Tên chỉ huy cầm loan đao chuẩn bị đâm vào buồn lái của Trần Lạc thì trong nháy mắt, tình thế hai bên đột nhiên thay đổi, chiếc Thiên Lang đang như cá nắm trên thớt đột nhiên di động, tay trái cầm đao titan cắm thắng vào buông lái tên chỉ huy, chiếc cơ giáp của tên chỉ huy vữa nãy còn diễu võ giương oai chuẩn bị chém đôi người Thiên Lang thì giờ bị Trần Lạc cầm đao titan xách lên, thanh đao vẫn còn cắm trong buồng lái cơ giáp, chiếc cơ giáp hai tay hai chân giẫy giụa theo tiếng máy móc phát nổ.
Không ai dám tin vào mắt mình, toàn bộ chiến trường đều im lặng không một tiếng động, tất cả đều đơ ra, nhìn chiếc Thiên Lang tàn tạ, rách nát, khói đen từ động cơ bốc lên ngùn ngụt, những tia lửa từ mạch điên bị chập ở các bộ phận bị đánh nát, còn cả những linh kiện rơi trên mặt đất của chiếc Thiên Lang, bình thường nhìn chiếc cơ giáp thế này ai nghĩ nó còn sức chiến đấu, chẳng ngờ được sau khi bị quần công không những không phá hủy được nó mà ngược lại chỉ huy còn bị giết tại trận, cả tiểu đoàn mười ba ngấn lệ, đây là mơ sao, đội trưởng hắn không chết, đội trưởng hắn không chết!.
Thực sự chiếc Thiên Lang của Trần Lạc đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu rồi, hắn đang dùng tinh thần lực của mình chống đỡ cả chiếc cơ giáp, phải biết một người bình thường dùng tinh thần lực kiểm soát đồ vật nhỏ đã rất mệt mỏi rồi, hắn đang chống đỡ cả một chiếc cơ giáp to như vậy, chiếc Thiên Lang chầm chập tiến về phía địch, hắn muốn trong lúc quân địch còn chưa định thần cố gắng tiêu diệt thêm cơ giáp đối phương.
Hắn phi thân về phía đám cơ giáp hàng đầu đang đứng ngây ra đó, tay phải nắm thành quyền, tay trai nắm chặt đao, liên tục đâm chém về phía cơ giáp địch, suốt năm tiểu đoàn cơ giáp của đối phương bị Trần Lạc áp đảo, chiếc nào tiến lên đều có kết cục như chiếc cơ giáp chỉ huy lúc nãy.
Thấy cận chiến không được đám cơ giáp Nhân Ngư bát đầu bắn pháo laze “ uỳnh, uỳnh …”, đạn pháo liên tục nhắm về phía cơ giáp Trần Lạc đang đứng, làm cho hắn khó có thể tiến lên, Trần Lạc lấy xác cơ giáp dưới chân làm lá chắn, đán pháo nã liên tục, cát bay mù mịt, đống cơ giáp làm lá chắn bị bắn đến nát bấy, Trần Lạc phải sử đụng để cả tinh thần lực để bổ sung lá chắn năng lượng cho Thiên Lang, sau một lúc đám cơ giáp Ngân Ngư ngừng bắn, chiến trưởng nhất thời yên tĩnh đến quỷ dị.
Với khoảng cách nã pháo gần như vậy, đạn bắn ra dầy như gối nêm, tất cả đám cơ sĩ đều nghĩ Trần Lạc tuyệt đôi không thể sống sót được.
Đợi khói bụi qua đi, trong làn cát bay mù mịt, thân ảnh chiếc Thiên Lang vẫn đứng đó, chưa gục ngã, sau lưng hắn là doanh trại, giờ hắn gục ngã ở đây đám Nhân Ngư sẽ lao lên chém giết đám binh sĩ đã gần như mất hết sức chiến đấu kia, hắn không thể gục ngã được, trong doanh trại kia còn có Du Du, cô cũng đang đợi hắn.
Đám binh sĩ Nhân Ngư thấy chiếc Thiên Lang tuy thoi thóp nhưng vẫn còn đứng đó, cả đám hoảng hốt, nhìn thấy chiếc Thiên Lang như sắp gục tại chỗ, mà không ai dám lao lên, cắn chặt răng đám lính đồng loạt xông về phía chiếc Thiên Lang đang sắp gục, Trần Lạc tiếp tục điều khiển Thiên Lang lao về phái đám cơ giáp.
Chỉ nghe “ rầm, rầm, rầm “ những tiếng cơ giáp va chạm vào nhau, sau một hồi chiến đấu, Thiên Lạng tiếp tục bị tấn công trúng, cánh tay phải cầm đao của Thiên Lang bị hai chiếc cơ giáp Nhân Ngư chém trúng, gãy mất thanh trục của cánh tay, tia lửa bắn ra từ vết chém.
Hai tên cơ sĩ thấy mình đắc thủ, vội vàng xoay người, hai tay cầm loan đao chém về phái eo của Thiên Lang, nhằm lấy mạng của người điều khiển Thiên Lang. Trần Lạc cắn chặt răng, tay phải xiết chặt cần điều khiển di động cơ giáp, tay trái đập mạnh bộ động cơ phản lực, đột nhiên Thiên Lang nhẩy thẳng lên trên không, hai chiếc cơ giáp giật mình không kịp thu lực chém, hai thanh đao chém thẳng vào eo nhau, hai chiếc cơ giáp mất đi sức chiến đấu tại chỗ.
Trần Lạc thấy vậy, hai mắt đỏ rực, không đợi cho hai chiếc cơ giáp đứng dậy, chân trái lướt tới, tay phải thúc cùi chỏ vào éo một chiếc cơ giáp, chân còn lại đạp thẳng vào đầu gối của chiếc còn lại. Hai chiếc cơ giáp định lùi lại lấy khoảng cách tấn công tiếp. Nhưng không để cho chúng tìm khoảng cách tấn công, Trần Lạc đột nhiên tăng tốc, thân pháp chiếc Thiên Lang nhanh hơn dự đoán của hai chiếc cơ giáp Nhân Ngư, tự hồ ba chiếc cơ giáp dính sát nhau không tách rời chút nào, hai chiếc cơ giáp kia vô luận tắc tốc, né tránh kiểu gì cũng bị Trần Lạc theo sát.
Vừa rượt theo Trần Lạc vừa tấn công hai chiếc cơ giáp, cùi chỏ tay phải, lên gối chân trái, không thì cũng dùng toàn thân cơ giáp va chạm, ba chiếc cơ giáp chạy được khoảng hơn hai mươi mét thì dừng, đột nhiên cơ giáp Nhân Ngư nổ tung, còn chiếc Thiên Lang vẫn đứng đó, chưa gục ngũ, đám binh sĩ lại càng hoàng sợ, đã đánh đến tình trạng này rồi mà vẫn còn đứng được, tên nào tên đó run run, nhìn cách điều khiển cơ giáp của Trần Lạc ai cũng nghĩ hắn đã siêu việt chiến sĩ cơ giáp cấp chín.
Chiến sĩ cơ giáp cấp chín đang được công nhân là đỉnh cao của toàn vũ trụ, nó đại biểu cho sức mạnh vượt trội cả về chất và lượng, nhìn biểu hiện của Trần Lạc còn siêu việt chiến sĩ cấp chín, toàn thế giới số chiến sĩ cấp chín không vượt qua ba con số, mà ở đây bọn hắn lại thấy một người có khả năng điều khiển cơ giáp có khả năng siêu việt cấp chín.
Rốt cuộc chuyện gì xẩy ra?
Tại sao ở đây lại có loại quái vạt này?
Các câu hỏi liên tiếp hiện ra trong đầu đám cơ sĩ, liệu bọn nó có giết được kẻ kia không hay bọn hắn là con mồi.Bọn họ đem năm tiểu đoàn đi dọn dẹp chiến trường sau một hồi chiến đấu không còn đến ba tiểu đoàn nguyên vẹn, hơn hai trăm chiếc cơ giáp nằm dưới chân chiếc Thiên Lang kia, kể cả vị chỉ huy của bọn họ.
Trần Lạc lúc này cũng đạt đến giới hạn của bản thân, chiếc cơ giáp Thiên Lang không thể chịu được sự khống chế của Trần Lạc, tuy hắn còn đủ sức chiến đấu nhưng khung cơ giáp không thể chịu được sự khống chế đó, chiếc Thiên Lang đã được sử dụng đến hơn hai trăm phần trăm công sốt, nó đáng lẽ đã nổ tung từ lâu, Trần Lạc đang dùng sức mạnh tinh thần lực để làm mát động cơ chuyển động của Thiên Lang, nhưng giờ đây hắn đã không thể không chế được nữa.
“ Bùm, bùm, bùm “.
Liên tục tiếng nổ ở các bộ động cơ trên cơ giáp, lửa bao quanh chiếc Thiên Lang, Trần Lạc bất đắc dĩ đạp của khoang lái nhẩy ra ngoài, giờ hắn đơn giản là dùng cơ thể bắp thịt để đấu với cơ giáp, tuy hắn không sợ nhưng đối phương còn hơn ba trăm người, không biết hắn có thể tiêu diệt được bao nhiêu.
Trong doanh trại đám linh thấy cơ giáp của đội trưởng đột nhiên bốc cháy thì hoảng sợ, nhưng thấy đội trưởng nhẩy ra từ khoang lái ai cũng thở phào nhẹ nhõm, vui chư được bao lâu thì họ thấy ba trăm chiếc cơ giáp Nhân Ngư bao quanh Trần Lạc không một khe hỏ, cả đám cắn chắc răng nhìn về Phong Tử.
Phong Tử thấy tình thế không ổn, vội vàng ra lệnh “ toàn bộ chuẩn bị chiến đấu, xông ra cứu đội trưởng “.
Cả đám chỉ đợi có vậy trèo lên cơ giáp còn điều khiển được lao ra ngoài doanh trại, ai không có cơ giáp thì cầm súng và bom nhiệt hạch,quyết cảm tử với cơ giáp của đối phương, cả đám vừa chạy ra đến cổng doanh thì đột nhiên chỗ cơ giáp Nhân Ngư đang đứng trời tối sầm, cả đám nhìn lên bầu trời thì thấy một chiếc tầu vận tải của công ty chế tạo cơ giáp tư nhân xuất hiện trên bầu trời. Cánh của khoang hàng của tầu vận tải mở ra, từ trên không chung, nột bóng đen lao xuống mặt đất.
“ uỳnh.. “
Bóng đen đó đứng chắn trước Trần Lạc và đám cơ giáp Nhân Ngư, trên không trung có tiếng vọng xuống, mật mã điều khiển là ngày sinh của Trần Lạc, giọng nói có chút vui sướng, pha chút tự mãn đến tai Trần Lạc. Đăng bởi: admin