Biết rõ tiểu Long không có việc gì, nguy cơ giải trừ, tâm tình của hắn cũng buông lỏng.
- Hầu tâm tửu, tốt!
Nghe được uống rượu, Tiêu Nhiên cũng mất đi phong phạm cao thủ lúc trước, dường như không còn ngăn cách, vẻ mặt hưng phấn.
- Ha ha! Tiêu huynh, ta có yêu cầu quá đáng, có thể giao thi thể Dã Vô Tu La cho ta hay không?
Nhiếp Vân quay đầu nhìn thấy Tiêu Nhiên một kiếm đâm thủng Dã Vô Tu La.
Nếu như có thể cầm thi thể Tu La Thánh Tiên cảnh tiến hành niết bàn, cho dù tiêu hao nhiều hơn nữa cũng không sợ, thậm chí còn có thể một lần hành động đạt được đột phá to lớn trùng kích Kim Tiên cảnh!
- Nó sao? Tiện tay giết mà thôi, nó vô dụng với ta, ngươi lấy đi là được.
Tiêu Nhiên vội vàng nói.
Nói đùa, loại nhân vật này có thể có cơ hội nịnh nọt thì tự nhiên cầu còn không được.
- Ta sẽ không khách khí.
Nhiếp Vân lúc này thi thi thể Dã Vô Tu La vào trong tinh cung.
- Đến, đi phủ đệ của ta, ta phái người chuẩn bị rượu và thức ăn!
Tiêu Nhiên khẽ cười một tiếng, Nhiếp lúc này cảm thấy thân thể lắc lư, hắn lập tức biến mất tại chỗ.
Xuất hiện lần nữa đã đi vào phủ đệ thật lớn.
Phủ đệ không có xa hoa như Bắc Đẩu tinh cung nhưng tuyệt đối là bảo bối vượt qua tiên khí tuyệt phẩm, không gian bên trong phi thường vững chắc, với thực lực của hắn hiện tại muốn xé rách cũng phi thường khó khăn.
- Phủ đệ thật lớn...
Đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời.
- Ha ha, phủ đệ này là ta tốn hao thời gian thật dài mới có thể hỏi của phụ thân, là một vị đại năng thượng cổ của Tiêu gia luyện chế, tuy không đạt tới cấp bậc tạo hóa tiên khí nhưng nó đã vượt qua tiên khí tuyệt phẩm, yên tâm, ở chỗ này uống rượu tuyệt đối an toàn, không có người tới quấy rầy đâu.
Tâấy thiếu niên trước mắt khiếp sợ, Tiêu Nhiên cũng có cảm giác hưng phấn, hắn nói.
Gia hỏa trước mặt chẳng những tiến bộ thật nhanh, còn thu Ngũ Trảo Long Hoàng làm nhi tử, có thể làm hắn khiếp sợ như vậy cũng thỏa mãn.
- Các ngươi tới đây, chuẩn bị chút ít rượu và thức ăn, ta với Nhiếp huynh đệ chè chén.
Mang theo Nhiếp Vân đi vào đại sảnh, lập tức có bảy tám người hầu đi tới, Tiêu Nhiên thuận miệng phân phó một tiếng.
- Tiêu huynh đúng là biết hưởng thụ, khắp nơi đều có người hầu hạ. . .
Nhìn thấy những người hầu này bộ dáng thướt tha mềm mại, Nhiếp Vân cũng cảm thán.
Trước kia ở trong phủ đệ của gia hỏa này tại Thiên Dương Sơn có một nữ bộc xinh đẹp đến cực điểm, không nghĩ tới tùy thân mang theo phủ đệ còn có nhiều mỹ nữ như vậy, thật sự biết hưởng thụ.
- Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, không hưởng thụ thật lãng phí!
- Chúng ta cả đời cố gắng truy cầu trường sinh vì cái gì, trên thực tế chẳng phải vì hưởng thụ nhân sinh sao? Nếu như ngay cả hưởng thụ cũng không được thì tu làm gì, sống có còn ý nghĩa không?
Tiêu Nhiên cười nói.
- Không tệ, nhân sinh đắc ý tu tận hoan!
Nhiếp Vân tươi cười, hắn lật cổ tay lấy một bầu hầu tâm tửu, lúc này đổ ra chén đối ẩm.
Hai người đều là người thích rượu, thức ăn còn chưa chuẩn bị xong cũng có chút say khướt.
Tuy tiếp xúc với Tiêu Nhiên không nhiều lắm nhưng tính tình hai người hợp nhau, có tiếng nói chung với nhau.
Sau khi Nhiếp Vân đi vào Linh giới, rất lâu không có phóng túng chính mình, hắn cũng không khắc chế tửu lượng, phóng túng chè chén.
- Đúng rồi, Tiêu huynh, bằng vào thực lực ngươi, ngươi muốn bảo vật trong di tích Hắc Long Thánh Tôn dễ như trở bàn tay, tại sao không ra tay.
Nhiếp Vân nói.
Các bảo vật khác Tiêu Nhiên không có động thủ thì hắn không cảm thấy gì, nhưng Hắc Long Lệnh nằm ngay trên người Dã Vô Tu La, lúc mình lấy thi thể Dã Vô Tu La chẳng khác gì lấy đi Hắc Long Lệnh, mà Tiêu Nhiên biết rõ chuyện này không thèm nhìn một cái, đây là điểm làm hắn kỳ quái.
Đương nhiên, nếu như hắn biết rõ suy nghĩ này của Tiêu Nhiên thì nhất định sẽ dở khóc dở cười.
- Ta tới nơi này cũng không phải tìm kiếm bảo bối, mà là phụng lệnh gia tộc mang di thể Hắc Long tiền bối về, nghênh đón hạo kiếp phía sau.
Ánh mắt Tiêu Nhiên hơi say khướt, nói ra.
- Hạo kiếp?
Nhiếp Vân sững sờ.
- Đúng vậy a, khả năng tu vi của ngươi hiện tại chưa đủ nên tiếp xúc không nhiều lắm, cũng không biết, căn cứ tin tức mới nhất, Tu La Vương phục sinh, hơn nữa... Đã đi tới Linh giới!
Tiêu Nhiên nghiêm túc lên tiếng.
- Tu La Vương phục sinh? Ta đương nhiên biết rõ, là đệ đệ của ta, còn là ta làm sống lại...
Nhiếp Vân nửa tỉnh nửa say, thuận miệng nói ra lời thật.
Leng keng!
Chén rượu trong tay Tiêu Nhiên rơi xuống đất, ngay cả hầu tâm tửu trân quý cũng chảy ra ngoài.
- Đệ đệ của ngươi. . .
Tiêu Nhiên run rẩy.
- Đúng vậy a, Tu La Vương là đệ đệ của ta, tên là Nhiếp Đồng, là ta tìm được một đạo linh hồn triệu hoán chi khí triệu hoán linh hồn nghiền nát của hắn trở về, ai ngờ hắn vừa tỉnh lại biến thành Tu La Vương, ai, là sai lầm của ta, yên tâm đi, ta nhất định sẽ giết Tu La Vương giải trừ gian nan của Linh giới...
Bởi vì uống say khướt nên Nhiếp Vân thuận miệng nói ra.
Tuy trước khi cứu đệ đệ, hắn cũng không biết đệ đệ sẽ biến thành Tu La Vương, cả Linh giới cũng không biết Tu La Vương là do hắn mang tới, hắn phải chịu trách nhiệm vì việc này.
- Thì ra là thế. . .
Nghe được Nhiếp Vân nói như thế, Tiêu Nhiên tỉnh rượu hơn phân nửa, trong nội tâm sinh ra sóng gió ngập trời.
Gia hỏa trơớc mặt có địa vị gì?
Tu La Vương là đệ của hắn, Ngũ Trảo Long Hoàng là con của hắn, thượng cổ đến nay có một vị thiên đạo sư duy nhất lại có quan hệ không rõ ràng với hắn...
- Kỳ thật ngươi không cần tự trách, cho dù ngươi không sử dụng linh hồn triệu hoán, Tu La Vương cũng phục sinh, đây là định lý!
- Chỉ cần là cường giả Linh giới đều biết!
- Ngươi làm như vậy sẽ làm linh hồn đệ đệ của ngươi dung hợp vwois linh hồn tà ác của đối phương, đối với Linh giới chỉ là chuyện tốt!
Khó trách ta nghe nói Tu La Vương lần này trở lại cũng không gây ra giết chóc đại quy mô, chỉ sợ có công lao đệ đệ của ngươi. . .
Áp chế khiếp sợ trong lòng, Tiêu Nhiên nói.
- Chỉ hy vọng như thế!
Nghe nói như vậy nội tâm Nhiếp Vân dễ chịu không ít.
Đúng thế, siêu cấp cường giả như Tu La Vương cũng giống như tiểu Long, là bất tử bất diệt, không thể nào giết triệt để, sớm muộn gì cũng có thể phục sinh, đến lúc đó còn không dễ khống chế, còn không bằng như bây giờ, ít nhất linh hồn đệ đệ tới dung hợp, hắn làm bất cứ chuyện gì cũng có chế ước.