nào. Hàn huynh phát hiện được cái gì?" Lão giả từ trên cao hạ xuống tò mò hỏi.

""Bây giờ thì tại hạ đã biết được lai lịch của ngọn núi này. Hai vị đạo hữu đến đây mà xem. Trên tấm bia có khắc lên lai lịch của ngọn núi này." Hàn Lập trầm giọng nói. Thần sắc ngưng trọng.

"Oh, xem."

Lão giả nghe vậy trong lòng chợt run lên. Lập tức tiến lên vài bước. Bạch Dao Di cũng nhẹ nhàng bước theo.

Kết quả sau khi ánh mắt hai người đảo qua tấm bia đá liền nhanh chóng hiểu ra.

Bởi vì trên tấm bia đá có ghi hai dòng văn tự cổ đại, nét chữ màu vàng như rồng bay phượng múa.

" Côn Ngô. Chẳng lẽ nơi này chính là Côn Ngô sơn trong truyền thuyết?" Lão giả họ Phú nhìn thấy dòng cỗ văn lập tức sợ hãi kêu lên.

Bạch Dao Di dùng tay che miệng, hai mắt trợn tròn khiếp sợ.

"Đúng vậy. Nơi này đúng là Côn Ngô sơn. Núi này vào thời cổ đại được xưng là Linh sơn. Là nơi các thượng cổ tu sĩ tập trung. Núi này vô cùng to lớn cùng với linh khí nồng đậm thì nơi này đúng là Côn Ngô sơn không sai. Nhưng nghe đồn là núi này bị thượng cổ tu sĩ hơp lực đưa đến Linh giới, hoặc là bị dìm xuống hoàng tuyền. Sao chúng ta lại đến được nơi này?" Bạch Dao Di nhìn chằm chằm vào tấm bia đá thì thào nói, biểu tình khó có thể tin nổi.

"Bạch đão hữu, những điều kia chỉ là lời đồn sao có thể đáng tin. Chẳng biết vì nguyên nhân gì mà núi này bị phong ấn lại, mà chúng ta vô tình làm cho cấm chế khởi động cổ truyền tống trận và bị đưa đến đây. Lấy danh tiếng của núi này thì trong này có rất nhiều động phủ của thượng cổ tu sĩ, chỉ cần chúng ta có thể tìm được một chút khẳng định thu hoạch sẽ không nhỏ." Lão giả họ Phú nhanh chóng khôi phục lại tâm trạng, nhưng âm thanh vẫn tràn ngập vẻ kinh hỉ.

"Có lẽ là như vậy. Nhưng tình hình núi này bị phong ấn. Thì những thương cổ tu sĩ bên trong khẳng định đã rời đi nơi khác, những vật trong động phủ khẳng định sẽ không còn mấy thứ tốt. Nhưng thực ra ngọn núi này đã qua công đoạn tế luyện thô sơ. Nhưng trải qua bao nhiêu năm tháng hấp thu thiên địa linh khí sớm đã trở thành một tòa bảo khố." Hàn Lập lắc lắc đầu rồi đột nhiên bước nhanh tới phía trước duỗi tay vỗ nhẹ vào tấm bia đá, ánh mắt chợt chớp động.

"Cái gì tấm bia đá này là bảo vật?" Lão giả họ Phú cùng Bạch Dao Di rùng mình, cả kinh lập tức dò xét lại tấm bia đá. Lập tức cả kinh ngạc không nói nên lời.

Tấm bia đá này so với mấy tảng đá khác thì vô cùng giống nhau tuy rằng có mang một chút linh khí, nhưng so với các tài liệu luyện khí khác thì thật là không đáng nhắc tới.

Hai người bọn họ không khỏi cổ quái nhìn về phía Hàn Lập.

"Hắc Hắc. Xem ra hai vị không tin lời tại hạ nói. Chẳng qua, tai ha thấy nó là bảo vật là đủ rồi."Hàn Lập khóe miệng nhếch lên, thần sắc vẫn như thường nhưng trong lòng vô cùng nóng vội.

Bởi vì hai người bên cạnh không nhìn ra, chính Hàn Lập cũng không nhìn tấm bia đá này có gì đặc biệt, nhưng khi đi đến bên cạnh tấm bia đá thì Thổ Giáp long đang ở trong túi linh thú bỗng nhiên táo bật bất an.

Thông qua linh hồn cảm ứng không ngừng kêu to. Ý nói tấm bia đá là bảo vật không tầm thường.

Hàn Lập thậm chí sử dụng linh nhãn nhìn qua tấm bia đá này nhưng vẫn không phát hiện ra chỗ khác thường, trong lòng tự nhiên nửa tin nửa ngờ.

Nhưng đối với Hàn Lập thì thà lấy lầm còn hơn bỏ sót, Hàn Lập do dự một chút liền trong miệng phát ra những âm thanh khó hiểu.

Bàn tay đặt lên tấm bia đá liền xuất hiện một vầng ánh sáng màu xanh bao bọc lấy tấm bia đá. Rồi từ từ thu nhỏ lại.

Nhìn thấy tấm bia đá đã thu nhỏ lại một nửa. Hai hàng lông mày Hàn Lập chợt nhướng lên, bàn tay vỗ mạnh ra một cái muốn đem tấm bia đá thu vào túi trữ vật.

Nhưng tấm bia đá còn cách túi trữ vật chưa tới một thước thì dị biến phát sinh.

Tấm bia đá đang bình thường bỗng nhiên phát ra âm thanh vù vù tiếp theo từ bên trong bắn ra muôn đạo hào quang.

Cùng lúc đó, Hàn Lập cảm thấy cả người đột nhiên trầm xuống, ánh sáng mờ ảo xung quanh không thể nào kìm hảm được tấm bia đá. Một tiếng nổ vang lên tấm bia đá lại trở về nguyên trạng ban đầu, hạ xuống đất tạo thành một trận rung động

Tiếng phản chấn làm ảnh hưởng đến cả ba người Hàn Lập. Mà tấm bia đá cao hơn mười trượng đột nhiên nứt đôi ra.

"Đây là?" Hàn Lập cả kinh, hai mắt nhíu lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
truyenhamy
31 Tháng mười hai, 2020 10:54
mọi người muốn nghe audio vào link này nha giọng nữ rất dễ nghe: https://youtu.be/9n7PkyhDW5s
truyenhamy
31 Tháng mười hai, 2020 10:54
mọi người muốn nghe audio vào link này nha giọng nữ rất dễ nghe: https://youtu.be/9n7PkyhDW5s
truyenhamy
31 Tháng mười hai, 2020 10:53
mọi người muốn nghe audio vào link này nha giọng nữ rất dễ nghe: https://youtu.be/9n7PkyhDW5s
truyenhamy
31 Tháng mười hai, 2020 10:53
mọi người muốn nghe audio vào link này nha giọng nữ rất dễ nghe: https://youtu.be/9n7PkyhDW5s
truyenhamy
31 Tháng mười hai, 2020 10:53
mọi người muốn nghe audio vào link này nha giọng nữ rất dễ nghe: https://youtu.be/9n7PkyhDW5s
s2kamy
29 Tháng mười hai, 2020 17:20
Mẹ cái thằng dịch vịt vịt gì đó thêm mấy câu bl của nó zô truyện mà đọc như lol
s2kamy
18 Tháng mười hai, 2020 16:58
Ước gì kiếm dc bản convent đọc hic híc
Hieu Le
17 Tháng mười hai, 2020 17:57
thằng main cứ rùng mình, kinh sợ, kinh hãi, hoảng sợ các thứ mà thấy mệt giùm nó
Minh Ngọc
10 Tháng mười hai, 2020 11:30
đúng rồi. mới tu cày truyện này xong thấy truyện khác nhảm nhí ko đọc đx
s2kamy
03 Tháng mười hai, 2020 15:05
Có bản dịch nào ngon hơnko , bản này chắp vá đọc chán lắm, thôi qua truyendich.org đọc
Drop
30 Tháng mười một, 2020 14:07
đọc lại lần 3 vẫn còn bực bọn thiên uyên thành và thánh đảo, đi làm nv lần 1 thì bằng hữu băng phượng suýt bị ép song tu, lần 2 lúc đánh ở mộc tộc về xong thì đệ tự suýt làm vật hy sinh, gặp như tính t là t đồ sát mẹ cái thánh đảo với thiên uyên thành rồi tự lập luôn, đi cmn đại nghĩa, đi cmn nhân tộc.
Drop
27 Tháng mười một, 2020 17:14
từ lúc 4vn bị mất dự liệu, lấy nguồn từ dịch giả khác thì đọc ngon hơn hẳn.
Drop
23 Tháng mười một, 2020 17:40
chính tả thì sai bét nhè, nhiều đoạn dịch nửa nạc nửa mỡ làm càng khó hiểu hơn cv thô, trình độ văn vẻ dưới trung bình lại thích thêm thắt, k hiểu lấy đâu ra tự tin nhào đầu vào dịch làm hỏng luôn 1 siêu phẩm, thà k dịch thì ít ra 4rum còn lưu bản CV cho ae. ức chế k thể tả.
Drop
21 Tháng mười một, 2020 17:08
clm, để nguyên éo dc à? năm ba câu mở ngoặc chú thích 1 lần, ai còn bản CV hay bản dịch khác mình xin, ức chế thằng óc này quá
Drop
21 Tháng mười một, 2020 13:11
dịch thêm thắt lung tung đọc tụt mod vãi nhái, đag chuẩn bị pk căng thẳng việc quái gì diễn tả nó vẻ mặt bi thương, chưa đánh chưa biết ai thua, cha mẹ ae bạn bè đệ tử k ai chết thì bi thương cái éo gì? óc tôm làm hư bôn truyện ruột của ta, để mẹ bản CV đọc hay hơn.
Hieu Le
04 Tháng mười một, 2020 20:59
tử linh có chết đâu nhỉ...lên map tiên giới xuất hiện lại
Nguyenkha
01 Tháng mười một, 2020 13:04
Phàm nhân và cổ chân nhân hay quá dc 2 bộ . và T tìm dc nhiều bộ hay khác nhưng main nó đạo đức giả vl ra vào đầu nào là giảng đạo lý ngã phật từ bi đéo giết người . Rồi nào là người phạm ta ta giết nhưng đéo , chỉ 1 thằng trong gia tộc chỉ có 1 thằng giết cha mẹ nó thôi thế là nó đồ sát cả gia tộc ngta kể cả e bé mới sinh cũng đéo tha :))
quanvsquan
30 Tháng mười, 2020 18:41
Chống chỉ định người mới tu đạo. Luyện bộ này pháp lực cần thâm hậu mới thấy hay.
Minhtuan Trinh
22 Tháng mười, 2020 12:23
pntt ôi thanh xuân của tôi
Hoang Ha
18 Tháng mười, 2020 13:04
@khảnhinguyễnđình thanh niên thớt bê nguyên văn phong vào xong thêm thì là mà thôi đh ạ :joy::joy::joy:. Tiếng việt dạo này hơi đục
Hieu Le
15 Tháng mười, 2020 10:32
từ chương 2087; 2088 viết sai chính tả nè, khuân mặt là sai rồi, khuôn mặt nha
Khả Nhi Nguyễn Đình
29 Tháng chín, 2020 15:08
Hèn chi thấy viết văn chán
Nguyễn Văn Thành
18 Tháng chín, 2020 22:36
Văn phong trung nó vậy mà bạn :) dịch ra tiếng Việt trừu tượng kinh :))
Khoi Thuoctrang
18 Tháng chín, 2020 13:50
Viết khó hiểu
Lâm Tùng
23 Tháng tám, 2020 01:20
......................
BÌNH LUẬN FACEBOOK