Đêm lạnh như nước, trăng sáng tựa ngọc, ánh sáng bàng bạc chiếu rọi cả một vùng, gió nhẹ phất trên những ngọn cỏ xanh biếc tạo thành những gợn sóng liên tiếp.
Dưới ánh trăng, hai bóng người nhẹ nhàng bước chậm từng bước.
“Nương nương, trời nổi gió, chúng ta trở về đi.”
Tú Tú ngẩng đầu quan sát bốn phía, kinh hãi run rẩy, tuy đây là phạm vi Kim Hoa cung nhưng vừa lạnh lẽo lại vừa tĩnh lặng, cành liễu tiêu điều, bóng sen tàn đứt đoạn, hết sức thê lương, ngay cả một bóng người cũng không có, thật không khác lãnh cung là mấy.
“Cứ đi tiếp đi, ta không ngủ được.”
Vân Tiếu tuỳ tiện bước, nàng không rối rắm hay hoảng loạn như Tú Tú, ngược lại còn rất cao hứng vì người trong Kim Hoa cung không nhiều lắm, nếu nhiều người chỉ sợ chuyện bản thân không ngốc sẽ bị tiết lộ ra ngoài, mà chuyện này lộ ra, chỉ sợ cả Vân Vương phủ cũng sẽ không thoát khỏi liên quan, đến lúc đó nào là mưu đồ gây rối, dụng tâm bất lương, rồi sẽ thành chém đầu cả nhà.
Tú Tú không dám nói gì nữa, đi theo sau Vân Tiếu, giẫm lên những đám sương mù trắng xóa, khắp vườn gió thổi lay động.
Đêm ngày càng khuya, thời tiết tháng mười thật sự rất lạnh, hoa cỏ trong vườn đều xơ xác tiêu điều, chỉ có cúc muộn nở rất đẹp, nhiễm phải những giọt sương nhỏ li ti trong suốt lại càng trở nên ướt át cao nhã.
Tú Tú không nhịn được đưa tay lên hà hơi rồi xoa xoa, Vân Tiếu đứng lại rồi nhìn qua.
Nha đầu kia lạnh đến nỗi răng va lập cập, môi thâm như con quạ, hơi ấm màu trắng hơi hơi nhiễm lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cả người nàng ta thoạt nhìn có chút mờ ảo.
“Ngươi lạnh à, chúng ta về đi.” Nàng cũng có chút lạnh, tay chân đều lạnh lẽo.
“Vâng, nương nương.” Tú Tú cao hứng cong môi cười, quay người trở về.
Bỗng nhiên, mây đen che phủ trăng sáng, trời đất tối sầm lại, giơ tay không thấy năm ngón, bốn phía trở nên lạnh lẽo khôn tả, làm cho người ta không tự giác mà sợ hãi hoang mang, sát khí đằng đằng ẩn trong màn đêm vọt ra, tuy Vân Tiếu không có võ công lợi hại gì, nhưng ở hiện đại vẫn là cao thủ Sanda*, độ nhạy cảm với những điều xung quanh vẫn nhanh nhạy hơn người bình thường, cho nên giờ phút này cả người nàng trầm xuống, lông mày cứng lại, lạnh lùng lại có phần hung ác mở miệng.
*Sanda: môn võ thuật đối kháng hiện đại
“Ai? Lén lút làm gì? Nếu đã đến đây thì nên hiện thân đi.”
Nàng vừa dứt lời, Tú Tú đi trước đã hoảng sợ, trực tiếp quay lại nắm lấy tay Vân Tiếu: “Nương nương?”
Một luồng gió thổi qua mang theo một mùi hương xuất hiện, thân mình Tú Tú mềm nhũn ngã xuống, lúc này, mây đen lại lui đi, ánh trăng trắng sáng thanh khiết lại trải rộng sáng chói.
Một bóng người cao lớn, thanh tú như trúc đứng trước mặt nàng…
Đây là một nam nhân, chỉ cần im lặng cũng mang theo một chút sát khí, mùi máu tanh khi vừa giết người tràn ngập nồng đậm trong không khí.
Trường sam viền vàng, bên ngoài khoác trường bào màu trắng với vằn màu nước biển làm cho dáng người thon dài của hắn càng được phác họa rõ ràng, mái tóc đen nhánh như mực trong đêm trăng nhiễm một tầng ánh sáng nhu hòa trong suốt, thật giống tơ lụa thượng đẳng, mái tóc dùng một cây trâm ngọc màu xanh lục cột lên rối tung trên vai như đang đón gió, vô cùng tao nhã phiêu dật.
Không thấy được ngũ quan, một chiếc mặt nạ bạc hình hồ điệp che mất nửa trên khuôn mặt, chỉ lộ ra cái mũi rất cao, cương nghị lại lãnh khốc, đôi môi mỏng lạnh lùng là một đường cong tuyệt mĩ, hơi hơi gợi lên, mang một chút ý cười châm chọc, ý cười này không biểu đạt cùng một ý nghĩa với đôi mắt kia, lạnh thấu xương, lạnh hơn cả hàn băng.
Đáy mắt sâu thẳm như hồ nước, là những con sóng lớn tối tăm sâu không lường được, thăm thẳm âm hàn, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, thật giống như hàn băng ngàn năm không tan chảy bao quanh cả người nàng, Vân Tiếu không nhịn được rùng mình một cái, lui lại vài bước, chỉ vào hắn.
“Ngươi là người phương nào? Thế nhưng dám liều lĩnh xông vào Kim Hoa cung lúc ban đêm?”
Tuy đáy lòng bất an, nhưng trên thần thái không mảy may lộ ra chút nào, ngược lại cũng lạnh lùng giống hệt hắn.
Nam tử kia không nói gì, thân hình khẽ động, nhanh như một cơn gió, chớp mắt một cái, đôi bàn tay lạnh lẽo thon dài đã bóp cổ nàng, một giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên.
“Một người chết không cần biết nhiều chuyện.”
Sắc mặt Vân Tiếu lạnh lùng, nam nhân này thật đúng là ngay thẳng, hắn và mình có thâm thù đại hận gì, vừa nhìn thấy đã muốn giết mình, nàng thế nhưng là một kẻ ngốc, có thể đắc tội ai, chẳng lẽ là bởi vì quan hệ của Vân Vương phủ và Hoàng thượng? Đôi đồng tử lại lóe sáng, mưu kế hay a, trừ khử ta, làm cho Hoàng thất trở mặt với Vân Vương phủ, có điều nàng cũng không ngồi chờ chết, khóe môi cong lên, sau đó nở nụ cười.
“Ta chẳng cần biết ngươi là ai. Nhưng một kẻ che mặt, lại làm việc mờ ám, nhất định là một kẻ biến thái, một kẻ làm cho tổ tông đều hổ thẹn, ngay cả một đứa ngốc cũng không tha.”
Trong màn đêm, Vân Tiếu không hề cố kỵ điều gì chửi ầm lên, nàng đang đánh cược, cược vận mệnh của mình, nam nhân này tuy lạnh lùng như băng, nhưng trên người hắn trừ sát khí ra còn một phần phóng khoáng, người như vậy e không phải kẻ đại gian đại ác, lại nghĩ chắc là do thâm thù đại hận với Hoàng thất hoặc là Vân Vương phủ nên mới phải xuống tay với nàng, không chừng mình có thể mắng tỉnh hắn.
Có điều nàng vừa dứt lời, lực đạo trên cổ thình lình tăng lên, nàng ngay lập tức cảm thấy khó thở, liều mạng mở to mắt trừng nam nhân kia, trong lòng âm thầm rủa hắn ngàn lần không được chết tử tế, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
“Được, được lắm.” Giọng nói lạnh lùng tà mị của nam nhân lại vang lên, nháy mắt buông lỏng tay, Vân Tiếu có cơ hội được thở, há miệng dùng sức thở phì phò, thì ra không khí dễ thương như vậy, còn sống thật là tốt a, xoa cổ, ngẩng đầu lên nhìn, khóe môi cong lên mở miệng khiêu khích.
“Muốn giết cứ giết, nhanh chút.”
Trên thực tế, nàng biết bản thân đã thoát được một kiếp, nếu nam nhân này đã buông nàng, nhất định sẽ không ra tay lần thứ hai.
Nam tử che mặt không nói gì, đôi mắt đen thâm sâu như hồ nước vẫn nhìn nàng chằm chằm, xem xét nghiền ngẫm, nghi hoặc, dường như là bản thân vừa làm việc gì không đúng, nửa ngày sau mới lạnh lùng mở miệng.
“Ngươi là đứa ngốc kia?”
Xem ra hắn đã điều tra Vân Tiếu, biết nàng ta là một đứa ngốc, biết rõ là ngốc mà còn muốn giết, có thể thấy được trong lòng hắn nhất định là tràn ngập thù hận.
“Là đứa ngốc thì làm sao? Cái kẻ ngay cả một đứa ngốc cũng không tha, không bằng cầm thú, uổng phí cha sinh mẹ dưỡng, nếu về sau đi gặp liệt tổ liệt tông, còn mặt mũi sao?”
Vân Tiếu lại bắt đầu réo lên, nam nhân này cũng không phải loại hư hỏng hết thuốc chữa, ngược lại khí chất của hắn cao nhã xuất trần, tuy lạnh lùng đến mức làm cho người ta không thể tới gần, nhưng vừa rồi không ra tay giết mình, có thể thấy đáy lòng hắn còn có một chỗ mềm mại, mà nàng mắng hắn chính là hy vọng hắn tỉnh táo lại một chút, có một số việc khi làm rồi, cả đời sẽ khắc lại trong lòng, cả đời không quên, cho dù hối hận cũng không còn ích gì, có lẽ trong lòng hắn có thù hận nghiêng trời, hoặc là thâm thù huyết hải, nhưng có thể chọn thủ đoạn khác, chứ không phải là giết một đứa ngốc.
“Ngươi?”
Đồng tử của nam nhân này trở nên đỏ đậm như máu, mái tóc đen nhánh bay lên trong không trung, cuối cùng cả trường bào trắng cũng phồng lên, bốn phía bị che lấp bởi một tầng cương khí cường đại, hắn âm trầm nhìn Vân Tiếu, tựa như giây tiếp theo sẽ lập tức giết nàng, nhưng hắn cũng không làm vậy, chiếc cằm thanh tú gợi lên một đường cong xinh đẹp, trường bào vung lên, cứ như vậy là lướt qua, sau đó còn ném lại một câu nói bằng chất trọng lạnh lùng.
“Được, được lắm, bản cung nhớ kỹ ngươi, bản cung là Mộ Dung Xung.”
Mộ Dung Xung sao? Vân Tiếu chớp chớp mắt, im lặng nhìn trời đêm trong suốt, nam nhân này đi lại trong hoàng cung tự nhiên, lại nhìn công phu xuất thần nhập hóa của hắn, e là cao thủ nhất đẳng trên giang hồ, mà hắn bay qua lượn lại nãy giờ, đó là khinh công trong truyền thuyết sao? Thật là quá lợi hại, Vân Tiếu cảm thán, có điều lần sau gặp lại, nàng sẽ không để hắn kiêu ngạo như vậy nữa, nhất định sẽ đánh trả lại cho hắn, Vân Tiếu cười nhạt, nhớ tới gì đó, cúi đầu nhìn Tú Tú nằm trên mặt đất, hình như nàng ta bị kẻ tên Mộ Dung Xung kia đánh bất tỉnh.
“Tú Tú, Tú Tú?”
Vân Tiếu vươn tay nhéo mặt nàng, Tú Tú rất nhanh đã tỉnh lại, bị đau xoa xoa mặt, rầu rĩ mở miệng: “Nương nương, sao người lại nhéo người ta?”
“Đi về.”
Vân Tiếu đứng lên, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn bầu trời đêm một cái, quay lưng đi về, Tú Tú phía sau xiêu vẹo bò lên, nhớ tới chuyện mới rồi, không khỏi khẩn trương mở miệng.
“Nương nương, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?”
“Chả có chuyện gì, khuya rồi, chúng ta về đi.” Hai bóng người chậm rãi xa dần, trở về chính điện trong Kim Hoa cung.
Mà trên một gốc cây đại thụ cách đó không xa phía sau các nàng, một nam tử mặc trường bào trắng đang đứng, trong đôi đồng tử đen nhánh là những tia sắc bén lạnh lùng sâu không lường được, khóe môi cong lên, âm trầm tà mị mở miệng.
“Truy Nguyệt, đi thăm dò chi tiết về nữ nhân này cho ta. Vì sao không giống với tin tức đã điều tra?”
Hắn vừa dứt lời, phía sau xuất hiện thêm một người mặt không biểu tình, cung kính lên tiếng: “Dạ, cung chủ, thuộc hạ lập tức đi làm.” Nháy mặt biến mất không thấy, mà ở chỗ vừa rồi hắn ta đứng, hiện giờ lại là một người khác, mặt cũng không chút biểu tình như thế, thật cẩn thận mở miệng.
“Cung chủ, chúng ta phải trở về.”
“Về đi, Truy Phong.” Để lại một tiếng, hai cái bóng nhẹ nhàng chuyển động, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng, bốn phía yên ắng trở lại, màn đêm tĩnh lặng tràn ngập khắp mọi nơi…