Mục lục
[Dịch]Thiếp Thân Đặc Công- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong bóng đêm lộng gió chiếc xe Yamaha ngoại hình khủng bố không cố ky rầm rú phóng như bay trên đường vắng.

Khuya như lúc này các nhà hàng sớm đóng đã cửa, mà quán bar lại quá ồn, Phương Dật Thiên cũng biết Tiểu Đao xưa nay không thích đến những nơi như thế uống rượu.

Lúc này hắn chạy xe tới một quán nướng không có biển ven đường, sau khi ngồi vào một cái trống Phương Dật Thiên liền nói:

"Tiểu Đao, rượu ở đây không ngon, chú ngồi đây đợi một chút, anh đi tìm chỗ nào mua vài chai rượu." Phương Dật Thiên nói xong liền phi lên xe phóng như bay. Khuôn mặt ngăm đen của Tiểu Đao nở nụ cười, gọi vài món nướng làm mồi nhậu. Chỉ chốc lát Phương Dật Thiên đã trở về, trong tay mang theo một cái túi khá lớn, rõ ràng là chứa vài chai rượu.

Hắn ngồi xuống đối diện Tiểu Đao, từ trong gói lấy ra một xị rượu xái đặt ở mặt bàn, cười nói: "Tiểu Đao, thế này đủ không?"

"Ta kháo, rượu xái a, cũng đủ đô! Song bốn bình thì hơi ít, một người chúng ta cũng có thể làm ba bình. Đại ca, có phải là dạo này tửu lượng của anh hơi kém không vì bận nhiệm vụ không?" Tiểu Đao cười cười trêu ghẹo.

"Không đủ lại đi mua, Đại ca làm gì ngán? Dzô, cụng nào!" Phương Dật Thiên nói xong bưng chén rượu lên cụng với Tiểu Đao.

Buổi trưa Phương Dật Thiên đã uống không ít, lúc trở lại biệt thự Lâm gia liền nằm ngoài sô pha mà ngủ. Lúc tỉnh lại đầu óc có chút choáng váng song cùng đấm đá cùng ba tên đặc chủng một phen thì đã tỉnh rượu.

Gặp được huynh đệ vào sinh ra tử Tiểu Đao này thì vô cùng hưng phấn, lúc này dòng rượu xái nóng cháy theo cổ họng xuống thẳng dưới bụng khiến hắn cảm thấy ấm áp tình cảm huynh đệ.

Một năm chưa cùng đại ca tốt uống rượu, lại khiến hắn không khỏi nhớ tới khi xưa rất nhiều huynh đệ cùng nhau xông pha, hào khí bốc tận mây xanh, trong lòng không khỏi cảm khái.

Trong lòng Tiểu Đao cũng vô cùng kích động, nhà hắn không có anh em nên đã xem Phương Dật Thiên như anh ruột từ bao giờ. Từ nhỏ tính tình của hắn kiêu ngạo bất tuân, chưa bao giờ bội phục kẻ nào ngoại trừ duy nhất là Phương Dật Thiên.

Nhắc lại chuyện xưa, ban đầu hắn và Phương Dật Thiên đều như những con ngựa hoang khó thuần nên không hòa thuận. Sáu năm trước lúc vào Liệp Báo bộ đội đặc chủng, kỹ thuật chiến đấu cùng thực lực của hắn cũng được coi là hàng đầu, song Phương Dật Thiên luôn đứng trên hắn!

Không phục! Tiểu Đao liền bí mật ước chiến Phương Dật Thiên ở phía sau khu rừng.

Khi đó hai người đánh nhau cực kỳ kịch liệt, lần đó Tiểu Đao bị đốn ngã vô số lần song vẫn đứng lên. Phương Dật Thiên cũng rất bội phục hắn.

Hảo hán không đánh không quen biết, cuối cùng hai người bắt tay làm hòa song Tiểu Đao chủ động mở miệng kêu Phương Dật Thiên một tiếng "Đại ca!". Về sau hai người trở thành huynh đệ tình thâm.

"Đại ca, mấy năm nay anh có cực lắm không?" Tiểu Đao nhìn Phương Dật Thiên trải qua khói lửa mà trở nên vẻ mặt tang thương mở miệng hỏi.

Phương Dật Thiên mỉm cười, lắc lắc đầu nói: "Khổ sao? Như ta thì tính là khổ cái gì."

"Đại ca, chuyện một năm trước kia em cũng nghe nói qua, còn tưởng rằng anh..." Ánh mắt Tiểu Đao thoáng hiện tia thê lương lại hỏi"Đại ca, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Tiểu Đao, ngươi có biết hay không..." Phương Dật Thiên ngẩng đầu lên, trong một thoáng vẻ mặt hắn giật giật, bi phẫn nói, "Cương Tử đã chết!"

"Cái gì!" Tiểu Đao nhất thời rùng mình, như không thể tin hỏi, "Đại ca ngươi, ngươi là nói Cương Tử... Đã chết?"

Phương Dật Thiên nặng nề gật đầu tự uống một chén, thanh âm trở nên khàn khàn khô khốc nói: "Cương Tử đã đi xa, hắn rời chúng ta, con mẹ nó từ bỏ chúng ta! Ta nợ hắn một mạng, Đại ca nợ hắn một mạng!"

Hai bàn tay Tiểu Đao nắm chặt lại, hai cánh tay to bè lộ ra gân xanh, cắn chặt hàm răng, hai mắt trở nên đỏ bừng bốc ra sát khí. Đây chính là huynh đệ tình như thủ túc của hắn!

"Đại ca, Hắn chết như thế nào? Con mẹ nó, Thằng vương bát đản nào làm chuyện này?" Âm thanh Tiểu Đao bi phẫn đến cực điểm nói.

Trong lòng Phương Dật Thiên dấy lên sự tang thương, hắn hít sâu một hơi đem bi phẫn đè nén lại liếc qua Tiểu Đao, chậm rãi thuật lại nhiệm vụ một năm trước.

"Tiểu Đao, nếu không phải vì ta Cương Tử cũng sẽ không chết, vị hôn thê của hắn cũng không phải cả ngày lấy nước mắt mà rửa mặt, cha mẹ và em gái hắn cũng sẽ không..." Đến đây thanh âm Phương Dật Thiên trở nên nghẹn ngào.

Trong lòng Tiểu Đao cũng bi ai, thanh âm cũng trở nên khàn khàn chậm rãi nói: "Đại ca, ngươi cũng đừng áy náy, tình huống lúc đó đổi là ta cũng sẽ không chút do dự làm vậy. nếu phát súng đó là nhắm vào Cương Tử hoặc là ta, Đại ca không chút do dự mà chắn cho chúng ta!"

Trong lòng Phương Dật Thiên nhiệt huyết sôi sục. Tiểu Đao lại rót đầy ba chén rượu nói: "Đại ca, chén này ta kính Cương Tử, mong hắn hãy yên nghỉ, chờ vài chục năm sau chúng ta cũng xuống đoàn tụ với hắn!"

"Hảo, uống, chén này ta kính Cương Tử!" ngữ khí Phương Dật Thiên nghẹn ngào cầm lấy chén rượu dốc sạch vào miệng.

Sau đó cầm chén rượu đầy còn lại đổ xuống mặt đến để kính người huynh đệ sinh tử chi giao của bọn hắn.

Rồi sau đó hai người lại uống thêm vài chén rượu, đề tài đã chuyển sang tình hình Tiểu Đao mấy năm qua.

"Tiểu Đao, thấy chú trở lại Liệp Báo làm huấn luyện viên anh cũng an tâm, cuộc sống trong quân ngũ thật không thích hợp, cũng nên rời xa khỏi chiến trường đầy thuốc súng khói lửa." Phương Dật Thiên chậm rãi nói.

Tiểu Đao rùng mình hồi tưởng lại, vài năm trước hắn từng bí mật gia nhập một tập đoàn đánh thuê quốc tế. Nếu năm đó không phải là Phương Dật Thiên đưa hắn ra thì giờ phút này chỉ sợ còn hắn bôn ba trên chiến trường đầy khói lửa nọ.

"Cũng nhờ Báo tử đầu cực lực đề cử em mới có thể tái nhập Liệp Báo. Đại ca nói cũng đúng, không nên để khói lửa chiến trường bám vào người chúng ta nữa." Tiểu Đao nói.

Phương Dật Thiên cười ảm đạm lại cầm chén rượu cạch với Tiểu Đao.

Lúc này giữa đột nhiên từ bên ngoài đường xuất hiện hơn hai chục gã đàn ông mặc trang phục toàn màu đen, bọn này đi thẳng thành hai hàng, thần sắc lạnh lùng lạnh lẽo như người chết.

Tiếp theo một chiếc xe Audi mầu xám bạc dừng ở trước quán, từ trong xe có một người đàn ông mặc âu phục màu trắng tóc đỏ bước ra.

Hắn chính là Hỏa Xà, một trong các thủ hạ của ông trùm đứng trong bóng tối đang thao túng thành phố Thiên Hải.

Cùng bước xuống xe với hắn là một người trung niên nhỏ gầy da bọc xuơng, hai tay xương xẩu song lại to bè bè như cái rẽ quạt. Có thể tưởng tượng hai bàn tay này nếu cầm dao kiếm thì khẳng định là rất trầm ổn.

Hỏa Xà lập tức đi tới tới bàn của Phương Dật Thiên cùng Tiểu Đao, có vẻ chẳng úy kỵ gì cả.

Mà Phương Dật Thiên cùng Tiểu Đao dường như cũng không để bọn kia vào mắt, vẫn cứ thong thả chén chú chén anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK