• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau lần trị liệu thôi miên ấy, cuộc sống của Tiêu Hiểu Bạch thay đổi rất giản đơn và trùng lặp, hàng ngày theo sự khích lệ của bác sĩ, nằm trên giường tĩnh bệnh, uống thuốc, đi bộ để vận động. Trương Yến vẫn thường xuyên đến thăm, chỉ quan tâm đến việc hồi phục sức khoẻ, nói đôi câu chuyện ngẫu nhiên, việc đã qua mọi người đều không nhắc tới, như đã quên đi hẳn.
Nhưng Tiêu Hiểu Bạch biết, việc không đơn giản như biểu hiện bên ngoài. Cái chết của ông Vương là do tai nạn, nhưng việc nhảy lầu tự sát của đội trưởng Hàn nhất định phải có nguyên nhân, rất có khả năng liên quan tới vụ án ở Chiêu đãi sở Hồ Ký.
Tiêu Hiểu Bạch chỉ còn biết chờ đợi được ra viện để về giải mã những bí mật ấy.
Một tuần sau, Tiêu Hiểu Bạch được ra viện. Thương tích của anh vốn không nặng, lại là tuổi trẻ nên sức khoẻ hồi phục khá nhanh. Theo đề nghị của anh, bác sĩ xin ý kiến của Cục rồi tiến hành khám toàn diện cho anh một lần nữa, sau đó làm thủ tục cho anh ra viện.
Sau khi trở về Cục, việc đầu tiên anh làm là đọc báo cáo khám nghiệm tử thi của vụ án trong Chiêu đãi sở Hồ Ký.
Khi xảy ra tai nạn ô tô, tang vật để trong hòm chuyên dụng đặt sau xe không bị hư hỏng, ngày hôm đó đã được chuyển ngay về phòng giám định cùng với thi thể nạn nhân.
Báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy, nguyên nhân trực tiếp dẫn đến tử vong của cả hai nạn nhân đều do vật sắc nhọn đâm vào phổi gây nên, dấu vết trên thi thể cũng thể hiện rõ: sau khi tử vong thi thể không bị di chuyển, điều đó nói lên Chiêu đãi sở Hồ Ký là hiện trường đầu tiên của vụ án.
Trong cơ thể của cả 2 người có thành phần Imidazole, imidazol mà thường ngày chúng ta gọi là thuốc ngủ, xem ra để tiện cho việc gây án hung thủ đã đầu độc họ, trong cơ thể của nạn nhân nam còn có thành phần của thuốc tráng dương, thuốc này chắc không phải do đầu độc.
Kiểm tra âm đạo của nạn nhân nữ, phát hiện có hoạt động tình dục tự nguyện trước khi chết, dịch thể ở bao cao su từ hiện trường mang về là của cả hai nạn nhân.
Chai nước khoáng và chai nước ngọt thu được tại hiện trường không thấy có thành phần thuốc ngủ, nhưng trong chiếc cốc cũng từ hiện trường mang về có dấu tích của thuốc ngủ, trong chiếc túi chè trong cốc cũng có thành phần loại thuốc này.
Chiếc áo máu và con dao nhọn do Công An Hồng Phúc chuyển về cũng đã giám định xong, trên chiếc áo máu có máu của 2 nạn nhân phun vào, còn vết thương trên thân thể 2 người chết đối chiếu với kết quả kiểm tra DNA dịch thể máu còn dính trên dao, đã xác định rõ con dao đó chính là hung khí.
Trên chiếc áo máu có dính tóc, kết quả kiểm tra đó là của Hứa Kiến Quân, trong nhà Hứa Kiến Quân cảnh sát còn tìm thấy một chai thuốc an thần còn một nửa thuốc, thành phần đúng như thành phần thuốc phát hiện được ở hiện trường.
Thời gian tử vong của nạn nhân, từ khoảng 3 đến 4 giờ sáng ngày 15, do trong phòng điều hoà chạy liên tục nên không thể tính được thời gian chính xác hơn.
Sau khi đọc kỹ báo cáo giám định, Tiêu Hiểu Bạch chìm sâu trong suy nghĩ.
Hiện tại tất cả các chứng cứ đều hướng về Hứa Kiến Quân, ngoài hung khí và thuốc ngủ, còn phát hiện ra chiếc áo máu, chứng cứ ấy đủ mạnh để buộc tội Hứa Kiến Quân, nhưng vì sao anh ta vẫn kiên định nói rằng mình không giết người?
Giả sử nói rằng tố chất tâm lý của anh ta mạnh thì hơi quá đáng, nhưng còn cách nghĩ của đội trưởng Hàn cho rằng anh ta không phải hung thủ, vậy thì hung thủ là ai?
Đội trưởng Hàn trước khi chết còn để lại 4 chữ số, nó có ý nghĩa gì?
Tiêu Hiểu Bạch quyết định, đầu tiên đi gặp Hứa Kiến Quân, xem anh ta nói gì.
Tại nhà giam, Tiêu Hiểu Bạch gặp Hứa Kiến Quân, anh thấy người đàn ông trung niên này gầy xọp hẳn đi, hai hố mắt lõm sâu xuống.
“Hứa Kiến Quân, tôi đến đây muốn hỏi anh một số vấn đề, mong rằng anh sẽ trả lời thật đúng sự thực, tôi là người phụ trách điều tra vụ án vợ anh bị giết hại ...”. Tiêu Hiểu Bạch chưa nói hết câu, đã bị Hứa Kiến Quân la lên cắt ngang.
“Tôi đã khai đến cả trăm lần rồi, tôi không giết người, các người đúng là lũ cảnh sát đần độn, không tìm được hung thủ nên đem tội danh ấy gán lên cho tôi hay sao, lão tử đây không giết người”. Tiêu Hiểu Bạch có cảm giác nếu không có chiếc bàn ngăn cách chắc anh đã bị xơi đấm rồi.
“Số 1804! Ngồi xuống, phải thật thà chứ, lại muốn ăn gậy hả?”. Cảnh sát trại giam ngay lập tức ấn Hứa Kiến Quân ngồi xuống ghế, lại rút ngay dùi cui cầm sẵn trên tay.
Tiêu Hiểu Bạch khoát tay, tỏ ý không được động thủ.
“Nhưng hiện giờ tất cả mọi chứng cứ đều chỉ đến anh, anh giải thích sao đây? Chiếc áo máu là quần áo của anh, sợi tóc trên đó cũng là của anh, hung khí là một con dao trong bộ dao làm bếp là của nhà anh; Trong cơ thể của 2 nạn nhân có thuốc ngủ mà thành phần của nó hoàn toàn giống thuốc ngủ tìm được trong nhà anh, việc này đang cần anh giải thích rõ ràng.”
Hứa Kiến Quân chu miệng lại không nói ra lời, chằm chặp nhìn Tiêu Hiểu Bạch rất lâu rồi bỗng nhiên nói: “Tôi muốn nói chuyện với một mình anh”.
Tiêu Hiểu Bạch đưa mắt nhìn sang viên cảnh sát trại giam, anh này ngần ngại: “Hắn vừa có hành động ...”
“Không sao, tôi là cảnh sát, chẳng lẽ không thu phục nổi một người còn đeo cả còng tay hay sao?”
“Phải thật thà, nếu dám làm bậy, cẩn thận cái đầu chó của mi đấy”.Viên cảnh sát trại giam không yên tâm, trước khi đi ra còn doạ Hứa Kiến Quân như vậy.
“Tốt rồi, nào, có gì cần nói hãy nói với tôi”. Tiêu Hiểu Bạch nói với Hứa Kiến Quân.
“Anh không giống những cảnh sát khác ...”. Câu đầu tiên Hứa Kiến Quân mở miệng làm cho Tiêu Hiểu Bạch có phần ngạc nhiên.
“Vì sao?”.
“Ánh mắt. Tôi buôn bán đã rất nhiều năm, gặp rất nhiều người, sao lại không nhận ra. Ánh mắt họ nhìn tôi chỉ là nhìn thấy tội phạm, còn anh, là thực sự muốn tìm ra chân tướng”. Lời của Hứa Kiến Quân khiến Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy vừa lòng.
“Anh vừa nói, tôi đều thừa nhận, nhưng người thì thực sự không phải tôi giết, máu trên quần áo của tôi, con dao trong nhà bếp, tại sao có những thứ đó tôi thực không hiểu, thuốc ngủ là của tôi, vì tôi luôn mất ngủ nên cần uống thuốc”.
“Thế làm sao để tôi tin anh?”
Im lặng khá lâu, Hứa Kiến Quân hình như đã quyết tâm: “Tôi chẳng sợ anh cười, việc vợ tôi, tôi đã biết từ 3 năm trước, nếu muốn giết cô ta tôi đã ra tay từ lâu rồi, việc gì phải đợi đến hôm nay? Tôi là một thằng đàn ông thất bại, nhưng người, thực sự không phải do tôi giết, tin hay không tuỳ anh, cùng lắm là chết, đằng nào tôi sống cũng thấy nhục nhã.
Rời khỏi trại tạm giam, thần trí Tiêu Hiểu Bạch rối bời. Những lời nói sau cùng của Hứa Kiến Quân không giống như dối trá, nếu đó là thật thì vụ án này đúng là làm cho người ta khiếp sợ. Kẻ nào có thủ đoạn cao siêu đến thế, nó tạo ra nhiều chứng cứ làm nhiễu loạn sự đánh giá của mọi người.
Có phải đội trưởng Hàn đã nhận biết ra điều gì? Tiêu Hiểu Bạch nghĩ tới những đánh giá của mọi người đối với đội trưởng Hàn, đó là người của chủ nghĩa hoàn mỹ, tự tin và kiêu ngạo, nhưng một người như vậy lại tự vứt bỏ đi một vụ án chưa phá, nhảy lầu tự vẫn làm cho mọi người không thể hiểu được. Còn nữa, 4 chữ số ấy có ý nghĩa gì, chẳng lẽ đó là đầu mối đội trưởng Hàn để lại, như vậy đầu mối này chỉ ra phải đi về đâu?
Tiêu Hiểu Bạch bỗng cảm thấy đã ngập mình vào trong một bí ẩn khó có lời giải.

Kiến thức thường thức:
Theo lý thuyết đồng hồ: Khi người phụ nữ hoạt động tình dục, sẽ xuất hiện các vết bầm tụ tại âm đạo, Theo tư thế nằm ngửa, phân chia theo nguyên tắc đồng hồ, điểm bầm tụ khi tự nguyện sẽ phân bố ở khoảng 12 giờ, ở hành vi phi tự nguyện (bị hiếp dâm) điểm bầm tụ phân bố tại điểm 6 giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK