Mục lục
Đại Niết Bàn - Khảo Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Xán ngồi xuống đối diện với ba người kia, Lý Thanh Dương theo sau vỗ tay:

– Có gan lắm.

Lương Tiêu vẫy tay, trong có vẻ thù địch gì:

– Hi, lại gặp nhau rồi, còn nhớ tôi chứ?

– Trí nhớ của tôi cũng được, chưa quên.

Tô Xán bình tĩnh hỏi:

– Tìm tôi có chuyện gì đây?

– Lý Thanh Dương là người anh em của tao, khi ấy mày chử mắng, xỉ nhục cậu ấy, lại còn vu oan cậu ấy trước mặt giáo viên, tạo thành ảnh hưởng tới danh dự của cậu ấy. Mày nghĩ ngông nghênh ở trường cũ thì cũng có thể tới đây giương oai à?

Triệu Thừa Ngôn lên mặt anh chị nói:

– Mày biết Lâm Quang Đống vì sao có kết cục này không? Đơn giản là vì chọc vào người anh em của tao.

Tô Xán phải nhìn lại Triệu Thừa Ngôn, xem thái độ của hắn không phải nói cho oai, không ngờ đằng sau chuyện Lâm Quang Đống lại có bàn tay thao túng, không biết có nên cám ơn hắn một câu không.

Tiền Long thấy mặt Tô Xán thay đổi thì cho rằng y sợ rồi, đặt hộp cơm ăn dở lên bàn, nhếch mép cười đểu lấy lọ tương ớt dốc hết vào hộp cơm, quấy đều lên.

Ba bọn chúng bắt nạt người khác quen rồi, Triệu Thừa Ngôn hiểu ngay:

– Cậu ấy không ăn hết, lãng phí quá, mày ăn tiếp thì chuyện cũ coi như xóa bỏ.

Người xung quanh đều thấy Triệu Thừa Ngôn quá đáng, song giận mà không dám nói gì. Tôn Mạn định đứng dậy đi sang bên đó nhưng Đường Vũ giữ lại, khẽ lắc đầu.

Tô Xán “ồ” một tiếng, đứng dậy cầm lấy hộp cơm, đi thùng nước gạo đặt ở góc nhà ăn đổ hết vào đó, sau đó ném hộp cơm vào thùng rác.

Trên đường trở lại còn cười với ba tên đang ngây ra:

– Lần sau đừng như thế nhé, lãng phí thức ăn là có tội đấy.

Khiêu khích, khiêu khích trắng trợn.

Ngay trước mặt Tôn Mạn, Đường Vũ, hành vi của Tô Xán làm đám Triệu Thừa Ngôn cảm giác như bị một cái tát, nhưng Tô Xán hành vi đúng mực, không để bọn chúng cớ phát tác, chưa nói hiện đang ở trong trường, nhất thời không cách nào xuống thang được.

Tiền Long bóp tay răng rắc, sẵn sàng xông tới đánh Tô Xán một trận.

– Học sinh chuyển trường, chúng ta ra ngoài nói chuyện chút nhỉ?

Lương Tiêu là tên tiếu diện hồ, ấn vai Tiền Long ngăn hắn làm chuyện thiếu suy nghĩ.

“Bình!” Một nam sinh đấm bàn đứng dậy:

– Bọn mày quá đáng rồi đấy.

Là Trần Chí Siêu của đội bóng rổ, là nhân vật có trọng lượng trong trường, nhiều lần giúp Nhị Thập Thất Trung giành vinh quang khi thi đấu với trường ngoài, tính cách rất trầm tĩnh.

Trần Chí Siêu lên tiếng, các thành viên trong CLB bóng rổ trường đều rục rịch, đám Triệu Thừa Ngôn đều biến sắc, đám nữ sinh ngưỡng mộ nhìn hắn, Tôn Mạn cũng hết sức tán thưởng Triệu Chí Siêu, thường ngày trầm mặc ít nói, không như nam sinh khác suốt ngày như con công xòe đuôi, song lúc quan trọng không ngại ra mặt, rất nam tính.

– Tốt! Tốt! Tốt!

Triệu Thừa Ngôn cười lớn, ngoắc ngoắc tay với Trần Chí Siêu, sau đó cùng hai tên đồng bọn bỏ đi.

– Cậu cẩn thận đấy, bọn này không bỏ qua đâu.

Trần Chí Siêu tới bên cạnh Tô Xán nói.

– Cám ơn, cậu cũng đề phòng bọn chúng.

Tiết hai ngày hôm đó tin tức Trần Chí Siêu mặt thâm tím, tập tễnh đi vào lớp tức thì truyền ra khắp toàn trường, Triệu Chí Siêu không nói nguyên nhân, song rất nhanh có tin đồn nói hắn xung đột với đám Triệu Thừa Ngôn, những người có mặt ở nhà ăn đều chấn động.

Tô Xán được Tiêu Vân Vân báo tin này, âm thầm nghĩ cách trừ ẩn họa.

……….

Chuyện trong trường phức tạp, song được an ủi phần nào khi khách hàng ký ý hướng hợp tác đợt đầu với Truyền thông Ba La nhiều hơn so với dự kiến của Tô Xán, có tới hơn 50 công ty xí nghiệp đủ các loại, tiền quảng cáo đạt 650.000. Tạp chí bắt đầu biên tập bản mẫu, đợt đầu tiên dự tính in 5.000 bản, song Tô Xán yêu cầu tăng lên 20.000 bản, y biết sức ảnh hưởng của thứ mới mẻ này, tranh thủ nhanh chóng mở rộng địa bàn, có thu lợi, phí quảng có tất nhiên nước lên theo thuyền.

Người trong công ty đều do dự bới quyết định quá táo bạo của Tô Xán, Tô Xán chấn an:

– Không sao hết, tạm thời chúng ta có thể lỗ vốn, quan trọng là là số tiền hiện lỗ một, sau có thể lấy lại gấp đôi.

Từ việc thiết kế quảng cáo, cho tới chọn vật liệu in, ở giai đoạn đầu Tô Xán đều tham dự, thậm chí trực tiếp quyết định, tạp chí thiết kế theo hướng cá tính, trông hết sức trào lưu gây cảm giác đi trước vào thời đại tin tức hóa, phù hợp với thẩm mỹ quan của giới trẻ, tuyệt đối không phải loại tạp chí DM hay phát đầu đường có thể so sánh được.

Một tờ tạp chí bình quân tốn 4 đồng 8 hào, đợt quảng cáo đầu duy trì ba tháng, sau đó dần đi vào quỹ đạo.

Tô Xán bước vào giai đoạn bận rộn chưa từng có, song thời gian buổi trưa giành ở bên Đường Vũ thì y không đời nào chịu hi sinh, chỉ tranh thủ giờ học lên kế hoạch, rồi tan học vội vàng chạy tới công ty. Lâm Quang Đống bận càng tối tăm mặt mũi, một mặt đem bản mẫu tạp chí cho khách hàng xem trước, tổ chức khách hàng tới xem quá trình in ấn.

Thầy giáo 35 tuổi này giống như nghênh đón sinh mạng mới, hăng say với công việc, nghe nói trong số khách hàng còn có bạn học cũ của hắn, hiện giờ là chủ nhà hàng có tiếng, thấy Lâm Quang Đống đặt cược toàn bộ vào tạp chí, tất nhiên cũng ra tay giúp đỡ, còn cảm thán:

– Người anh em, nếu muốn kiếm tiền thì theo tôi đi, với năng lực của anh nếu trước kia không phải quá cố chấp thì giờ cũng thành đạt rồi, cái thứ anh đang làm trước kia chưa ai làm cả, chẳng biết tiền đồ ra sao. Nghe đám anh em kể chuyện anh và Trương Lệ rồi, tôi biết anh muốn cho cô ấy thấy thực lực của mình, nhưng làm ăn nhỏ nhặt thế này biết đến bao giờ. Không ngại cho anh biết, tôi không chỉ kinh doanh nhà hàng, còn có quỹ đầu tư, có chút nguồn tin mật, theo tôi làm ăn đi.

Lâm Quang Đống lắc đầu:

– Công ty này không phải do tôi lập nên, chỉ làm công cho người ta thôi, song càng đặt tâm huyết vào nó, tôi càng thấy nó có tiền đồ, cám ơn anh, nhưng tôi sẽ theo nó tới cùng.

Vương Thanh và Vương Phượng sau khi ổn định được chuyện ở Long Thịnh, để lại một vài trợ lý xử lý nốt công việc, một phần nhà xưởng đã đem thế chấp ngân hàng, tiền vay được đem đầu tư vào dây chuyền mới chuyên làm văn phòng phẩm, đang tích cực chuẩn bị sản xuất trở lại.

Trong gần một tháng ở lại Dung Thành, Vương Thanh và Tô Xán chỉ gặp nhau được ba lần, trong đó một lần Vương Thanh tới nhà Tô Xán ăn cơm, còn cùng y đia mua quần áo, chủ yếu là mua cho Tô Xán, vì Tô Xán lớn quá nhanh, quần áo trước kia không quá cũ thì cũng quá chật rồi.

Tô Xán giải mấy bài tập xương xẩu trong ngày, ôn tập thêm tiếng Anh, làm xong trách nhiệm của học sinh thì đã 11 giờ, bây giờ đáng lẽ đã là giờ Tô Xán đi ngủ, nhưng y mới chỉ xong nửa công việc. Gập cái đèn bàn xuống, điều chỉnh ánh sáng chỉ chiếu lên bàn học của mình, tránh cha mẹ phát hiện, trải giấy ra tiếp tục tẩy tẩy vẽ vẽ, tới tận hơn 2 giờ sáng khi mắt đã cay xè mới mỉm cười hài lòng, leo lên giường ngủ.

Cối tuần tới nhà máy Long Thịnh, nhìn sân có nhiều xe ô tô hơn thường ngày, Tô Xán tới thẳng văn phòng của giám đốc Triệu Minh Nông, nhìn thấy ngoài có một đám người vây quanh, vẻ mặt kích động, nhìn vào trong có mấy người trung niên đồ tây bụng bự.

– Tôi nói này Lão Triệu, đừng nghĩ rằng có công ty nhận bao thầu nhà máy này là vạn sự tốt lành, cái nhà máy này sớm muộn cũng phải đóng cửa thôi. Chính phủ đã quy hoạch khu này làm nhà ở, phát triển địa ốc, cái nhà máy này sớm muộn cũng rỡ bỏ.

Lão béo muốn dùng chiêu dục cầm cố túng, định lấy giá thấp nhất để lấy nhà máy, không ngờ rằng có người khác nhìn trung nhà máy này, kết quả đồ trong túi lại biến thành của người khác.

Lâm Lạc Nhiên

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK