Từ lúc quay lại phó bản Tần Thiên liên tục chiến đấu cho tới 12 giờ sáng, ngày thứ ba.
“Leng keng, kỵ sĩ Cô Phong, chúc mừng lên cấp, cấp độ hiện tại 25, giá trị chiến đấu tăng 5 điểm, có 5 điểm {điểm thuộc tính} có thể phân phối.”
Ài! Rốt cục cũng lên được cấp 25 a.
Tần Thiên quay sang nhìn 2 sủng vật, Vong Linh Kiếm Ưng cấp 24, cũng coi như là được đi, cũng đã cấp 22 r ồi. Bây giờ đi Đông Sơn thôn trước, tiêu diệt ma điểu ở nhà thờ tổ. Nghĩ đoạn Tần Thiên mở bảng xếp hạng ra nhìn.
Đệ nhất : Ẩn danh, vong linh kỵ sĩ, cấp 25
Bài danh thứ 2: Thiết Huyết, Huyết kỵ sĩ, 23 cấp
Bài danh thứ 3: Tinh linh vương, tinh linh xạ thủ, 23 cấp
Bài danh thứ 4: giao long vương, Hắc Ám chiến sĩ, 23 cấp
Bài danh thứ 5: Hỏa Ngọc, hỏa vũ chiến sĩ, 23 cấp
Bài danh thứ 6: Hắc Hổ, Chiến Hổ kỵ sĩ, 23 cấp
Bài danh thứ 7: kim tệ, Ma Kiếm Sĩ, 23 cấp
Bài danh thứ 8: Cửu Đầu Hưu, băng tuyết pháp sư, 22 cấp
Bài danh thứ 9: Thanh Long Chi Vương, long chiến sĩ, 22 cấp
Bài danh thứ 10: Huyền Vũ Thiên, thổ chiến sĩ, 22 cấp
Bài danh thứ 11: Tiêu Dao vương, Bạo Phong pháp sư, 22 cấp
Bài danh thứ 12: Lam Phong, Đại Phong Kỵ Sĩ, 22 cấp
Bài danh thứ 13: Hoa tiên tử, hoa nguyệt pháp sư, 22 cấp
Bài danh thứ 14: thức tỉnh pháp sư, Liệt Hỏa pháp sư, 22 cấp
Bài danh thứ 15: Xạ Bát, bạo viêm cung tiễn thủ, 22 cấp
Tần Thiên đóng bảng xếp hạng lại cười cười. Mấy tên gia hỏa này! Đua cấp thực là thú vị a.
Phó bản bình thường ở cấp 25, cấp 20 nếu vượt qua được thì sẽ có không ít chỗ tốt a! Tần Thiên mở phó bản, thật tiện nghi cho người khác.
Trò chơi « Viễn Cổ », không ngừng có cạnh tranh, không ngừng hoàn thiện, cuối cùng thì vẫn là trò chơi tương đối chân thật.
Cố gắng, cố gắng, cố gắng nào! Tần Thiên tự kỷ ám thị.
Chạy tới khu đấu giá của Mễ lão, ủy thác cấp 25 cần phải có trang bị tốt,lại còn phải chuẩn bị tốt dược phẩm chiến đấu. Ngay lúc Tần Thiên muốn xuất phát thì tiếng nói hệ thống lại vang lên:”Leng keng, kỵ sĩ Cô Phong, thể trạng ngươi đang ở trạng thái thấp nhất...”
Có thực mới vực được đạo đi ăn bát cơm đã!.
Đăng xuất khỏi trò chơi, ăn qua loa cơm trưa, Tần Thiên đang muốn một lần nữa đăng nhập trò chơi, nhìn nhà ở lại nhớ tới ngôi nhà mới đẹp đẽ mà đã nhờ Kha Nhi mua.
Chìa khóa đã tới tay, giấy tờ nhà đất đầy đủ, phòng ở cũng đã được Tô Phi lắp đặt đầy đủ các thiết bị, chỉ cần dọn vào ở là xong.
Hắc hắc! Có nhà ở mới, cũng không thể có lỗi với bản thân a.
Dang tiếp nhận nhiệm vụ ma điểu Đông Sơn thôn, một khi công việc lu bù lên không mười ngày nửa tháng thì khó có thể hoàn tất, Tần Thiên nghe trong lòng ngứa ngứa a. Thời gian là vàng là bạc hôm nay có phải liều mạng cũng phải chuyển nhà.
Tần Thiên lần thứ ba tiến vào nhà ở mới. Lần đầu tiên, bị Tô Phi mang đi xem phòng ở, lần thứ hai, Tô Kha đưa giấy chứng nhận nhà đất, đem giấy chứng nhận để vào phòng mới đi. Lần này,phải cẩn thận xem xét.
Tô Phi chuẩn bị nhà ở cho cục trưởng thật tinh xảo xa hoa, kim bài, lắp đặt thiết bị tài liệu hàng hiệu, không cần chuẩn bị thêm gì. Tủ quần áo, giường, bàn học, máy giặt tự động,tivi tủ lạnh V. I. P nhất, còn có phòng bếp tủ bát đĩa ,bộ đồ làm bếp. Kẻ có tiền vung tay cũng khác người thường a. Xem ra quyết định dọn nhà là hoàn toàn chính xác.
Tần Thiên rất nghèo, hồi học bốn năm đại học tân tân khổ khổ mới tốt nghiệp rồi thuê nhà ở, tủ, quần áo ,đồ dùng đều đơn giản, cổ lỗ sĩ, trừ chiếc điện thoại di động cùng cái máy tính, không có thứ gì đáng giá cả.
Dọn nhà! Chưa bao giờ đơn giản như thế. Điện thoại để vào túi áo, ôm cái máy tính, trực tiếp sang nhà mới ở. Đồ dùng cuộc sống với chiếc máy tính cũ nát cũng phải thay mới.
Tài khoản trong ngân hàng còn 184 vạn, bao hẳn một chiếc xe vận chuyển, đến cửa hàng bách hóa lớn nhất Hoa Hạ. Đối diện là cửa hàng đồ dùng cho cuộc sống, Tần Thiên làm một cuộc càn quét xa xỉ, sau đó đến Siêu thị máy tính, tìm máy tính có tính năng tốt nhất.
Quét dọn phòng ốc, thay chăn đệm, thay đồ dùng cá nhân, thay chiếc máy tính mới, đến hơn 9h tối, Tần Thiên mới làm xong hết thảy.
“Thật phiền toái a.Cũng may, cuối cùng cũng xong.”
Sờ vào cái bụng đói đang biểu tình Tân Thiên nghĩ:”Dọn nhà xong ,phải khao thưởng mình cái đã.”
Ra nhà hàng làm một bữa no nê mới về nhà tắm rửa, bất tri bất giác đã 11 giờ đêm, vốn muốn tu luyện « Nhật Nguyệt Bí Đồ » để xua đuổi mệt nhọc, tiếp tục vào trò chơi, nhưng hôm nay ở nhà mới.
“Nhà mới, đêm đầu tiên, huống chi mình rất thích căn nhà này.” Tần Thiên lắc lắc đầu:”Há có thể không thử ngủ một bữa a.”
“Bịch.”
Bổ nhào vào giường lớn hương thơm ngát ,chui vào chăn ấm, Tần Thiên lăn qua lăn lại:”Đêm nay không chơi, không tu luyện,đi ngủ, ngủ đến khi nào tự tỉnh mới dậy.”
Tắt đèn, đắp chăn,Tần Thiên như chưa từng được đi ngủ vậy thoải mái mà chìm vào giấc ngủ
Đến nửa đêm, Tần Thiên lại lâm vào giấc mơ.
Trong chốc lát, mơ thấy mẫu thân. Cả đời khổ vì tình, yêu người nam nhân kia một cách thầm lặng, nhưng không có hồi báo. Chỉ vì gia tộc mà bệnh nặng qua đời. Mẫu thân, chỉ nghĩ cho người nam nhân kia, thậm chí còn không cho phép Tần Thiên vô lễ với hắn. Với nguyện vọng của mẫu thân, Tần Thiên vô pháp báo thù, chỉ có thể ủy khuất yên lặng, giả chết để rời bỏ gia tộc.
Nếu không phải vì nguyện vọng của mẫu thân, Tần Thiên thật sự đã đồ sát cả gia tộc, giết chết người nam nhân kia.
Một lúc sau lại mơ thấy Tử Tâm Nguyệt. Ôn nhu như nước, xinh đẹp như Hằng nga, ngày xưa nàng đối xử với Tần Thiên rất ôn nhu, rất hiền lành lương thiện, khiến Tần Thiên bất tri bất giác yêu nàng.
Vì thoát khỏi gia tộc, vì phản kháng gia tộc, Tần Thiên lại không thể không rời đi.
Lúc sau lại mơ thấy bạn gái Lâm Oánh. Tần Thiên cùng Lâm Oánh vừa thấy đã yêu, yêu nhau say đắm, ngọt ngào, tình yêu đẹp như thế, cuộc sống tốt như thế, Lâm Oánh ôn nhu xinh đẹp thuần khiết, càng khiến Tần Thiên không thể tự kiềm chế.
Cuối cùng, Lâm Oánh lại phản bội Tần Thiên, đi theo đệ tử nhà giàu xuất ngoại.
“Mẫu thân, mẫu thân.”
“Tâm nguyệt, Lâm Oánh.” Trong lúc ngủ mơ, Tần Thiên nỉ non nói mộng.
Thật cô đơn, muốn quên đi, một mực đóng băng chính mình, khắc chế chính mình, quên đi thù hận, quên đi mối tình đầu, quên đi tình yêu, cố gắng một cuộc sống bình thường cô đơn.
Ánh trăng chiếu xuống trong lúc ngủ mơ, sự lạnh lẽo cô đơn, trống rỗng trong tim, thật tịch mịch.
Trong ánh trăng, Tần Thiên cô đơn lẻ loi, quận mình lại.
“Tâm nguyệt, tâm nguyệt.”
“Lâm Oánh, Lâm Oánh.”
Cảm giác cô đơn trong tim, một giọt nước mắt từ từ lăn xuống.
Ngày hôm sau, hơn 10 giờ Tần Thiên thức mới dậy.
“Ah, thật là thoải mái.”
Ôm đống chăn ấm áp, Tần Thiên không muốn rời giường.
“Trời ạ, để ta ngủ tiếp, mơ những giấc mơ ngọt ngào a.”
Khẩn cầu trời cao, trời cao cũng không đáp ứng, Tần Thiên chỉ có thể lắc đầu:”Thôi dậy, tiếp tục phấn đấu nào.!”
Rửa mặt, rồi ăn điểm tâm, tìm chủ thuê nhà xin trả lại phòng . Chủ thuê nhà không tệ , không thu một tháng tiền thuê nhà, hùng hồn trả lại một tháng tiền thuê nhà.
“Rốt cục cũng xong.”
Đứng trước căn 21 khu cư xá, Tần Thiên ngắm đại học Hoa Hạ quen thuộc. Thao trường, sinh viên, hồ, dãy dạy học, tiếng chuông leng keng.
Tâm tình thật tốt.
“Tuy nhiên, một mực bình thường.”
Tần Thiên nắm tay lại:”Nhân sinh cuộc sống phải phấn đấu, phải có mục tiêu.”
Kết nối với mới máy tính, đội nón trụ lên đầu, tiến vào Kim Long vương thành. Xuất ra địa đồ Kim Long quốc xem xét, Tần Thiên rất nhanh tìm được Đông Sơn thôn.