Mục lục
[Dịch]Thiếp Thân Đặc Công- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ này khắc này, tên bộ đội cường hãn bị tay phải của Phương Dật Thiên gắt gao kẹp ở cổ họng , xương ba vai bên trái cũng bị tay trái Phương Dật Thiên bắt lấy, cả người nhất thời không thể nhúc nhích.

Vốn, Phương Dật Thiên muốn dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, thi triển “Tỏa hầu cầm nã thủ” càng thêm thuần thục, có thể nói là xuất thần nhập hóa. Bắt tên bộ đội đặc chủng này khiến hắn càng thêm khiếp sợ, dù sao "tỏa hầu cầm nã thủ!" Là cầm nã thủ pháp của Liệp Báo bộ đội đặc chủng, từ trước đến nay không truyền lưu ra ngoài, hắn không biết Phương Dật Thiên như thế nào học được chiêu thức "Tỏa hầu cầm nã thủ" ấy!

Nhưng mà, khiến cho tên bộ đội này càng thêm sợ hãi chính là câu hỏi kế tiếp của Phương Dật Thiên. Tiểu Đao trong Liệp Báo là gì của các ngươi?

Tiểu Đao? Chẳng lẽ, người hắn nói là Đao giáo quan? Tên bộ đội đặc chủng này trong lòng càng thêm ngờ vực, khiếp sợ.

Lúc này, hai gã bị Phương Dật Thiên đánh lui cũng xông tới, chứng kiến Phương Dật Thiên gắt gao chế trụ đồng đội của mình trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, bọn họ biết bọn họ đã bị đánh bại, vừa rồi nếu không phải Phương Dật Thiên thủ hạ lưu tình chỉ sợ bây giờ bọn họ không thể bình yên vô sự đứng lên.

Ánh mắt Phương Dật Thiên thâm thúy chớp động hiện lên vẻ sắc bén, nhìn ba gã bộ đội đặc chủng, lại một lần trầm thấp hỏi: "Tiểu Đao đến tột cùng là gì của các ngươi? Hắn còn ở trong đội Liệp Báo không?"

Bị Phương Dật Thiên kiềm ở cổ họng, tên bộ đội đặc chủng ngập ngừng nói: "Ngươi, ngươi nói Tiểu Đao không biết có phải là huấn luyện viên của chúng tôi hay không?"

"Đao huấn luyện viên?" Ánh mắt Phương Dật Thiên vốn thâm trầm bỗng hiện liên nét vui vẻ, tiểu tử này hiện là huấn luyện viên trong quân đội? Cáp, nhìn thân thủ của ba tên đệ tử hắn huấn luyện ra, cũng coi như không làm nhục danh tiếng của hắn.

"Tính tình Đao huấn luyện viên của các ngươi có phải là có điểm táo bạo chẳng quan tâm thực tại, nhìn qua thì thô lỗ nhưng vẫn hòa đồng, phân rõ phải trái, ngoài ra, trên ngón tay út có một chiếc nhẫn màu đen phải không?" Phương Dật Thiên hỏi.

Phương dật thiên vừa nói xong, hai tên bộ đội còn lại đồng thanh lớn tiếng hỏi: “Ngươi, ngươi làm sao biết được? “

"Ha ha, xem ra chính là Tiểu Đao !" Phương Dật Thiên cười, buông lỏng tên bộ đội trong tay ra, nhàn nhạt nói, "Đao huấn luyện viên của các ngươi tuy là người thô lỗ, nhưng luôn luôn giữ kỷ luật, các ngươi là đệ tử phải biết rõ tính tình của hắn, theo ta được biết, không phải là hắn không thích loại bộ đội thiếu kỷ luật chạy đi gây sự đánh nhau với người ta sao?"

Ba tên bộ đội nghe thấy vậy sắc mặt chợt thay đổi, nhớ tới sự uy nghiên của vị Đao huấn luyện viên kia , không khỏi trong lòng cảm thấy bồn chồn , tuy lần này bọn họ đi ra cũng là có lệnh của thượng cấp , nhưng nếu để đao huấn luyện viên biết ba người bọn họ đi ra là giúp vị thượng cấp kia giáo huấn người ta một chút nào ngờ người đó là Phương Dật Thiên hậu quả thật là lớn a.

"Kỳ thật... Chúng ta đi ra cũng là bị người khác nhờ vã, thân bất do kỷ!" Tên bộ đội đặc chủng ở giữa nói.

Ánh mắt Phương Dật Thiên phát lạnh, đảo mắt nhìn về phía một bên đứng nghiêm sắc mặt trắng bệch là Dương tuấn, trầm thấp hỏi: "Là chịu sự nhờ vả của hắn hả?"

"Không phải hắn, là một vị thượng cấp trong quân đội, nhận lệnh của vị thượng cấp kia, chúng ta phải giúp vị Dương công tử này giáo huấn một người..." tên bộ đội phía bên trái xấu hổ nhìn nhìn Phương Dật Thiên.

"Người kia chính là ta đúng không?" Phương Dật Thiên cười lạnh một tiếng.

"Bằng hữu, chúng ta vốn là không biết, nếu không chúng tôi cũng không muốn động thủ... Nhưng rất nhiều chuyện cũng thân bất do kỷ, càng không ngờ ngươi lại biết Đao huấn luyện viên của chúng ta. Nếu Đao huấn luyện viên biết việc này, ba người chúng tôi chỉ sợ..." Tên bộ đội phía bên phải có điểm lo lắng nói.

"Đúng rồi, bằng hữu, mạo muội hỏi một câu, ngươi không ngờ có thể thi triển tuyệt học “Phíc Lịch Phi Toàn Thối” và “ Tỏa Hầu cầm nả thủ” của Đao huấn luyện viên, ngươi như thế nào học được?" Tên bộ đội ở giữa nhịn không được hỏi.

"Có cơ hội hỏi huấn luyện viên của các ngươi đi!" Phương Dật Thiên lạnh nhạt cười, rồi sau đó ánh mắt quét qua ba đặc chủng binh, nói, "Các ngươi nếu muốn không bị huấn luyện viên của các ngươi trừng phạt như vậy rất đơn giản, liên hệ với đao huấn luyện viên, gọi hắn tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi này, nói có tên hỗn đản họ Phương còn chưa chết, trở về tìm hắn, mời hắn bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới đây! Sau đó, các ngươi coi như không biết gì là được!"

Phương Dật Thiên nói xong liền chậm rãi hướng tới trần khải cùng Dương tuấn đi đến, này hai người chứng kiến Phương Dật Thiên từng bước một tiến tới, mặt khẽ biến sắc, trần khải sắc mặt tái nhợt, hai chân khẽ phát run, lúc này so với vẻ ngạo nghễ lúc đầu trái ngược hoàn toàn.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Trần khải trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, nhịn không được lui về phía sau từng bước, run giọng hỏi.

Tay phải Phương Dật Thiên nhẹ nhàng khoát lên vai phải của trần khải, nhìn trần khải cả người run run, hắn ảm đạm cười, nói: "Đừng sợ, ta không biết xử ngươi như thế nào nữa, đến đây ngồi xuống!"

Nói xong Phương Dật Thiên khẽ dùng sức lên vai phải Trần Khải, vì thế hai chân trần khải mềm nhũn, ngoan ngoãn ngồi ở ghế. Dương tuấn ở một bên lạnh lùng nhìn Phương Dật Thiên, hắn móc điện thoại ra, tựa hồ là chuẩn bị gọi điện thoại, Phương Dật Thiên thoáng nhìn qua, lạnh nhạt nói: "Dương công tử, nếu muốn không có việc gì thì tắt điện thoại đi... A, ta không phải là người thích nói nhiều, Dương công tử, ngươi là kẻ điếc sao?"

Dương tuấn hừ lạnh một tiếng, ấn một chuỗi số điện thoại rồi nhấn nút gọi, đưa điện thoại di động đặt ở bên tai.

Trong mắt Phương Dật Thiên chợt hiện lên một tia hàn quang, mà đối với "Tù binh" không chịu nghe lời như vậy hắn cảm thấy phải ra chiêu phủ đầu, bằng không, còn gì mặt mũi?

Vì thế, Phương Dật Thiên cất bước lên, duỗi tay nắm tóc trên đầu Dương, cứ như vậy nắm đầu hắn dùng sức kéo tới phía trước một cái, Dương tuấn kêu thảm một tiếng, cả thân thể liền lảo đảo.

Tiếp theo Phương Dật Thiên duỗi tay đoạt điện thoại của Dương tuấn "Ba!" Một tiếng liệng lên mặt đất, di dộng tinh mỹ quý giá như vậy liền bị nát bấy.

"Họ Phương kia, mau thả ta ra, bằng không ta không để yên cho ngươi!" Dương Tuấn phẫn hận nói.

"Không để yên? Hừ, đêm nay ngươi cho kiến thức một lần đi!" Phương Dật Thiên nói xong đột nhiên đem cả người Dương Tuấn nện lên mặt bàn, trong tiếng mắng tức giận của Dương Tuấn , Phương Dật Thiên trở tay làm cho Dương Tuấn cắm mặt xuống bàn rựu , tiếp theo, tay phải hắn từ bên hông kéo ra, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một thanh chủy thủ hàn quang lấp lánh!

"Dương tuấn, ta nói rồi, tiếp theo, ngươi còn chọc ta, ta lập tức giết ngươi!" Nói xong, ai tròng mắt Phương Dật Thiên phát lạnh, chủy thủ sắc bén trong tay giơ cao lên, rồi sau đó dùng sức đâm tới!

"A..."

Mấy tiếng tiếng kinh hô đồng thời vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK