“Lao Tư Vô Danh Thị à.”
Hồng Thiếu chỉ dãy núi :”Bị một đám game thủ truy kích, chạy vào dãy núi kia rồi.”
“Tốt, cám ơn.”
Hắc Sắc Lễ Phục lịch thiệp giương một tay lên:”Cái đồ mất dạy kia, mấy ngày nay chạy trốn nhanh quá, thật không dễ dàng truy kích.”
“Đi thôi.”
Kéo chiến mã lại, hướng về dãy núi nhàn nhã đi đến, đột nhiên Hắc Sắc Lễ Phục dừng bước, quay đầu lại nhìn xem Tần Thiên:”Vị đại ca kia, hỏa hệ nguyên tố thật thánh khiết a.”
Chóng mặt? Thì sao chứ?
Tần Thiên cảm thấy phiền muộn, bản thân mình rõ ràng không có nói gì mà.
Hắc Sắc Lễ Phục lại tiêu sái đánh giá bốn phía:”Thánh hỏa cùng ma hỏa của tên mất dạy kia va chạm, chắc có một hồi đại chiến mãnh liệt.”
Nhìn Tần Thiên một lần nữa :”Có thể cùng tên kia đối chiến một hồi, vị kỵ sĩ đại ca này rất lợi hại à.”
“Hay là thế này nhé.” Cười hắc hắc:”Kỵ sĩ đại ca hôm nào có cơ hội, hai người chúng ta luận bàn một chút.”
Mặc kệ Tần Thiên có đồng ý hay không, hắn quay đầu chiến mã lại, mang theo Hắc Ám thố tử của hắn nhàn nhã đuổi theo Lao Tư Vô Danh Thị.
“Người này, thật đúng là nhàn nhã.” Tần Thiên bất đắc dĩ nói.
“Hắc Ám thố tử của hắn rất mẫn cảm với Hắc Ám ma hỏa của Lao Tư Vô Danh Thị , chỉ cần Lao Tư Vô Danh Thị online, trong phương viên trăm dặm có thể cảm ứng được, bởi vậy hắn không cần nóng vội.”
Hồng Thiếu một bên giải thích, một bên ngắm nhìn dãy núi:”Lao Tư Vô Danh Thị trốn vào núi , hiển nhiên đang dụ dỗ hơn một trăm game thủ truy kích hắn.”
“À.....”
“Hoặc là tiêu diệt từng bộ phận nhỏ, hoặc là tại một khu vực hiểm yếu xảy ra một trường giết chóc.”
Hồng Thiếu nhịn không được:”Hồng Liên kỵ sĩ đại ca, ta đi xem náo nhiệt đây.”
Triệu hồi ra chiến mã, xoay người xuống nói:”Hắc hắc, nói không chừng còn có thể chứng kiến một tràng đại chiến giữa Hắc Sắc Lễ Phục với Lao Tư Vô Danh Thị.”
Chắp tay tạm biệt Tần Thiên:”Hồng Liên kỵ sĩ đại ca, hôm nào gặp lại.”
“Nhớ kỹ, chờ ta chuyển chức thần kỵ sĩ, chúng ta lại quyết đấu.”
“Đằng đằng đằng.” Cũng biến mất trong núi lớn.
Chóng mặt? Cái gì nữa đây?
Huyết kỵ sĩ Thiết Huyết, Đại Phong kỵ sĩ Lam Phong, Quang kỵ sĩ Hồng Thiếu, Hắc Sắc kỵ sĩ Hắc Sắc Lễ Phục, class Kỵ sĩ quả nhiên là cao thủ nhiều như mây.
Buồn bực nhất chính là chiến đấu hồi lâu, ngoại trừ đống trang bị bỏ đi của Đạn Đạo dong binh đoàn, còn đấu với Quang kỵ sĩ Hồng Thiếu cùng Ma Hỏa chiến sĩ Lao Tư Vô Danh Thị, ngoài ra không có nhận được một kiện vật phẩm gì .
“Đúng là xui xẻo.”
Kéo Mục sư xinh đẹp Tô Kha đang đứng bên cạnh mình, Tần Thiên nói ,:”Đi, Kha nhi, chúng ta đi ăn cua đồng.”
Cua đồng của Đông Sơn thôn, cũng không phải là người bình thường có thể hưởng thụ được, Tần Thiên trợ giúp bọn họ thanh lý Ma Điểu ở nhà thờ tổ mới có thể tận tình hưởng thụ.
“Thiên ca ca, Kha nhi nghe lời ngươi.” Tô Kha nhu thuận gật đầu.
Thời gian làm nhiệm vụ bắt Đông Sơn Lực Sĩ Ngư cũng không có nhiều, mau chóng nhét đầy cái bao tử, Tần Thiên mang theo Tô Kha chạy trở lại Hắc Báo sơn cốc.
“Thiên ca ca, Kha nhi giúp ca gia tăng phụ trợ thuộc tính, khôi phục sinh mệnh.” Tô Kha lấy ra mục sư thủ trượng, thi triển lực lượng chúc phúc, thể chất chúc phúc cho Tần Thiên.
“Tốt!” Tần Thiên, vẫn như trước trang bị Lam Sắc cùng Hoàng Kim, trong tay là hai Hắc Báo chiến đao cấp 25 .
“Oanh!” Cửu thiên Hồng Liên thiêu đốt.
Hồng Liên Hỏa, Hồng Liên kỵ sĩ.
Phải sử dụng Hồng Liên hỏa để chiến đấu, đã tăng lên độ thuần thục kỹ năng Hồng Liên hỏa, lĩnh ngộ kỹ năng mới của Hồng Liên kỵ sĩ .
Hồng Liên hỏa mặc dù là hỏa diễm thuộc tính thánh khiết, nhưng so với Vong Linh kỵ sĩ, năng lực công kích thương tổn, phá hư giết chóc càng hung ác cuồng bạo, là kỵ sĩ toàn lực công kích cùng liệt diễm.
“Giết!” Xông vào trong đám Đông Sơn Hắc Báo, lập tức hỏa diễm thiêu đốt, kiếm quang bộc phát, Hồng Liên nở rộ.
“Đinh đông, đinh đông, đinh đông.”
Đông Sơn Hắc Báo từng con bị chết thảm, mỹ nữ Tô Kha, hưởng thụ nhận được rất nhiều kinh nghiệm, lại một lần nữa chứng kiến sự cường đại của Tần Thiên .
“Ngao ngao ngao.” Đông Sơn Hắc Báo rống giận, xuất hiện ra một con Ám Kim Đông Sơn Hắc Báo vương.
“Ám Kim Quái Vật.” Tô Kha khẽ nhắc nhở.
“Là ngươi sao?” Tần Thiên kích động:”Đoạt đi cần câu của Điền lão gia gia.”
“Giết!” Hồng Liên kỵ sĩ cùng thánh khiết hỏa liên nổi sát khí, ngọn lửa chiếu sáng cả sơn cốc, giống như hoa sen nở rộ .
“Cửu thiên Hồng Liên tam trọng thiêu!”
-360, -400, -780.
Chém giết Ám Kim Đông Sơn Hắc Báo vương, một luồn tiên khí lượn lờ từ cần câu bị mất , một bao tay ám kim, một chiến giày hoàng kim, còn có hai kiện trang bị lam sắc.
“Hô, rốt cục, cũng giết được ngươi.”
“Rầm rầm rầm.” Hồng Liên Hỏa sôi trào thiêu đốt, không trung rơi thành từng đóa hỏa liên.
“Đinh đông, kỵ sĩ Cô Phong, bộc phát tiềm năng Hồng Liên hỏa , lĩnh ngộ kỹ năng —— Hồng Liên Hỏa Diễm Kiếm Khí.”
Đã gần cấp 27, rất lâu không có dùng Hồng liên kỹ năng để chiến đấu, hẳn là lĩnh ngộ kỹ năng.
Hồng Liên Hỏa Diễm Kiếm Khí: kỹ năng chủ động, đẳng cấp: cấp 1.
Công hiệu: khi tấn công có thể bộc phát Kiếm Khí Hồng Liên Hỏa, tiến hành công kích từ xa, bộ sung nhất định một lượng hỏa diễm khi bạo tạc nổ tung.
Lại là kỹ năng công kích, Hồng Liên kỵ sĩ không hổ danh là một chức nghiệp chuyên công kích.
“Thiên ca ca, chúng ta lấy được cần câu Lam Sóng rồi.” Tô Kha nhặt lên cần câu nói.
Cần câu Lam Sóng: tiên khí cấp một, chức nghiệp: ngư dân cấp 5. Cầu câu thượng cổ còn sót lại, hội tụ lực lượng của đại dương.
Công hiệu: thả câu xác xuất thành công: 30%, cá hiếm thấy: 10%, cá vương: 5%.
Bị Điền lão ngư dân truyền thừa lên tới ngư dân cấp 6, Tần Thiên thoải mái sử dụng cần câu Lam Sóng.
Nhặt lên những vật phẩm rơi ra khác, bao tay ám kim cùng với chiến giày hoàng kim, vừa vặn cho kỵ sĩ sử dụng, không cần nhiều lời, Tần Thiên lập tức trang bị ngay.
Bao tay Hắc Báo: trang bị ám kim cấp 2, đẳng cấp: 25 cấp, chức nghiệp:chiến sĩ, kỵ sĩ. Có thể nhặt được từ Ám Kim Đông Sơn Hắc Báo vương.
Công hiệu: giá trị chiến đấu: 68, tốc độ: 2%, hiệu quả lực lượng: 2%.
Hắc Báo chiến giày: lục cấp hoàng kim, đẳng cấp: 25 cấp, chức nghiệp: chiến sĩ, kỵ sĩ. Một một kiện chiến giày được hình thành từ ám kim Đông Sơn Hắc Báo vương.
Công hiệu: giá trị chiến đấu: 43, né tránh: 2%, tốc độ: 2%.
“Thiên ca ca, chúng ta đi ngay bây giờ ?.”
“Ừm.” Tần Thiên gật gật đầu:”Đi, đi Đông Thủy Mật Đầm, thả câu Đông Sơn Lực Sĩ Ngư.”
~~~~~~~~~
Đông Thủy Mật Đầm ở chỗ sâu trong Đông Đại Sơn .
Dựa theo chỉ dẫn của Điền lão ngư dân , một đường thẳng tiến hơn sáu giờ, trong màn đêm yên tĩnh, Tần Thiên mang theo Tô Kha đi vào một mảnh sơn cốc.
“Rầm rầm.” Một cơn lạnh buốt phát ra từ thác nước tại sơn cốc lẳng lặng tuôn trào.
Ánh trăng lẳng lặng chiếu bóng, mang sự ôn nhu của nó tỏa sáng khắc nơi, hình thành một sơn cốc xinh đẹp . Ở cuối sơn cốc, một hồ sâu nhìn không thấy đáy mang theo sự thanh tịnh lạnh như băng.
Đông Sơn Lực Sĩ Ngư, hấp thu Đông Sơn thần lực, độc chiếm Đông Đại Sơn chính là Tiên Ngư.
Đông Thủy Mật Đầm, nước hồ của Đông Đại Sơn, liên tiếp có những mạch nước ngầm lưu chuyển.
Tần Thiên mang theo Tô Kha đi vào Đông Thủy Mật Đầm, đứng vững trên một tảng đá lớn, mở ra hộp sắt, lấy một Đông Sơn thiên niên trùng đang phát ra ánh sáng long lanh, mắc nó ở trên tiên khí cần câu Lam Sóng.
“Hây a.” Nhẹ nhàng hô một tiếng.
Tiên khí cần câu Lam Sóng trong tay khẽ hất lên, trên không trung lập lè ánh sáng màu xanh da trời, tiên khí cần câu rơi vào đầm nước lạnh buốt.
Một phút, 10’, một giờ, hai giờ...
Không có thu hoạch, cần câu Lam Sóng lẳng lặng thả câu tại đầm nước lạnh như băng, phao bất động, cần câu bất động, hồ nước lạnh buốt cũng bất động, phảng phất như hết thảy đều không có sự hiện diện trong thế giới này.
Ba giờ, bốn giờ.
“Thiên ca ca, có phải là xảy ra vấn đề.” Ôn nhu dưới ánh trăng, Tô Kha mặc một kiện trường bào mục sư mỹ lệ như tiên, nhẹ nhàng nói.
“Nha.” Tần Thiên ưa thích. Cứ việc đóng băng, cứ việc cô độc, lại kìm nén không được bản tính, kìm nén không được tình cảm trong lòng, khống chế không nổi ngọn lửa trời sinh.
Nắm lên bàn tay nhỏ bé của Tô Kha, phiền muộn lắc đầu:”Ta cũng không rõ ràng lắm, tuy vậy Đông Sơn Lực Sĩ Ngư là Tiên Ngư, là đặc sản Đông Đại Sơn , cho nên không đơn giản thả câu là bắt được.”
“Thiên ca ca.” Bàn tay nhỏ bé bị cầm lấy, lần đầu tiên bị nắm như vậy , Tô Kha khẩn trương , tim đập như trống.
Đột nhiên, Đông Thủy Mật Đầm run run, chiếc phao yên lặng cũng bắt đầu nhấp nhô , nước trong đầm khẽ run động.
“Ah!”
Tô Kha thiếu chút nữa gọi to, tay bụm lấy cái miệng nhỏ nhắn:”Thiên ca ca, câu được Đông Sơn Lực Sĩ Ngư rồi.”