Mục lục
Đại Niết Bàn - Khảo Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong hoàn cảnh như vậy, Tô Xán tất nhiên bị bỏ rơi, những chuyện xảy ra, y đều nhìn hết vào trong mắt, song chỉ lặng lẽ nhìn, không xem vào, mỗi người ở từng giai đoạn đều trải qua một số việc, đưa ra một số quyết định, quá trình đó chỉ có thể dựa vào bản thân.

Diệp Huy Thường thành tiêu điểm của bữa tiệc, những cô gái lúc nãy tiếp cận với Vương Uy Uy đã nhìn ra hắn có tình ý với cô gái này, nhưng xem ra người ta không có tình cảm tương đương, ít nhất từ cách nói chuyện em ra người ta chỉ coi như một đứa em hoặc là người bạn thân thiết hơn bình thường một chút thôi.

Hình tượng Vương Uy Uy trong lời kể của đám bạn bè so với thực tế quả là chênh lệch một cách đáng buồn, lúc nãy bọn họ lại cùng hắn đợi Diệp Huy Thường rất lâu nên vốn không vui, lúc này liền tìm cớ lần lượt tản đi, lấy rượu, thức ăn tìm người quen trò chuyện.

Không ít người thất vọng Vương Uy Uy bị một cái thành phố nhỏ mài hết cá tính trên người, tựa hồ hắn không còn là Vương Uy Uy từng bá đạo nói ra câu "theo tôi hoặc theo hắn" trước kia nữa, hắn trở nên quá mức buồn chán rồi.

– Huy Thường, mai có rảnh không, theo chúng tôi tới khu nghỉ dưỡng Thanh Loan Độ, ở đó ngâm suối nước nóng vào buổi tối rất tuyệt, một đặc sắc lớn ở Dung Thành đấy.

Chính vì thế có người lờ Vương Uy Uy đi, thẳng thắn đưa ra lời mời Diệp Huy Thường, không ai nghi ngờ cô gái trước mắt sẽ thành danh nhân trong tương lai, mới chỉ 19 tuổi, không học ở trong nước mà tiếng tăm ở thủ đô không hề giảm sút.

– Thật à.

Diệp Huy Thường nhìn Vương Uy Uy bên cạnh, giọng cố ý nói cao lên:

– Nếu như tới lúc đó mà không có ai hẹn thì tôi sẽ đi.

Tiễn hết đám người xung quanh đi, lại một đợt khác đi tới, Diệp Huy Thường chỉ đơn giãn ứng phó vài câu, đến khi nhóm này cũng đi hết rồi, cong môi lên với Vương Uy Uy:

– Uy Uy, tôi khát.

Vương Uy Uy hơi ngẩn ra, "ồ" một tiếng, chạy tới bên bàn lấy ly, ra chỗ đồ uống, rót nửa cốc nước chanh rồi chạy lại.

Mấy người nhận ra Tô Xán lúc nãy đi cùng đám Vương Uy Uy, tới bắt chuyện:

– Bạn học ở Nhị Thập Thất Trung à, vậy là cùng trường với Triệu Thừa Ngôn phải không? Biết cậu ấy chứ?

– À biết, Triệu Thừa Ngôn ở trường tôi khá là có tiếng mà.

Tô Xán đúng mực đáp.

– Ừm, sau này nếu có chuyện gì có thể tìm cậu ấy, cậu ấy là người nghĩa khí lắm đấy. Tôi biết rõ.

– Cám ơn, tôi nhớ rồi.

Tô Xán gật đầu, thứ nghĩa khí đó y nuốt không trôi.

Cô gái đó có vẻ rất hứng thú với Tô Xán, mặc dù thái độ của y, người ngoài nhìn vào đều thấy rõ ràng y không hoan nghênh, cô gái này vẫn sán đến, còn bóp cánh tay y:

– Chậc, trông bên ngoài không nhận ra thể chất khá lắm.

Tô Xán nhíu mày lùi lại, loại nữ sinh thế này làm y hơi phản cảm.

Cô gái kia không nhận ra, còn nghĩ y xấu hổ, khúc khích cười nói:

– Có điều hơi thấp một chút, nếu cao chừng 1m8 thì đẹp trai lắm đấy, cậu còn kém tiêu chuẩn của tôi một chút nữa…

Phía bên kia Vương Uy Uy mang nước chanh lại, Diệp Huy Thường nhận lấy, nói một tiếng "cám ơn", chỉ một chỗ ngồi:

– Chúng ta ra đó ngồi một chút đi.

Hai người ngồi tách biệt hẳn với đám đông, Diệp Huy Thương một tay đưa ra xoa mắt cá chân đi giày cao gót bị đau, động tác rất ưu nhã không gây phản cảm, nghĩ một lúc, nói:

– Thực ra, Uy Uy, tôi không hy vọng cậu như vậy.

– Như thế nào?

Vương Uy Uy không hiểu:

Diệp Huy Thường xoay xoay chiếc ly nước chanh:

– Vừa rồi cách cậu đi lấy nước cho tôi đó, cậu vẫn nhớ tôi thích nước chanh, không thích uông rượu, song cậu có thể làm một cách phong độ hơn, thậm chí nếu cậu không đi lấy nước cho tôi, tôi cũng rất vui.

Vương Uy Uy càng không hiểu, hắn chăm sóc, quan tâm tới cô gái mình thích có gì không hay.

– Cậu quá tốt, nói thế nào đây, cậu làm tôi thấy vui vẻ, song khiến người ta thấy không đủ an toàn.

Vương Uy Uy cười khổ:

– Có lẽ con người tôi không giỏi làm ra vẻ lãnh khốc.

– Không phải muốn cậu bày ra vẻ lãnh khốc.

– Vậy chị muốn thế nào?

Vương Uy Uy có chút thương cảm, có lẽ vì hai người nói thẳng chuyện này, khiến hắn nhận ra Diệp Huy Thường chỉ coi mình như đứa em trai, không khác gì trước kia cả.

Cảm giác có huynh hướng cãi nhau, Diệp Huy Thường đưa tay ra:

– Ok, đó chỉ là cảm nhận cá nhân thôi, cảm nhận cá nhân sẽ có sai lệnh, có lẽ điều cậu thực sự cần làm là chính bản thân minh, thế là tốt nhất, Uy Uy, hãy là chính bản thân mình.

Vương Uy Uy "ừm" một tiếng, không nói nữa:

– Uy Uy, lần này tôi trở về, kỳ thực cậu là một trong số những người tôi muốn gặp nhất đấy, tôi đã hỏi thăm tình hình của cậu, biết chuyện xảy ra với nhà cậu ở nơi này. Bề ngoài cậu không thay đổi bao nhiêu, nhưng tính cách đã thay đổi, cậu không thấy bản thân trầm mặc ít nói hơn nhiều sao? Không thấy bản thân thiếu tự tin đi nhiều sao? Uy Uy, tôi muốn cậu phấn chấn lên, không muốn thấy cậu ủ rũ như vậy đâu.

Những lời Diệp Huy Thường nói cũng xuất phát từ sự quan tâm, nhưng Vương Uy Uy càng nghe càng ảm đạm.

Diệp Huy Thường không chịu được dáng vẻ rầu rĩ đó của Vương Uy Uy:

– Uy Uy, con người ít nhất phải có tự tin, tự tôn và tự cường, so với cậu bây giờ, tôi thích con người cậu trước kia hơn.

Hồi lâu Vương Uy Uy vẫn không nói gì, Diệp Huy Thường thở dài:

– Đột nhiên tôi cảm thấy thất vọng vì lần trở về này.

Trong đám đông náo nhiệt, một người nhìn thấy Diệp Huy Thường ở trong góc, liền đi về phía bọn họ.

Nam tử này nhìn qua chừng 25 – 26, đeo kính, để ria mép lờ mờ, khiến người ta có cảm giác chững chạc vững vàng, tuổi thật có lẽ dưới phạm vi này.

Không đợi hắn tới nơi, Diệp Huy Thường và Vương Uy Uy đã đứng dậy.

– Anh Khổng Kỳ.

Diệp Huy Thường nhiệt tình hẳn lên, gọi rất thân thiết:

– Hôm nay nghe tên nhóc Khánh Hoa nói em sẽ tới, làm anh rất bất ngờ, lần trước em về có vài ngày đã vội vàng đi, làm anh chẳng gặp được, lần này phải ở lại lâu hơn nhé.

Khổng Kỳ cười ha hả, không chỉ có bề ngoài trầm ổn, có cảm giác ẩn chứa sự tự tin vô cùng, mặc chiếc áo sơ mi xanh, không sơ vin, rất nhàn nhã tiêu sái. Chỉ nhìn cổ áo bẻ đàng hoàng, áo phẳng lỳ, từng chiếc cúc cài đâu vào đó cho ấn tượng y là người kỹ lưỡng, làm việc có trình tự.

– Lần này em về nghỉ, cho nên có thể ở lại lâu một chút, cuối tháng mới đi. Nghe nói chú đã giao rất nhiều nghiệp vụ cho anh, giờ anh là giám đốc khu tây nam, không tệ.

Khổng Kỳ xua tay:

– Học hành không tới nơi tới chốn, đành làm cu li giúp cha anh thôi, đâu giống em học ở nước ngoài, lần này về chẳng những xinh đẹp, khí chất cũng càng thêm nổi bật, lại khổ các chàng tương tư.

Quay sang vỗ vay Vương Uy Uy:

– Uy Uy, sao vẫn cứ làm cái đuôi của Huy Thương hả?

– Anh Khổng Kỳ.

Vương Uy Uy cười gượng gạo, vẫn chưa hồi phục sau cuộc nói chuyện với Diệp Huy Thường.

– Nào, để tôi giới thiệu với mọi người, đây là Diệp Huy Thường, em họ xa của tôi, hiện đang du học ở Anh. Còn đây là Vương Uy Uy, con trai bí thư Vương, có lẽ mọi người từng thấy rồi, mấy năm trước cậu ấy ở Dung Thành, lúc nhỏ lật đật chạy theo bọn tôi chơi.

Không ít người ngạc nhiên, lại có người dám lấy con trai bí thư thành ủy ra đùa, song cũng có người biết tổng giám đốc khách sạn Vương Triều và Vương Bạc có quan hệ rất tốt, quen nhau từ nhỏ, nên nói chuyện thế này không có gì lạ. Vương Bạc xuất hiện trước công chúng luôn mang hình tượng nho nhã, chẳng trách con trai cũng có chút thư sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK