Đây là lần đầu tiên Tần Kham gặp mặt Hoa Đương.
Thái độ đãi khách của Người Mông Cổ rất nhiệt tình, cho dù có cừu hận rất lớn, chỉ cần hai chân của của ngươi bước lên địa bàn của hắn, hắn sẽ phải tạm thời buông bỏ một ngàn một vạn cách giết chết ngươi, khách khí tôn trọng ngươi như thượng khách, nếu để khách nhân có một chút cảm giác không được khoản đãi, đó là sự thất trách của chủ nhân, đối với người Mông Cổ mà nói, loại thất trách này là sự nhục nhã cực lớn, sẽ làm hắn từ nay về sau ở trong bộ lạc không thể ngẩng đầu làm người, đại thể là như bị lão bà cắm sừng.
Thân phận của Tần Kham càng khác, hắn là khâm sai đại biểu cho hoàng đế Đại Minh, cho dù Đóa Nhan đối với Đại Minh có cừu hận oán khí ứ đọng hơn trăm năm với Đại Minh, nhưng trên danh nghĩa, Đóa Nhan vẫn là phiên thuộc của Đại Minh, thủ lĩnh của Đóa Nhan vẫn là Đô Đốc đồng tri được hoàng đế Đại Minh chính thức sắc phong với hình thức văn bản kim sách, cho nên nhóm Tần Kham được khoản đãi cực kỳ nhiệt tình.
Khoản đãi thì khoản đãi, Tần Kham vẫn mẫn cảm nghe ra được ý trách móc từ câu đầu tiên của Hoa Đương.
"Sau Hơn hai mươi năm, Đóa Nhan tam vệ lại cảm nhận được tường quang thánh khiết của hoàng đế Đại Minh."
Được rồi, Tần Kham coi như không nghe thấy, coi nó như sự u oán hờn trách của vợ bé đối với trượng phu, vừa nghĩ như vậy, liền thấy rất có tình thú.
Trình tự gặp mặt rất rườm rà, trình độ thừa hành lễ tiết của người Mông Cổ không hề kém lễ chế nho gia của Đại Minh.
Hoa Đương xuống ngựa, cung kính đưa một cá khăn ha-đa trắng tinh, cúi đầu dùng hai tay dâng nó tới trước mặt Tần Kham.
Tần Kham hơi giật mình, hắn biết khăn ha-đa, nhưng hắn vẫn cho rằng chỉ có dân tộc Tạng mới có thứ này, không ngờ người Mông Cổ cũng có.
Văn lại tùy quân chắc thấy bộ dáng giật mình của khâm sai đại nhân làm nhục quốc thể Đại Minh, thế là tiến lên nhẹ giọng giải thích cho Tần Kham, Tần Kham thế mới biết, thì ra khăn ha-đa không phải đặc sản của dân tộc Tạng, nó kỳ thật vốn được sản xuất ở nội địa Trung Nguyên, đại khái ở thời kì viễn cổ Đại Vũ đã có, tên gốc là "Ngọc bạch", đúng vậy, chính là "ngọc bạch" Biến chiến tranh thành tơ lụa đó.
Về sau triều Nguyên thành lập, Hốt Tất Liệt xưng đế, phong một vị Tây Tạng Tát Già pháp vương tên là "Bát Tư Ba" làm quốc sư đời thứ nhất của triều Nguyên, theo Tạng Mông Hán nhất thống, Phật giáo Tạng truyền thịnh hành hậu thế, thế là Trung Nguyên ngụ ý là "Thiên hạ chư hầu kính đối phương là là huynh trưởng. Các bộ tộc thân như người nhà", ngọc bạch cũng bị người Tạng truyền tới Tây Tạng, cuối cùng theo Phật giáo cũng truyền vào thảo nguyên Mông Cổ.
Kiếp trước từng du lịch tới Tây Tạng Lhasa, Tần Kham tất nhiên minh bạch ý nghĩa của khăn ha-đa, thấy Hoa Đương cung kính cúi đầu, hai tay dâng khăn, rõ ràng là lễ tiết kính tặng, Tần Kham lúc này mới mỉm cười, thản nhiên dùng thân phận khâm sai Đại Minh tiếp nhận.
Nghi trượng hạ trại cách nơi ở của bộ lạc Đóa Nhan chừng một dặm, Tần Kham xuống ngựa, chỉnh lại xiêm y, mũ sa, cuối cùng lấy ra thánh chỉ Chu Hậu Chiếu tự tay viết trước khi đi, cười nói với Hoa Đương: "Bản quan lần này mang tới ý chỉ của hoàng đế Đại Minh, xin Hoa Đương Khả Hãn dẫn đường, bản quan vào trong bộ lạc của ngươi tuyên chỉ.
Ánh mắt Hoa Đương lóe sáng, cười nói: "Không biết khâm sai đại nhân tôn quý dẫn bao nhiêu người vào bộ lạc Đóa Nhan của ta? Hoa Đương sẽ phân phó tộc nhân chuẩn bị tốt dê thơm ngon, dùng để chiêu đãi những khách nhân từ xa đến."
Tần Kham cười: "Bản quan chỉ dẫn hai người. Không khách khí với Hoa Đương Khả Hãn, ta nhất định sẽ thưởng thức rượu ngon và thịt dê của thảo nguyên, thế mới không uổng chuyến đi này."
Hoa Đương ngây người một chút, hiển nhiên không ngờ vị khâm sai này to gan như vậy, không ngờ chỉ dẫn hai người vào doanh. Người này... Có phải thực sự muốn làm tốt quan hệ giữa Đóa Nhan và Minh đình hay không?
Ngây ra một lát, Hoa Đương khom người ôm ngực, lần này lưng hắn cúi rất thấp, rất có thành ý/
" Khâm sai đại nhân Tôn quý. Sự tín nhiệm Của ngươi là lễ vật tốt nhất cho Đóa Nhan. Đóa Nhan thích dũng sĩ chân chính lòng dạ còn rộng lớn hơn trời, Hoa Đương cam đoan. Ngài sẽ nhận được sự khoản đãi tối cao của Đóa Nhan."
Tần Kham rất nhanh kiến thức được cái gì gọi là "Khoản đãi Tối cao."
Khi sóng vai cùng Hoa Đương vào doanh, mấy chục hán tử Mông Cổ tay chân luống cuống rải thảm đỏ từ cửa doanh ra ngoài, thảm kéo dài thẳng tắp, cho tới tận dưới chân Tần Kham.
Tần Kham trong lòng khẽ động, tấm thảm dà gần cả dặm được lâm thời rải ra này ít nhiều cũng có thể nói rõ một số vấn đề.
Hoa Đương đối với Minh đình quả thật có oán khí rất sâu, xem ra vốn cũng không định rải thảm hoan nghênh khâm sai, nhưng dũng khí chỉ mang theo hai người vào doanh của Tần Kham ít nhiều làm Hoa Đương cảm thấy có chút kính nể, lúc này mới lâm thời sai người rải thảm, nói tới cùng, tấm thảm này chẳng liên quan gì tới triều đình Đại Minh, thuần túy là một loại lễ kính của Hoa Đương đối với cá nhân Tần Kham.
Lập tức Tần Kham cũng không khách khí, chân trái nhấc lên, thản nhiên giẫm vào tấm thảm cố lý rải cho hắn này.
Hai bên tấm thảm là hai hàng hán tử Mông Cổ tinh tráng, mỗi khi Tần Kham đi qua một người, liền có người cúi đầu khom người, tay phải đặt lên ngực trái hành lễ.
Tần Kham cảm thấy rất thỏa mãn, hắn rất thích loại hưởng thụ được người ta nâng niu trên tay này...
Ngược lại với sự bình tĩnh của Tần Kham, Đinh Thuận đi theo hắn vào doanh lại có chút lo sợ không yên.
Nhân lúc Hoa Đương chỉ huy người khác bưng bê tế phẩm,, Đinh Thuận cuối cùng không nhịn được tiến đến nói khẽ với Tần Kham: "Đại nhân không thể đi nước cờ hiểm này được, Hoa Đương xưa nay luôn mang oán khí với triều đình, ngài chỉ dẫn ta và Diệp Cận Tuyền hai người vào doanh địa của Đóa Nhan thật sự rất nguy hiểm, vạn nhất Hoa đại đương gia đột nhiên trở mặt, ta và Diệp Cận Tuyền chỉ sợ không thể chu toàn được cho đại nhân."
Tần Kham chậm rãi lắc đầu: "Người Mông Cổ dùng sự hiếu khách làm lễ, cho dù có cừu hận rất lớn đối với triều đình, lúc này ta ở trong doanh của hắn làm khác, liền tuyệt đối sẽ không đụng đến một sợi tóc của ta, nếu ta không dám vào doanh địa của hắn, chỉ hạ trại ở bên ngoài, nói không chừng ngược lại sẽ dẫn tới họa sát thân. . ."
Nói xong Tần Kham bỗng nhiên ngẩn ra: "Ngươi vừa rồi gọi hắn là gì?"
Đinh Thuận thản nhiên cười nói: "Hoa đại đương gia.... Khụ, đại nhân, bộ lạc Đóa Nhan này binh không ra binh mà dân không ra dân, một đám hán tử thô bỉ lên ngựa là chiến sĩ, xuống ngựa là dân chăn nuôi, nhàn rỗi thì làm mấy cuộc mua bán cướp bóc đoạt tài, có khác gì đám thổ phỉ nghèo quá phải chiếm núi làm vui? Cha của người này cũng tự hiểu lấy mình, đặt tên cho hắn là Hoa Đương, kỳ thật chẳng phải là tên gọi tắt của Hoa đại đương gia ý mà."
Mí mắt Tần Kham giật giật.
Tính sai rồi, dẫn tên Đinh Thuận này vào doanh địa của Đóa Nhan quả thực là tai họa.
Đinh Thuận cười khan mấy tiếng, thuận theo ánh mắt thất thần của Tần Kham mà nhìn lại, thấy hắn đang nhìn chằm chằm bàn tế phẩm đặt ở chỗ trống trong doanh trại, Đinh Thuận lập tức rụt cổ không nói gì. Đi theo lâu ngày, Đinh Thuận đã hiểu rất rõ tính tình của thủ trưởng, hắn biết, lúc này Tần Kham nhất định rất muốn nướng chín hắn rồi đặt lên bàn tế phẩm.
Không biết qua bao lâu, Tần Kham từ từ mở miệng: "Đinh Thuận à..."
"Vâng."
"Ngươi nhớ kỹ cho ta nhé, sau này lúc gọi Hoa đại đương gia thì cứ dùng cách gọi tắt đi."
Cho dù trong lịch sử Đóa Nhan thỉnh thoảng thì quy thuận Minh đình, thỉnh thoảng lại quy thuận Thát Đát, thái độ chính trị lắc lư không chừng, đối với triều đình Đại Minh thì tự xưng là "Nô bộc trung thành Nhất". Đối với Thát Đát Ngoã Lạt cũng tự xưng là "Tay sai trung tâm nhất", thật không biết thủ lĩnh các đời của Đóa Nhan có da mặt dày tới mức nào. Kiên trì cho rằng mình là người Mông Cổ chính tông nguyên chất nguyên vị, chưa từng khuất phục, chưa từng phản bội, kiên trinh bất khuất rối tinh rối mù...
Lễ tiết của bộ lạc bộ lạc cũng là lễ tiết Mông Cổ thuần khiết. Khách nhân vào doanh, Hoa Đương đầu tiên tế thiên địa quỷ thần. Không giống khi đại hộ nhân gia Đại Minh tế điện có thể bày ra tam sinh lục súc, tế phẩm của người Mông Cổ không nhiều lắm, chỉ có bò và dê, một con dê nướng được bưng ra, Hoa Đương tự mình mài dao, thịt dê được chia đều thành chín miếng, miếng thứ nhất được ném lên đỉnh lều, gọi là tế trời, miếng thứ hai được ném vào lò lửa, gọi là tế đất, phía sau còn có tế phật, tế quỷ, tế núi, tế nước....
Thần linh Người Mông Cổ tôn thờ rất nhiều, tới cuối cùng ngay cả Thành Cát Tư Hãn đã chết hơn hai trăm năm cũng chia một miếng, miệng thứ tám thì là con số may mắn, miếng thứ chín mới đến phiên người sống, cũng chính là khâm sai đại nhân Đại Minh.
Tần Kham bị một loạt các loại động tác tế điện thần linh của Hoa Đương khiến hoa mày chóng mặt. Bỗng nhiên cảm thấy làm một người Mông Cổ mệt mỏi quá, chẳng những mệt mỏi, hơn nữa cũng quá lãng phí.
Chuyện vẫn chưa xong, trình tự kế tiếp đã khảo nghiệm đầy đủ tính dung hợp của hai dân tộc.
Mấy ngày nay ngày đêm đi đường, Cuối cùng vào sáng sớm mới tới Đại Ninh, đám người Tần Kham sớm dã bụng đói kêu vang. Vất vả lắm mới đợi được tới lúc Hoa Đương làm xong tất cả trình tự tế điện, miếng thịt dê thứ chín cuối cùng cũng giành cho công dụng bình thường là cho người ta đỡ đói, nhìn Hoa Đương tự mình bưng khay gỗ cho Tần Kham, trong khay gỗ là một miếng thịt dê vàng óng thơm phức, bên cạnh miếng thịt đặt một thanh chủy thủ trên chuôi dao gắn đầy bảo thạch quý báu, để biểu hiện chủ nhân không có ác ý, hướng chuôi đao hướng về Tần Kham, mũ đao thì chỉ về phía Hoa Đương.
Động tác tiếp đao của Tần Kham rất thong thả, rụt rè vươn tay, mắt vẫn nhìn chằm chằm sắc mặt của Hoa Đương.
Bởi vì không hiểu, mới phải cẩn thận, có đôi khi một động tác không đúng đều có thể tạo thành hiểu lầm, thậm chí dẫn phát một hồi chiến tranh.
May mắn, động tác tiếp đao là chính xác, nhìn Tần Kham tiếp đao, ánh mắt Hoa Đương có chút hài lòng, Tần Kham cũng lặng lẽ thở phào.
Trường hợp Như vậy, hắn thực sự không muốn động đao, đáng tiếc người Mông Cổ không quen dùng đũa. . .
Khi Đang lúc giơ đao chuẩn bị xuống tay với miếng thịt dê trước mặt, ai ngờ Hoa Đương lại dâng một chén rượu sữa ngựa lên, vừa múa vừa hát, động tác giơ đao của Tần Kham không khỏi khựng lại, thế là đánh buông đao, nín nhịn mỉm cười nghe Hoa Đương hát bài ca đón khách truyền thống của Mông Cổ, kính tửu ca.
Ca từ tất nhiên là nghe không hiểu, có điều vẻ mặt của Tần Kham rất đúng mực, nụ cười không hề tắt, cho dù đói tới ngực dán chặt vào lưng, sắc mặt lại vẫn không hề tỏ ra phiền.
Các dân tộc toàn quốc đoàn kết bằng cách nào.
Rất đơn giản, ca hát người khác ca hát ngươi tốt nhất kiên nhẫn mà nghe, cái này không phải là Karaoke kiếp trước, khi hắn hát thì ngươi cứ kệ thây hắn mà tự mình uống rượu nhấm nháp, thậm chí chơi xúc xắc, dù sao mọi người không phải quá thân, làm như vậy rất dễ dẫn phát sự kiện đổ máu.
Hoa Đương hát quả thật không tồi, tiếng hát trầm thấp khàn khàn, rất có sức hút, hát chừng một nén hương, lúc này mới ý chưa tận mà dừng lại, hai tay dây rượu sữa ngựa tới trước mặt Tần Kham, khom người cười nói: "Khách xa Tôn quý, đây là rượu sữa ngựa nặng nhất ngon nhất của Mông Cổ chúng ta, chúng ta gọi nó là "Hốt mê tư", nó là quốc sư Bát Tư Ba của đại hãn Hốt Tất Liệt vĩ đại kết hợp phương pháp ủ rượu của Mông Cổ và Hán nhân mà sáng tạo ra, hiến cho hoàng đế khâm sai là rất thích hợp..."
Tần Kham thầm than trong lòng, cũng không biết tiệc rượu này lúc nào mới có thể bắt đầu, quốc sư Bát Tư Ba sống ở hơn hai trăm năm trước kia đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi, khăn ha-đa cũng nhúng tay vào, ủ rượu cũng nhúng chân vào...
Hai tay tiếp nhận bát rượu, Tần Kham mỉm cười, Hoa Đương lại hát, bài hát này đại thể là khuyến tửu ca của chủ nhân đối với khách nhân.
Bụng kêu ọc ọc, ánh mắt Tần Kham hiện lên một tia bất mãn.
Nhân lúc Hoa Đương đang mải hát, Tần Kham quay lại hỏi Đinh Thuận đứng phía sau.
"Biết Bát Tư Ba kia chôn ở đâu không?"
"Không biết."
"Lát nữa bảo mật thám Cẩm Y vệ tìm xem, chuyện gì cũng thích nhúng tay vào, trong mộ hắn đồ tuẫn táng nhất định rất đáng giá. . ."
Tiệc rượu đón khách của Đóa Nhan Hoa Đương kéo dài cả một ngày, Tần Kham cuối cùng cũng kiến thức được người Mông Cổ đãi khách nhiệt tình như thế nào, thực sự khiến người ta giận sôi.
Cả một ngày chẳng ăn được mấy miếng thịt, rượu thì bị chuốc cho say mèm, mà không uống không được, khách nhân không uống say mèm chính là vũ nhục cực lớn đối với chủ nhân, thế là Tần Kham đành phải làm bộ như say tới gục.
Nghỉ ngơi không được bao lâu thì mặt trời chiều ngã về tây, Hoa Đương lại cung thỉnh Tần Kham tham gia lửa trại lửa trại thảo nguyên cố ý tổ chức cho vì hắn, ăn ngon uống phê, không say không về. . .
Sắc mặt Tần Kham cuối cùng cũng khổ sở, rốt cuộc không giả vờ cười được nữa.
Cuộc sống trừ vui chơi giải trí ra còn có chuyện quan trọng hơn.
Ở chung cả một ngày, Tần Kham phát hiện Hoa Đương vẫn rất cảnh giác hắn, thậm chí là có địch ý với hắn, trong bữa tiệc trừ ca hát thì là uống rượu, không nhắc một chữ tới chính sự, giống như hoàn toàn quên chuyện Lý Cảo giết ba trăm dũng sĩ Đóa Nhan vậy, cũng giống như hoàn toàn không biết mục đích Tần Kham lần này tới tới bộ lạc Đóa Nhan.
Loại thái độ cố ý lảng tránh này của Hoa Đương làm Tần Kham có chút lo lắng, hơn nữa hắn cảm thấy từ lúc vào doanh địa của Đóa Nhan tới giờ, luôn luôn có một đôi mắt âm độc xa lạ đang ở trong góc tối nào đó nhìn hắn, thái độ lảng tránh của Hoa Đương tựa hồ cũng bởi vìchủ nhân của ánh mắt này.
Tiệc tối Lửa trại rất náo nhiệt, nam nữ già trẻ của bộ lạc Đóa Nhan vừa múa vừa hát, hat hát nhảy nhảy loạn xạ, nhiệt tình như phát rồ làm Tần Kham thật sự không thể chịu được, thế là lại giả vờ như say không chịu nổi rời khỏ lửa trại cháy tới chói mắt đó, một mình tìm một góc vắng mà ngồi.
Trên thảo nguyên bao la nhìn lên bầu trời đầy sao, giống như rất gần trời, gần đến vươn tay ra là chạm tới, tình cảnh này nê là thời khắc yên tĩnh nhất trong lòng, nhưng mà bất luận thở ra được mấy ngụm trọc khí trong ngực, Tần Kham vẫn cảm thấy bức bối trong lòng.
Liêu Đông, biên trấn, Đóa Nhan. . . Khuôn mặt của Lý Cảo và Hoa Đương liên tục hiện lên trong đầu, những nỗi nguy hiểm gần ngay trước mắt, nỗi lo dưới biểu tượng thịnh thế, trong nháy mắt đều hiện ra trong lòng.
Tần Kham thở dài, hắn lần đầu cảm thấy bệnh trầm kha của Đại Minh rất nặng, nếu muốn thay đổi nó, lực lượng cá nhân thật sự rất nhỏ bé, đi đến bước hôm nay, hắn có một loại cảm giác lao lực quá độ.
Trong góc tối đằng sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười, như tiếng chuông bạc, thổi tan vẻ âm u của bóng đêm.
" Đại quan Hán nhân Các ngươi có phải thích thở dài trong đêm tối? Thở xong rồi thì là là muốn bắt đầu làm thơ hay không?"