Tần Kham rốt cuộc tính toán gì với Đường Dần thì cũng chẳng ai ngờ nổi.
Chỉ có thể khẳng định là… dưới điều kiện tiên quyết rằng không ai trêu chọc hắn thì Tần Kham sẽ không chủ động đi hại người, cùng lắm là chơi khăm nhau một phen mà thôi, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hòa bình thế giới cả.
Bất kể người khác nghĩ sao thì Tần Kham vẫn luôn luôn cho rằng mình là một người hiền lành, luôn luôn như vậy đấy...
Đỗ Yên hiển nhiên không nghĩ như vậy, nàng cảm thấy Tần Kham rất xấu, quá đểu, càng quá đáng nữa là một thằng đểu như thế mà lại có vẻ bề ngoài của chánh nhân quân tử, thật sự là con sâu làm rầu nồi canh trong mớ người đọc sách nho nhã. Vậy nên nàng vô cùng khao khát được giúp người đọc sách thanh lý môn hộ……
Vô luận là quanh minh chính đại vác đao kề cổ uy hiếp hay âm thầm lén lút đào hố hại người thì Tần Kham sống chết cũng không chịu hé ra nửa chữ về âm mưu của mình với Đường đại tài tử. Đại Minh dù sao cũng là xã hội có pháp chế, Đỗ Yên lại không dám thật sự bóp chết hắn nên đành hậm hực ra về, trước khi đi còn miễn phí ném tặng thằng này mấy ánh mắt rất có lực uy hiếp.
Đón nhận mấy ánh mắt này của nàng, Tần Kham chợt cảm thấy ý định cả đời không dây dưa với nàng nữa của mình dường như quá ngây thơ rồi thì phải? Nữ nhân này hình như không hề định bỏ qua cho mình đấy……
******************************************** **************
Mấy chục lượng dựa vào trò ‘Rút thưởng’ lừa tới tay thì hắn đã phải nộp cho quan hai mươi lượng tiền phạt nên trên người Tần Kham bây giờ ước chừng còn lại khoảng mười lăm mười sáu lượng, đây cũng là toàn bộ tài sản hiện giờ của hắn ở kiếp này rồi.
Mười lăm mười sáu lượng chẳng những không phải là con số nhỏ mà nó còn ký thác cả hy vọng đổi đời của hắn nữa.
Một thân một mình đi tới thời đại xa lạ này, không thể dựa vào bất kỳ ai, tài sản chẳng có bao nhiêu… nhưng tương lai Tần Kham vẫn phải ăn cơm, phải mặc áo, phải có nhà, hơn nữa còn phải lấy vợ sinh con… Tất cả những điều đó đều phải từ mười lăm mười sáu lượng bạc này mà ra rồi, cho nên số tiền này hiện nói là sinh mạng của Tần Kham thì cũng không hề quá đáng chút nào.
Người có tiền phải làm chuyện gì đầu tiên chứ?
Đương nhiên là tiêu tiền.
Mà hiện có hai chuyện lửa sém lông mày cần lập tức xử lý - một là ăn, hai là ở.
Tần Kham ở chợ tây Thiệu Hưng thành vào đại một gian hàng, qua loa gọi một tô canh mì rồi vục đầu vào húp xì xụp, nói thật là rất khó ăn… không có ớt cay, không có bột ngọt, chỉ là một vắt mì đổ nước sôi rồi cho thêm mấy hạt muối, đây cũng là chuyện thường ở thời đại này nên hắn cũng đành chịu.
Miễn cưỡng ăn xong tô canh mì, Tần Kham đứng dậy đi tới đường Mạt Thạch tìm kiếm hồi lâu rồi cũng chọn được một khách sạn chui vào thuê phòng trọ. Không biết là vô tình hay cố ý mà hắn lại vèo một cái trở thành hàng xóm với Đường Dần.
Đây ý nghĩa là chuỗi ngày xui xẻo của Đường đại tài tử bắt đầu.
“Ơ! Không phải là Đường huynh sao? Hữu duyên hữu duyên, hạnh ngộ hạnh ngộ!” Tần Kham vui mừng chắp tay với Đường Dần, mặt mũi đầy vẻ ngỡ ngàng kiểu như “Nhân sinh hà xứ bất tương phùng”.
“Khục… khục…”
Đường đại tài tử đang đứng dưới mái hiên của khách sạn mê mẩn nhìn mưa bụi triền miên ngoài đường dạt dào ý thơ bỗng bị tiếng gọi của Tần Kham làm giật mình ho khan tới cả bộ mặt đỏ bừng.
Hai mắt Tần Kham lòe lòe tỏa sáng, hắn thấy không phải là tài tử, mà là bạc…
Một thỏi bạc thật lớn đang ho khan trước mặt hắn… ho khan thật đáng yêu quá.
Tần Kham rất nhiệt tình tiến tới gần vỗ vỗ lưng cho Đường đại tài tử.
“Sớm biết Đường huynh thấy ta liền vui mừng là thế thì đêm qua ngu đệ đã chắp cánh bay tới bên huynh cho thỏa chí tang bồng rồi…”
Đường Dần vừa ho khan vừa cười khổ chắp tay.
Rất hiển nhiên là trên mặt vị tài tử khét tiếng này chẳng thấy có chút xíu vui mừng nào cả, ngược lại vẻ kinh sợ thì tương đối nhiều.
Ngẩn người tới nửa ngày thì Đường Dần mới nhận ra thằng này nguyên là cái người bạn kỳ quái hôm qua mới gặp lúc ‘Rút thưởng’.
“Hiền đệ đa lễ rồi…” Đường Dần vội vàng đáp lễ.
Thế nhân đều nói Đường Dần ỷ tài mà cao ngạo, tính tình cuồng dã, nhưng bất quá Đường Dần cao ngạo cũng phải xem đối tượng đấy. Cuồng ngạo với quan viên, với danh kỹ, với dân chúng thì là một loại tư thái để biểu hiện bản thân thanh cao khác biệt… tài hoa cùng tư thái là vốn liếng để hắn sinh hoạt.
Nhưng đối với người đọc sách , Đường Dần cũng không dám cao ngạo. Dù gì hắn cũng là người đọc sách, đôi bên cùng thuộc về một giai cấp, hắn nếu dám hé ra nửa phần cao ngạo trước mặt người đọc sách thì cũng nên chuẩn bị bị nước bọt của đám Giang Nam sĩ tử nhổ tới chết đuối đi thôi.
Rất may mắn là Tần Kham có thân phận người đọc sách, cái này khiến cho hắn có vốn để lân la thân cận với Đường đại tài tử.
Tần Kham đã sớm không khách khí gì với Đường Dần nữa rồi… Thật ra chỉ cần hắn nguyện ý thì bất luận kẻ nào cũng có thể từ trên người hắn cảm nhận được cái cảm giác tuyệt vời “Nhất kiến như cố” ( Mới gặp mà như đã thân quen từ lâu ).
Giao tiếp giữa người với người cũng là một môn học vấn, nói một cách thẳng thừng thì thật ra môn học vấn này cũng chẳng ghê gớm gì… Nhất quyết là chỉ cần da mặt dày thì chẳng có ai mà không kết thân nổi.
Xuất thân là trợ lý chủ tịch nên Tần Kham rất am hiểu môn học vấn này.
“Ngu đệ xem Đường huynh đưa mắt nhìn mưa xuân, dồn khí đan điền, tựa hồ trong lòng đang có linh cảm… chẳng lẽ Đường huynh lại có một ý thơ trác tuyệt chăng?”
Đường Dần cười khổ: “Vốn là nảy ra đôi ba ý thơ, chỉ tiếc bị tiếng gọi của hiền đệ cắt đứt…”
Tần Kham nhất thời tiếc tới quặn cả ruột, hắn tựa như vừa thấy hai thỏi bạc từ trong túi mình chắp cánh duyên dáng bay đi đầu không ngoảnh lại.
Ánh mắt nhấp nhá, mặt Tần Kham lại hiện ra cái nụ cười hố người đặc trưng của hắn.
“Thơ hay vốn có linh tính, nói không chừng suy nghĩ một chút nữa thì lại quay lại đấy nhé. Tới tới tới… Đường huynh, đệ với huynh vừa gặp đã thân, chẳng bằng vào phòng so tài thơ văn một chút a…”
Vẻ mặt bệnh hoạn của Đường Dần nhất thời rung lên, xem ra đề nghị của Tần Kham đã gãi đúng chỗ ngứa của hắn.
“Như thế rất tốt, rất tốt!”
Tần Kham lặng lẽ bĩu môi.
Tài tử thì đã đành là tài tử, chỉ có điều ngu một chút…
******************************************** **************
Bước vào phòng Đường Dần, chỉ thấy trên án sách đơn sơ là cả đống thơ thẩn cùng tranh vẽ… ánh mắt Tần Kham liền tức thì rực sáng lấp lánh.
Kế tiếp chính là thời gian so tài thơ văn.
“Đường huynh, làm thơ sao có thể thiếu rượu đây? Cái này không hợp lẽ thường!”
“A? Mới sáng sớm…”
“Chủ quán, mau đưa rượu lên!”
…………
…………
“ Đường huynh, cạn chén này… làm thêm một bài thơ nữa được chứ?”
“Ha ha, tốt! Nghe nhé… “Ba chén rượu trắng đầy - Dăm câu nói gió bay - Một ngày về chốn cũ – Cùng nụ cười em say”. Tần hiền đệ, thơ này thế nào hả?”
“Quá thường, còn không bằng tứ thơ vừa rồi của huynh nữa!”
“Vừa rồi ta có làm thơ sao?”
“Dĩ nhiên có làm, khoáng cổ tuyệt kim nữa cơ! ‘Nếu mãi như lúc gặp ban đầu – Nào đâu phiến quạt phải sầu gió thu’, đây mới là thơ hay a!”
“Á đù? Cái này… là ta làm sao?”
“Đương nhiên là huynh làm!” Tần Kham một bộ kiên định nhìn Đường Dần ngẩn người ra hồi lâu: “Đường huynh… vì sao rơi lệ thế?”
Đường Dần ngước đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên trần nhà, nước mắt yên lặng lướt qua gò má: “Ta bị thơ chính mình làm cảm động…”
“Tới, Đường huynh… lại cạn chén này nữa…”
“‘Đâu phải vô tình nên hoa rụng - Hoá bùn dành để giúp xuân tươi’. A! Đường huynh tài cao khiến ngu đệ xấu hổ vạn phần, ngu đệ thật ngưỡng mộ ngài !”
“A? Đây cũng là ta làm?”
“Đương nhiên là huynh làm!”
…………
…………
Đường đại tài tử say lăn lóc, hắn say không biết trời trăng gì nữa.
Tần Kham ngồi ở bên án sách, không có vẻ say chút nào, hắn đang thèm thuồng nhìn mớ thơ từ cùng tranh vẽ trên đó.
Tài tử chính là tài tử, không thể không bội phục được… Tài hoa của Đường Dần có thể bị hậu nhân truyền tụng tới tận năm trăm năm sau thì hiển nhiên không thể chỉ có hư danh được.
Tần Kham mở từng trang thơ từ lướt qua một lượt, ánh mắt càng lúc càng sáng.
Hắn dùng sức gãi đầu, nặn óc ra xem còn có thể kiếm được câu thơ tuyệt tác nào nữa hay không?
“Cửu phiến thập phiến thập nhất phiến , phi đáo hoa tùng đô bất kiến ( Dịch láo: Chín, mười, mười một cánh hoa bay – Sao chẳng thấy hoa giữa cảnh này ). ”
Ai nha, thơ tốt! Người nào làm? Đương nhiên là Đường Bá Hổ.
“Bám chắc non xanh chẳng tách rời - Rễ sâu trong vách giữa chơi vơi.”
Lại là hảo thơ, người nào làm? Trịnh Bản Kiều? Không! Là Đường Bá Hổ! Áng thơ vĩ đại như vậy thì đám đuôi sam Thanh triều làm sao có thể làm nổi chứ?
******************************************** **************
Đường Dần gục xuống bàn ngáy như sấm, Tần Kham ngồi bên án sách ghi ghi chép chép…
Hồi lâu sau…
Đường Dần đang say khướt bị Tần Kham lay tỉnh, hắn không nhịn được lầuu bầu: “Ta say ta nằm bạn cứ đi đi thôi”.
Tần Kham ngoan cố lắc lắc bờ vai của hắn, thế nào cũng không chịu đi.
“Đường huynh, huynh hôm nay làm rất nhiều thơ tốt, mỗi câu mỗi chữ có thể nói là dương danh thiên cổ đó nha…”
“Phải… phải không?” Đường Dần say đờ người.
“Ngu đệ có cái ý tưởng này, không bằng đem những áng thơ này của huynh tất cả gom lại rồi viết thành sách, gọi là “Bá Hổ thi tập” rồi đem bán công khai cho toàn bộ Giang Nam sĩ tử để người đọc sách trong thiên hạ được chiêm ngưỡng tài hoa của hiền huynh. Huynh thấy sao?”
“Tốt… tùy ngươi, đừng có cản trở ta ngủ nữa…” Đường Dần mơ mơ màng màng, hết kiên nhẫn làu bàu.
“Vậy chúng ta làm cái hiệp nghị, huynh ra tài ta bỏ công. Sách bán được chia năm – năm được chứ?”
“Tốt…”
“Thật tốt quá, chỗ này… đúng rồi, chỗ đó đó… lăn cái dấu tay là xong rồi…”
…………
…………
“ Đường huynh , ta sáu ngươi bốn được chăng?”
“Được…”
“Chờ chút, ta lập tức sửa lại…”