Du Du dắt tay Trần Lạc đi vào quân bộ, quân bộ không gian bên trong rộng lớn và uy nghiêm, trên đường đi cứ năm bước là có cảnh vệ đứng gác, cảnh vệ luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, bên trong quân bộ có thể cảm nhận sự bận rộn của không gian nơi đây, từng đám người tranh luận chiến lược đến những chiến lược gia đang giả lập không gian chiến đấu.
Du Du cầm tay Trần Lạc đưa vào phòng của ông nàng, Du Du nói:“ vào đây, chỗ này là chỗ ông nội mình hay làm việc, từ nhỏ mình đã được ông đưa đến đây, ngồi đi Trần Lạc “.
Trần Lạc đáp:“ ừ “, như không có chuyện gì để hỏi Trần Lạc mới hỏi Du Du:“ ông bạn với bố bạn có hay như thế ở nhà không “.
Du Du đang lấy nước liền quay lại hỏi:“ Như thế là như nào?“.
“ thì như việc xẩy ra ơ sân thể dục vừa nãy “.
“ ông với bố mình vẫn thường xuyên cãi nhau như thế, nhưng cãi nhau xong thì thôi, uống nước đi Trần Lạc “.
Đang định hỏi gì đó thì cửa phòng mở ra, ông Du Du và bố nàng cùng đi vào, sắc mặt hai người vẫn đỏ gay đỏ gắt như vừa mới từ bàn rượu về.
Vừa thấy Trần Lạc ông Du Du đã lên tiếng:“tiểu tử đi ra ngoài theo Lý Nhất làm lại kiểm tra thể chất rồi quay lại đây“.
Lý Nhất nói:“ Đi thôi Trần Lạc “.
Bố Du Du cũng lên tiếng:“ Lý Nhất trông chừng tiểu tử kia cẩn thận, đấy là quân bộ nếu tiểu tử kia không quay lại gọi hết anh em vào cắm trại trong quân bộ đến khi giả người thỳ thôi “.
Lý Nhất mặt cười khổ:“ vâng, thủ trưởng “.
Ông Du Du mặt đen lại mắng:“ ranh con, tao từng này tuổi rồi còn phải bắt cóc à “, sau đó như phản xạ tự nhiên bố Du Du né qua một bên, xoảng, chiếc gạt tàn thuốc trên bàn làm việc bay xẹt qua để lại một vệt sáng rồi đáp gọn trên bức tường sau lưng bố Du Du.
Du Du giật mình thốt lên:“ Ông, bố, hai người còn thế nữa thì còn đưa Trần Lạc về trường “.
Lúc này ông vs bố Du Du mặt mới dịu xuống, ông Du Du nói:“ được rồi bảo bối ông không nói nữa, Lý Nhất đưa tiểu tử kia đi đi, chỉ mình ngươi thôi rồi đem số liệu về đây “.
“ vâng, thưa thủ trưởng “.
Lý Nhất đưa Trần Lạc đến khu vực kiểm tra thể chất, lấy một chiếc máy trọng lực tiêu chuẩn mặc lên người Trần Lạc rồi đưa Trần Lạc vào một căn phòng hình chữ nhật, Lý Nhất nói:“ Đây là căn phòng trọng lực, mặc bộ đồ này rồi vào đó đi, lúc nào thấy khó chịu thì nhấn cái nút mầu đỏ trên tường là được “.
Trần Lạc đáp:“ vâng, thưa giáo quan “.
Trần Lạc đi vào căn phòng ngồi ở chính giữa phòng, hắn nhìn khắp căn phòng đầy vẻ tỏ mò, bên ngoài Lý Nhất bắt đầu tăng sức nặng trên bộ đồ trọng lực.
năm mươi cân, sáu mươi cân, bẩy mươi cân... một trăm năm mươi cân, hai trăm cân..
Trọng lượng càng tăng Lý Nhất càng giật mình, từ giật mình chuyển sang hoảng sợ, trán Lý Nhất lấm tấm mồ hôi lạnh, lưng áo đã ướt thẫm. “ sao có thể như thế, tiểu tử này mọc ở đâu ra vậy “. Ở trường nhìn Trần Lạc phụ trọng năm mươi cân hắn đã cảm giác sợ hãi, nay thấy phụ trọng của Trần Lạc hắn muốn điên rồi.
ba trăm năm mươi cân, ba trăm sáu mươi cân... năm trăm cân.
tít tít tít.
Máy trọng lực báo hiệu ngưỡng tối đa làm Lý Nhất giật mình, Trần Lạc chịu được năm trăm cân là ngang thể chất của cơ sĩ cấp ba, sau đó Lý Nhất nhìn vào bàn điều khiển phòng trọng lực, bàn tay vô thức nhấn vào số hai trên bàn điều khiển, vẫn không có động tĩnh gì, Lý Nhất tăng lên hai phẩy năm lần vẫn không thấy động tĩnh, lúc này Lý Nhất thật sự không bình tĩnh được, một học sinh trung học sao lại mạnh đến vậy, thể chất của Trần Lạc mạnh ngang các cơ sĩ cấp trung, trong lòng hắn cũng có chút lo lắng không biết Trần Lạc có phải người Trái Đất không hay là người của tinh hệ khác cài vào Trái Đất, thể trạng như Trần Lạc cũng quá biến thái so với độ tuổi đi.
Nhìn số liệu Lý Nhất lập tức chạy đến phòng thủ trưởng báo cáo, hắn quên rằng mày trọng lực vẫn đang duy trì mà Trần Lạc vẫn còn bên trong, quên cả việc đưa Trần Lạc ra ngoài.
Chạy vào phòng Lý Nhất thở dốc nói:“ Báo cáo thủ trưởng đấy là số liệu của Trần Lạc “, nói đoạn Lý Nhất đưa tờ kết quả cho ông của Du Du, xem xong kết quả ông với bố Du Du đều nhìn nhau yên lặng rơi vào trầm tư, thấy Lý Nhất đến báo cáo mà không thấy Trần Lạc đâu, đột nhiên Du Du nói:“ Trần Lạc đâu giáo quan “.
Nghe Du Du hỏi mà Lý Nhất như nhớ ra điều gì, hắn hình như vẫn còn quên rằng Trần Lạc vẫn ở trong phòng trọng lực, vì quá không tin vào kết quả trước mắt mà hắn vội chạy đến đây báo cáo trước, bố Du Du cũng nói:“ tiểu tử kia đâu sao không thấy vào, hay bị ai bắt cóc rồi “.
Lý Nhất run run nói:“ báo cáo trưởng quan, thuộc hạ vội đem kết quả hình như Trần Lạc vẫn còn trong phòng trọng lực “.
Ông và bố Du Du đứng bật dậy:“ đi, mau gọi nhân viên y tế, lập tức đưa đến phòng trọng lực, phòng trọng lực cơ sĩ cấp 3 đeo phụ trọng năm trăm cân chỉ chịu đựng được mười lăm phút đồng hồ, hy vọng tiểu tử này không xẩy ra chuyển gì. “, ai mặt cũng lo lắng chỉ sợ Trần Lạc xẩy ra bất trắc.
Du Du cũng sợ, vì cô mà ông và bố biết Trần Lạc, hắn có mệnh hệ gì thì cô sẽ ân hận suốt, mắt cô bắt đầu ướt ướt, thấy vậy bố Du Du cũng thở dài.
Bố Du Du vừa chỉ Lý Nhất vừa quát:“ tiểu tử đó có mệnh hệ gì thì chuẩn bị ra tòa án binh đi, còn không mau đi cứu tiểu tử đó “.
Lúc đó tại phòng trọng lực Trần Lạc vẫn đang đeo phụ trọng năm trăm cân trong môi trường phụ trọng gấp hai phẩy năm lần. Trần Lạc lúc đầu cảm thấy đeo phụ trọng không nặng lắm sau đó đột nhiên môi trường xung quanh như đông kết lại ép vào cơ thể, tay chân cảm giác nhấc lên rất khó, Trần Lạc thoạt định bấm nút đỏ rời phòng nhưng từ lúc tỉnh lại Trần Lạc vẫn luôn nghi ngờ cơ thể mình không giống lúc trước, sau đó Trần Lạc tiếp tục ngồi thiền để xem giới hạn chịu đựng của mình đến đâu, càng ngồi lâu càng cảm thấy cơ thể nặng nề, cảm giác sắp đến giới hạn Trần Lạc gọi thoát ra nhưng hồi lâu không thấy ai mở cửa, cảm giác cơ thế yếu dần đi, máu từ khóe miệng và lỗ tai Trần Lạc rỉ ra từ từ, sau đó Trần Lạc dần dần lầm vào hôn mê.
Trong lúc sắp hôn mê Trần Lạc chỉ thấy cửa phòng trọng lực mở ra có một bóng người nhỏ bé từ cánh cửa chạy lại lay Trần Lạc, sau đó Trần Lạc hoàn toàn mất ý thức. Đăng bởi: admin