Hơn 16 giờ chiều ngày 17 tháng 11, xã Thanh Điền thị trấn Hắc Thủy.
Vườn táo Điền Gia nằm cạnh con đường tỉnh lộ, phía nam xã Thanh Điền khoảng 5 km, có một thôn cách đó không xa, nơi đây sát núi gần sông, phong cảnh làm mê lòng người. Bên phía đông quốc lộ là cả một dãy đồi san sát, trong các khe núi có mấy dòng suối nhỏ uốn khúc quanh co.
Vườn táo Điền Gia rất dễ tìm, khi còn cách nơi này vài trăm mét, bên đường đã có những biển hiệu màu trắng ghép từ mảnh gỗ bạch dương treo trên thân cây cạnh đường, trên biển chỉ rõ cự ly và hướng đi. Nét chữ bút lông như bay như múa đem lại cảm giác như kiếm sắc đã tuốt khỏi bao. Ngoài sức tưởng tượng nhất của Tiêu Hiểu Bạch là phía dưới tiếng Trung còn được dịch Tiếng Anh, mà dịch rất chính xác. Xem ra, người hải ngoại trở về đúng là ở hải ngoại, đâu phải chỉ là anh lính đánh thuê quèn.
Xe cảnh sát đỗ lại trên con đường đất nông thôn bên ngoài vườn táo, trong vườn quả tĩnh lặng, giống như không có người bên trong.
Đi thêm một đoạn đường thì thấy thấp thoáng một ngôi nhà nhỏ trong vườn quả, tiểu Tiền vừa định cất tiếng gọi, Tiêu Hiểu Bạch liền ngăn lại, hạ thấp giọng nói: “Từ từ đã, có gì đó không phải”.
Vừa thấy Tiêu Hiểu Bạch biểu hiện như vậy, tiểu Tiền và tiểu Chu đều rất hồi hộp: “Sao rồi, có vấn đề gì không?”
“Hình như có mùi tanh của máu, đúng rồi, chính là mùi máu”. Tiêu Hiểu Bạch ra hiệu cho tiểu Chu và tiểu Tiền, cả 3 cùng ngồi xuống, Tiêu Hiểu Bạch nói tiếp: “Hai cậu quay ra xe lấy súng và dùi cui trong cốp sau mang ra đây, tôi qua trước xem sao”.
“Anh Tiêu, để tôi đi cho, anh về xe lấy đồ đi”. Tiểu Tiền nói.
“Đừng phí lời nữa, đi nhanh lên”.
Tiêu Hiểu Bạch uốn lưng, khom người tiến về phía căn nhà nhỏ ở sâu trong vườn quả.
Trên một bãi đất trống cách căn nhà không xa, có một vũng máu đã đông đặc. Trên mặt đất, tuy máu đã ngấm xuống, nhưng do lượng máu nhiều, đất cũng không thể hút kịp đã tạo thành vũng máu có độ dày và ít cục máu đông.
Tiêu Hiểu Bạch dùng ngón tay gảy nhẹ lên một mảnh nhỏ ở mép vũng máu, máu ở dưới cùng đã biến thành màu đen thẫm, kết thành cả lớp màng. Ở giữa vẫn giữ được một lớp mỏng màu đỏ tươi, lớp trên mặt cũng đã đông đặc kết thành lớp màng màu đỏ thẫm.
Tiêu Hiểu Bạch suy tính, từ các yếu tố ảnh hưởng như thời tiết, nhiệt độ, ánh nắng chiếu rọi tới, sức gió và độ ẩm không khí để tính thì máu đổ ra ở đây khoảng một giờ trước, lượng máu khoảng toàn bộ máu của một người đã trưởng thành.
Tức là nói, ở đây rất có khả năng có một người bị chết, mà là bị vũ khí sắc bén cắt đứt động mạch chủ gây nên cái chết do mất máu quá nhiều.
Tiếp tục tiến lên? Hay chờ tiểu Chu và tiểu Tiền chi viện, Tiêu Hiểu Bạch có chút do dự.
Chính khi Tiêu Hiểu Bạch đang cân nhắc, anh nghe thấy trong nhà có tiếng ú ớ, đó là tiếng kêu của người bị bịt chặt miệng. Không kịp suy nghĩ nữa, Tiêu Hiểu Bạch xông đến căn nhà nhỏ.
Đây là căn nhà nhỏ điển hình trong các vườn quả, chỉ có 2 gian, Tiêu Hiểu Bạch thở hổn hển, đứng cạnh bức tường sát cửa, ghé tai nghe ngóng tiếng động bên trong.
Bên trong vắng lặng, chỉ có tiếng ú ớ của một người vọng ra lúc có lúc không. Tiêu Hiểu Bạch đạp cửa, xông thẳng vào.
Một người đàn ông bị trói chặt ngồi trên chiếc ghế tựa đặt chính giữa gian nhà, miệng bị cả một dải băng vải buộc chặt ở phía sau đầu. Nhìn thấy Tiêu Hiểu Bạch chạy vào, anh ta ra sức dùng ánh mắt làm hiệu, nhờ Tiêu Hiểu Bạch cởi trói cho anh ta.
Tiêu Hiểu Bạch nhanh chóng đánh giá tình hình bên trong gian nhà, đồ dùng rất ít, trừ một chiếc bàn đặt giữa gian nhà và chiếc ghế trói người đàn ông ra, gần như không còn đồ dùng gì khác. Trong góc có mấy chiếc sọt to đựng đầy táo, còn gian kia, chắc dùng để ngủ, bên trong có gì, Tiêu Hiểu Bạch không kịp quan sát.
Sau khi xác định không có nguy hiểm, Tiêu Hiểu Bạch bắt đầu cởi sợi thừng trói người đàn ông, nhưng ngoài ý muốn của anh, cách buộc sợi thừng này rất đặc biệt, anh chưa gặp bao giờ, anh đã cởi rất lâu nhưng vẫn không cởi được.
Lúc này, tiểu Chu và tiểu Tiền cũng đã xông vào: “Việc gì thế? Sao bên kia có một vũng máu rất to? Có tìm thấy xác chết không?”
Người đàn ông bị buộc trên ghế nghe thấy các anh nói vậy, liều mạng bắt đầu ú ớ ú ớ, nhưng không thể nói ra lời, hình như anh ta rất sốt ruột muốn nói điều gì đó.
“Người này có chuyện gì thế? Anh ấy có phải chủ nhân nhà này không? Tại sao lại bị trói ở đây? Hung thủ đâu? Nó chạy rồi à? Không nhìn thấy nó ở đâu?”
Mặc cho tiểu Tiền đang liến thoắng hỏi, Tiêu Hiểu Bạch chìa tay ra hỏi hai người: “Ai có dao con?Mau lấy ra đây, cái dây khốn này, tôi chưa gặp bao giờ, không cởi được”.
“Có, tôi có dao quân dụng Thụy sĩ đây”. Tiểu Chu lấy chùm chìa khóa ở thắt lưng ra đưa cho Tiêu Hiểu Bạch.
“Đó là nút thắt chuyên dùng của tổ chức lính đánh thuê lớn nhất phương tây, tất nhiên là cậu chưa nhìn thấy. Không biết cởi thì đừng cắt bừa, cẩn thận không làm hỏng sợi dây của tôi”. Một người đàn ông xa lạ bỗng xuất hiện phía sau tiểu Tiền, dùng cánh tay vít cổ cậu ta: “Các cậu không được làm bừa, tôi là người rất dễ mất bình tĩnh, lại thêm tôi đã học được ở tổ chức lính đánh thuê nước ngoài là kỹ xảo giết người, tôi sợ không cẩn thận sẽ dùng đến mất”.
Tiêu Hiểu Bạch và tiểu Chu đều đờ ra. Súng ngắn đem đến lại do tiểu Tiền giữ, lúc này đã bị gã đàn ông kia cầm trên tay. Chỉ thấy gã hơi vẩy nhẹ, băng đạn đã tuột ra rơi vào trong tay gã: “Rất tốt, đạn đã lên nòng, nhưng không ngờ kết quả lại như thế này phải không?”
Người đàn ông bị trói nhìn gã, bắt đầu giãy giụa mạnh, miệng ú ớ nhiều hơn.
Gã đàn ông lạ nhìn anh ta: “Tiểu đội trưởng, anh cố chịu lát nữa, để tôi nói chuyện với đám cảnh sát này, xong sẽ nói lại chuyện cũ với anh nhé”.
Tiêu Hiểu Bạch nhìn sang người đàn ông, vội nhớ lại, trong nhà chẳng có gì có thể dùng làm vũ khí được, tiểu Chu thì vội nắm chắc chiếc dùi cui cảnh sát, nhích dần đến bên Tiêu Hiểu Bạch.
“Cậu nghĩ bằng cái dùi cui nát trong tay và 2 cái võ công của mèo 3 chân mà chống lại tôi được ư?”. Gã cười nhẹ vứt khẩu súng không có đạn xuống đất, băng đạn vẫn cầm trong tay.
Cánh tay còn lại, gã buông khỏi cổ tiểu Tiền. Tiểu Tiền ôm cổ, bắt đầu ho dữ dội, ho rất lâu, định thần lại, vội vàng đứng sang cạnh Tiêu Hiểu Bạch.
“Được rồi, chúng ta nói chuyện nhé, sự thực mà các cậu nhìn thấy với cách tưởng tượng của các cậu hoàn toàn khác nhau, tôi không muốn rước thêm phiền phức nữa.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK